Gửi cơn gió lạ đi ngang đời tôi
Anh! Em muốn gọi tên anh ngàn lần. Anh có biết anh là cơn gió nhẹ thổi dạt đời em đến một bến bờ xa lạ? Ra trường, em may mắn tìm được một công việc ổn định. Ở đó em gặp anh.
Những ngày đầu bỡ ngỡ, em dường như không quan tâm đến anh, không một chút để ý đến anh. Rồi công ty cho nhân viên đi nghỉ mát bốn ngày. Những ngày ở biển, sáng sáng em dậy từ rất sớm, ra biển ngắm bình minh, em cảm nhận từng cơn gió thổi làm cho tâm hồn em nhẹ nhõm. Em quên hết những mệt mỏi nơi thành phố ồn ào. Em quên đi cả người yêu – người đã làm trái tim em không ít lần tổn thương ghê gớm. Em quên cả những lúc chỉ có một mình khóc thương cho cuộc đời mình rằng tại sao người yêu em không hiểu em, không quan tâm xem em nghĩ gì. Những giây phút ngồi một mình trên cây cầu gỗ trên biển, hít thở từng luồng không khí mát rượi của biển cả khiến em như mơ mộng hơn, hi vọng và nhiều ước mơ hơn. Buổi tối ăn cơm xong, mấy anh em lại rủ nhau ra cầu gỗ ngồi ngắm trăng sao, nghe tiếng sóng biển vỗ nhẹ nhàng. Rồi mọi người về hết, chỉ còn lại em, anh, và anh H cùng đứa con nhỏ. Anh H cõng con về, em cũng leo lên lưng anh, anh cõng em đi trên một cái dốc rất cao, có vẻ anh đã mệt nhưng anh vẫn cố gắng leo hết con dốc đó, cảm giác được tựa vào vai anh thật ấm áp.
Hôm sau đi tàu ra đảo, em bị say sóng, có một chị cũng say, ngã ra ghế, các anh cười đùa, em thấy bực mình, em đã quát “còn cười được à?”. Lúc đó tất cả đều im lặng, trong số những người cười rất to, có cả anh. Anh không nói gì, lên tầng trên tàu nằm ngủ, em cũng không hề biết anh ở trên đó. Em muốn lên đó nằm một mình nhưng khi lên đến nơi, em bắt gặp ánh mắt anh, anh nhìn em và chỉ về chỗ bên cạnh anh, ý muốn nói em hãy ra đây nằm. Nằm cạnh anh, sóng biển càng lúc một mạnh, em choáng váng, em bật khóc, khóc vì một cảm giác nào đó, có thể do bực tức, có thể vì tủi thân. Ngày cuối cùng phải rời xa nơi đó, đêm cuối cùng, em nhớ mình được nghe bài hát Phút cuối, “” chỉ còn gần anh một giây phút thôi, một giây nữa thôi là xa nhau rồi, người theo cánh chim về nơi cuối trời…”", mắt em rưng rưng. Em thực sự không muốn về, em ngồi một mình ngoài hành lang trước cửa phòng, anh và anh H đã ra nói chuyện với em. Không hiểu sao lúc đó em lại kể hết nỗi lòng mình cho các anh nghe, em cảm thấy nhẹ nhõm, em không muốn trở lại nơi thành phố náo nhiệt, đông đúc, ồn ào đó.
Rồi cũng đến hai giờ sáng, mọi người đều đã mệt và muốn đi ngủ để mai lên đường sớm. Các anh lên phòng, còn lại một mình em, mọi người khuyên em nên đi ngủ, nhưng em nói một lúc nữa sẽ đi, các anh cứ lên trước đi. Và rồi chỉ còn lại một mình em với bóng tối, em cảm thấy đầu óc trống rỗng, em sợ trời sáng, em sẽ phải lên ô tô đi về nhưng em lại mong trời sáng thật nhanh để bác chủ nhà trọ mở cửa và em ra biển ngồi cho thoải mái. Và em nhận được tin nhắn của anh: “”đi ngủ đi em, anh rất ghét cái tính việc gì cũng muốn nhanh chóng của em, em phải học cách nhẫn nại và bình tĩnh giải quyết mọi việc, cứ đi ngủ đi, tuần sau rảnh rỗi anh đưa đi chơi… nếu nghe lời thì 5h30″ anh đưa đi dạo, còn không thì biến đi cho khuất mắt”". Những câu nói đùa của anh làm em thấy vui và ấm lòng hơn. Trời sáng, em gọi anh dậy sớm, anh và em xuống đường, xe cộ đông đúc, anh đưa tay giữ nhẹ vai em, ngăn một chiếc xe máy đang lao tới. Ra một chiếc cầu trên biển ngồi, em thấy rất đau đầu và chóng mặt, có lẽ vì tối qua em đã uống một chút bia, tối lại ngủ ít. Em khoác tay, dựa vào vai anh, anh nói đùa một câu, theo phản xạ, em bỏ tay ra, anh đã giữ lại, cái cảm giác đó có lẽ em sẽ không bao giờ quên được. Em và anh cùng đi ăn sáng, cùng ngồi uống nước, kể chuyện công ty, rồi cùng lên xe về Hà Nội.
