Gửi đến Tuyến yêu của anh!
Thời gian trôi qua thật nhanh thấm thoát đã ba năm trời chúng mình tay trong tay hàng ngày có nhau, giờ đây những kỉ niệm ngọt ngào giờ chỉ còn trong giấc mộng, chỉ còn đọng lại trong trái tim anh, trái tim em đã lạc về đâu để anh tìm hoài mà chẳng thấy.
Em yêu biết không? Giờ này anh đang ngồi lặng thinh trong căn phòng nhỏ, hồi ức lại tất cả những gì mà mình đã có, những gì mà mình đã trao cho nhau, anh biết cuộc tình nào rồi cũng có những trái ngang có những nỗi đau, nhưng nỗi đau em để lại cho anh là quá lớn, chẳng biết anh có thể vượt qua được nữa không?
Có biết bao những sóng gió, biết bao nhiêu gai góc của cuộc đời đã vô tình ập đến với anh, nhưng anh vẫn đứng vững trên chính đôi chân và nghị lực sống của bản thân mình. Có đôi lần anh đã kể cho em nghe tuổ.i thơ anh mang nhiều đau khổ lắm có lẽ nói ra sẽ có hàng trăm hàng nghìn tỏ lòng thương đến với anh, vất vả là thế nhưng anh vẫn vượt lên số phận và có được ngày hôm nay, với em có thể chưa là gì cả nhưng với anh là lớn lao em ạ.
Tình yêu của hai đứa gần đến thì đâ.m hoa kết trái, em lại nỡ thay lòng phụ anh, một luồng gió mới đã tràn qua thân thể em để rồi anh mất em. Có nỗi đau nào hơn nỗi đau bị phụ tình không em? Em lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời anh nhẹ nhàng như cởi từng khuy áo, anh buồn lắm chẳng biết nói gì. Mỗi lời nói, mỗi dòng tin nhắn của em gửi tới cho anh làm trái tim anh tan nát thành trăm nghìn mảnh, anh cố gắng níu kéo em lại để cho anh được sống, đôi bàn chân gầy đã cùng anh bước qua bao chặng đường cũng qu.ỳ gố.i xuống xin em, nhưng em vẫn lặng thinh. Em có trái tim sắt đá thế sao em?
Trái tim em đã lạc về đâu để anh tìm hoài mà chẳng thấy… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Trong cuộc tình này phải chăng anh là người có lỗi sao em, em trách anh không quan tâm em bỏ bê em, để em đến với người đàn ông khác, thế đã có phút giây nào em nán lòng mình lại và nghĩ cho anh chưa em? Có biết bao việc anh phải lo, nuôi em ăn học, lo cho bố đang ở nơi tận khổ của cuộc đời. Em có hiểu cho anh không em, anh vẫn cố gắng hết mình để không làm cho em buồn, mùa đông lạnh lắm, anh lồng hai áo rét thật to, đội mưa phùn để đi vào an ủi em, sợ em buồn vì không có anh. Những lúc em ốm đau dù bận công việc đến mấy, anh cũng về lo thuố.c cho em, anh nhớ có lần em ốm, em không muốn uống thuố.c tây, em sốt cao lắm, anh cặm cụi đi hái từng lá diếp cá, giã nhỏ cho em uống rồi đắp lên chán cho em, mong em khỏi ốm để ngày mai tới trường, mỗi lúc làm được điều gì cho em, thấy em cười anh cũng vui lắm. Còn có biết bao những kỉ niệm, có lẽ giờ này em cũng chẳng còn nhớ…
Về vật chất anh cũng không có để cho em được nhiều, nhưng cũng không để em khổ, không để em thiếu thốn như những người sinh viên cùng trang lứa. Bạn bè em hãnh diện về tình yêu của hai đứa chúng mình lắm, nhưng giờ đây nó đã biến thành thương đau, biến thành cát bụi, anh cố gắng để đưa em về bên anh, để tình yêu của chúng mình mãi mãi vẫn như ngày xưa chỉ một lý do duy nhất thôi em. Tình yêu của chúng mình đã đi quá xa, quá giới hạn, giọt má.u của anh đã chảy qua và đọng lại nơi em, nên ngàn lần và mãi mãi anh cầu mong em quay lại để những đứ.a b.é vô tội kia chúng có nơi nương tựa, được gọi tên anh là cha, tên em là mẹ, để những sinh linh bé bỏng đó chúng không phải mồ côi ở một phương trời xa em nhé!
Anh mong sao có ngày nào đó em đọc được những dòng chữ này, hãy quay về bên anh em nhé. Anh đợi em!
Theo VNE
Từ nay em xin chừa váy ngắn công sở nhé!
Mặc váy ngắn, cúi xuống &'chế.t liền', vì mấy ông ấy nhìn kinh lắm, em sợ khiếp luôn, không dám mặc nữa rồi!