Video đang HOT
Người yêu em ra công ty đón. Về đến nhà, em cảm giác hụt hẫng, dường như em đã mất đi tất cả, những cảm giác dễ chịu nhất, thoái mái nhất. Mấy ngày đi làm, đầu em đau lắm, em nghĩ lại tất cả những gì đã diễn ra trong những ngày đó, em biết mình đã sai, đã rất sai khi nhớ đến anh, mình đã sai khi lừa dối người yêu mình. Em tự thấy ghét chính bản thân mình, có phải em đã thay lòng đổi dạ. Rồi em sẽ bị trừng phạt chăng, rồi em sẽ mất tất cả, vì giờ đây em vẫn còn yêu người yêu, nhưng em lại không ngừng nhớ về anh. Có phải em đã quá tham lam, và anh, anh cũng chỉ coi em như một đứa em gái, anh đâu có để ý đến em. Em lang thang bên bờ hồ tây, em nghe lại bản nhạc mà em và anh từng hát: “”ta chia tay nhau từ đây chấm dứt không quen nhau cho qua mau cuộc tình…”", “” thôi anh hãy về, mối duyên mình nhạt nhoà như khói mây…”". Cám ơn anh đã không nhắn tin lại cho em, cám ơn anh đã không quan tâm em như những ngày ở biển, cám ơn anh đã nói bây giờ anh chỉ nghĩ đến em 9x thôi để em không còn hi vọng gì vào tình cảm của anh… Nhưng tại sao em vẫn luôn nghĩ về anh, chắc cảm giác đó cũng sẽ qua đi thôi.
Bây giờ điều em băn khoăn nhất chính là cảm giác tội lỗi, em đã không yêu bạn trai của em một cách trọn vẹn, có phải em đã thay đổi? Em cảm thấy có lỗi với anh ấy, em phải làm sao để bù đắp cho những phút yếu lòng của mình? Giờ đây, em sẽ quay về với cuộc sống đầy những buồn phiền, và đôi lúc thấy cô đơn, trả lại tất cả những yêu thương, mơ mộng về một chân trời xa xăm nào đó, trả lại bóng hình anh, những phút yếu lòng vì anh, anh mãi chỉ là cơn gió lạ, mãi chỉ là một bóng hình đã đi ngang cuộc đời em, rồi bỗng dưng vụt bay mất mà thôi. Tạm biệt anh…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chuyện tình cay đắng
Bước vào căn phòng, Mai đau đớn khi nhìn thấy Hoàng nằm đó, một chân đã bị cưa đi, khuôn mặt méo mó dị dạng, một bên mắt không thể nhìn được nữa...
Ngày ấy, Mai là một cô sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường, đang còn ngơ ngác với những dự định cuộc sống và công việc. Những hồ sơ rải đi xin việc khắp nơi mà không hề nhận được hồi âm không làm cho Mai cảm thấy nản lòng. Cô vẫn quyết tâm ngày ngày đạp xe đạp đi gõ cửa từng công ty một để gửi hồ sơ.
Rồi số mệnh run rủi thế nào, Mai lại gặp Hoàng. Buổi trưa ấy cô đang lúi húi mua đồ ăn thì Hoàng phóng xe đi qua, vô ý thế nào mà Hoàng đã làm bắn hết nước bẩn lên chút đồ ăn mà cô vừa vét hết tiền trong túi ra để mua. Thất vọng, cô ngồi thụp xuống khóc, khiến Hoàng lúng túng và vội vàng xin lỗi cô, nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt đầy bực tức của Mai làm Hoàng chỉ biết đứng thần mặt ra đó rồi lẩn thẩn theo cô về nhà trọ để xin lỗi
Rồi sự bướng bỉnh và cứng cỏi của Mai đã chinh phục Hoàng lúc nào không biết. Anh càng ngày càng thấy yêu cô. Trước tình cảm chân thành của Hoàng, Mai đã nhận lời yêu anh sau gần 1 năm thử thách.