Từ giờ chắc em chẳng dám mặc váy ngắn đi làm nữa các bác ạ. Sợ mấy ông dê xồm, sợ mấy lão há.o sắ.c quá rồi. Đúng là đàn ông Việt, thích cái gì là cứ nhìn chằm chằm, nhìn không rời mắt, chẳng lịch sự tí nào. Dù có thích tới mấy thì cũng phải tránh đi chứ, hoặc là lén mà nhìn. Có ông còn cúi cả xuống mà nhìn, có người còn kém văn minh tới nỗi, thò máy ảnh xuống chụp như đúng rồi.
Hồi mới vào công ty này, nhìn anh nào anh ấy đẹp mã, lịch thiệp, cư xử thì nhã nhặn, ăn nói thì nhẹ nhàng. Thế mà chẳng thể hiểu nổi, sau một thời gian thì các anh &'hiện nguyên hình', toàn là mấy ông dê xồm. Có lần, mặc một cái chân váy ngắn đi làm, đi lên trên tầng, vì là từ dưới sảnh lên tầng 1 phải mất một đoạn leo cầu thang, có mấy ông đi sau, nhìn chằm chằm vào váy của mình, nhìn không rời mắt. Tới khi quay lại vẫn thấy các ông ấy nhìn thao láo, phát hoảng. Tưởng mình không kéo khóa váy hay là gì nên mới bị chú ý. Nhưng vấn đề chỉ là ở cái váy.
Chân váy không mặc ngắn thì còn gì là đẹp. Người ta đã tế nhị đi lại rón rén như thế rồi mà mấy ông ấy vẫn soi cho bằng được, tìm cho bằng được cái thứ để các ông ấy bình luận. Có ông còn sỗ mồm: "Đố biết bên trong nàng mặc gì?". Đúng là mất mặt đàn ông.
Chưa kể là mấy anh bảo vệ trẻ, cứ thấy ai mặc váy ngắn đi qua cái cầu thang bộ ấy là nhìn ngay. Nhìn cố, nhìn soi nhìn mói xem có thấy gì hay không. Sợ thật! (ảnh minh họa)
Thì đúng là, mình mặc váy ngắn thì mình chịu chấp nhận có người nhìn. Nhưng nhìn người ta như nhìn sinh vật lạ thế thì ai mà chịu được. Có phải chuyện gì hiếm hoi đâu, công sở này thì thiếu gì người như thế. Đúng là chẳng có ý thức gì.
Hôm rồi, có ông nhìn chằm chằm, mình bực mình quát: "Nhìn gì mà nhìn". Sao ông ấy ngại quá vì có anh em, bạn bè đứng bên cạnh nên khôi hài: "Mắt anh lác". Lúc đó giận lắm nhưng đành nhịn.
Chưa kể là mấy anh bảo vệ trẻ, cứ thấy ai mặc váy ngắn đi qua cái cầu thang bộ ấy là nhìn ngay. Nhìn cố, nhìn soi nhìn mói xem có thấy gì hay không. Sợ thật!
Nhớ có lần, mặc váy đi qua cầu thang bộ, váy không ngắn lắm mà gặp cơn gió, tốc lên thế là &'l.ộ hàn.g'. Ôi xời, đúng lúc mấy anh đi qua, mình chỉ có nước mà chui xuống đất cho đỡ xấu mặt, mất hết cả hình ảnh. Mà có phải một lần là xong đâu, làm cùng tòa nhà nên còn thường xuyên nhìn thấy mặt người ta nữa.
Đấy là chuyện váy ngắn, còn chuyện cái áo khoét ngực, mấy lần đi làm, mặc áo rộng cổ tí, cúi xuống là phải tế nhị lấy tay che lại. Vì &'kẻ thù' không ở đâu xa, ở ngay chính trong nhà mình, là các anh em đồng nghiệp cùng cơ quan. Ông nào cũng thế, cứ nhìn chằm chằm, nhất là khi cúi xuống. Mặc váy thì khỏi cúi luôn.
Thế nên, mới nói, đàn ông bản chất là dê, từ nay thì xin chừa nhé, cứ mặc mấy cái áo kín cổng cao tường, chẳng váy vóc gì hết, chẳng rộng cổ gì hết. Có như thế biết đâu lại bài trừ được mấy vụ vì thấy nàng sexy mà chàng nảy sin.h dụ.c ý. Biết đâu lại hạn chế được mấy ông dê nổi má.u khi thấy con gái mặc váy. Ở cái môi trường này, nhiều người không tế nhị, kém cư xử như thế thì đúng là phải nên thận trọng, nhất là với chị em phụ nữ như chúng ta, các bác ạ!
Theo VNE
Chồng quê, vợ phố 'nhục' làm sao! Chị sinh ra trong gia đình cán bộ công chức ở Hà Thành, anh là quê mãi tận Nghệ An, đôi vợ chồng trẻ lập nghiệp ở phố, cuộc sống không sung túc nhưng cũng vào loại khá giả. Vậy mà mỗi lần về quê chồng hay có bố mẹ chồng ra chơi là chị lại gặp tôi than thở đủ chuyện. Rồi...