Ngày về ra mắt gia đình anh, Mai đã cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm từ mẹ anh, nhất là khi nghe bà hỏi về xuất thân và công việc của Mai. Mai mang theo ánh mắt ám ảnh ấy trong nhiều ngày liền, dự cảm thấy một điều gì thật sự không suôn sẻ cho tình yêu của mình.
Sau buổi gặp gỡ đó, Mai thấy Hoàng thường xuyên mệt mỏi, thậm chí có hôm anh uống rượu đến tận đêm khuya. Mai đã lờ mờ nhận ra và gặng hỏi anh và anh đã thú thật, anh đang rất mệt mỏi vì mẹ anh phản đối Mai dữ dội quá, nhưng anh xin Mai hãy cho anh một thời gian để anh tìm cách chứng minh cho mẹ anh hiểu rằng Mai không thể thiếu trong cuộc đời anh
Vào một ngày nghỉ cuối tuần, Mai nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ Hoàng, bà muốn gặp Mai. Hôm đó bà đã xúc phạm không chỉ Mai mà còn xúc phạm đến cả ba mẹ Mai nữa. Bà cho rằng, Mai yêu con trai bà vì tiền, vì anh là người thành phố, bà không tin giữa Mai và Hoàng có một tình yêu thực sự trong sáng, bà đã quẳng vào mặt Mai một chiếc phong bì yêu cầu Mai tránh xa Hoàng, với bất cứ điều kiện gì.
Mai bàng hoàng và đau đớn, lòng tự trọng không cho phép Mai van xin điều gì. Cô lặng lẽ rời xa anh không một lời từ biệt, không một lời giải thích. Về một tỉnh miền núi, may mắn có được một công việc khá ổn. Một người đồng nghiệp rất quan tâm đến Mai, anh biết chuyện Mai và hứa anh sẽ kiên trì chờ đợi đến khi nào tâm hồn Mai bình yên trở lại, để Mai sẵn sàng đón nhận anh chứ không phải chấp nhận anh. Hai năm sau, tất cả dường như đã nguôi ngoai và Mai nhận lời lấy anh, chúng tôi đang chuẩn bị cho một đám cưới hạnh phúc...
Chiều muộn, sau khi Mai vừa đi chụp ảnh cưới về, cô rẽ qua cơ quan để lấy ít tài liệu, cô chợt nhìn thấy bóng mẹ Hoàng đang ngồi ở quán nước bên kia đường. Trông thấy cô, mẹ Hoàng với dáng vẻ tiều tụy, vội vàng băng qua đường chạy lại níu lấy tay cô. Nước mắt lăn từng dòng, bà ngập ngừng van lơn, xin cô tha thứ và kể cho Mai nghe lí do vì sao bà đến gặp Mai.
Thì ra sau khi Mai bỏ đi, Hoàng đã điên cuồng tìm Mai khắp nơi. Biết mẹ mình đến gặp Mai, Hoàng đau đớn, anh vùi mình trong men say triền miên và ngày nào cũng phóng xe đến từng ngóc nghách để tìm Mai. Trong đêm, hơi men chếnh choáng cộng với chuỗi ngày mệt mỏi, Hoàng đã đâm vào một chiếc ô tô đi cùng chiều. Mẹ Hoàng cho biết, giờ đây anh đã trở thành người tàn phế và lúc nào Hoàng cũng đòi tự tử vì không có Mai, Hoàng không muốn sống nữa. Sau vụ tai nạn đó, bà đã đi tìm Mai khắp nơi, bà đã nhờ thám tử tìm nên mới biết Mai đang ở nơi này.
Về căn nhà xưa, nơi Mai đã đặt chân một lần duy nhất vào ngôi nhà đó, bước theo mẹ Hoàng vào phòng anh, cô bàng hoàng, đau đớn bởi không thể nhận ra đó là người năm xưa đã ở bên mình. Hoàng nằm đó, một chân đã bị cưa đi, khuôn mặt méo mó dị dạng, một bên mắt không thể nhìn được nữa...
Giọt nước mắt van xin của mẹ Hoàng, hình ảnh của Hoàng hiện tại và tình yêu cũ ùa về sau hai năm chôn chặt. Mai như chết đứng. Cô không biết làm thế nào. Một tình yêu hiện tại chỉ còn hai tuần nữa là sẽ diễn ra đám cưới và Hoàng - người đàn ông đã vì cô mà trở nên tàn phế như thế này.
Theo PLXH
Gửi anh, cơn gió lạ ! Gửi anh- cơn gió lạ ! Anh biết không, chẳng hiểu tại sao khi em biết điểm bài báo cáo thực tập người đầu tiên em muốn khoe, người đầu tiên em muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này với em lại là anh nữa. Em vui lắm lần đầu tiên trong đời em cảm thấy mãn nguyện về những gì mình đã...