Gửi cơn gió đã đi ngang đời tôi
Anh! Em muốn gọi tên anh ngàn lần, anh có biết anh là cơn gió nhẹ thổi dạt đời em đến một bến bờ xa lạ…
Em đã có người yêu, ra trường, em may mắn tìm được một công việc ổn định, ở đó em gặp anh. Những ngày đầu bỡ ngỡ, em dường như không quan tâm đến anh, không một chút để ý đến anh. Rồi công ty cho nhân viên đi nghỉ mát 4 ngày. Những ngày ở biển, sáng sáng em dậy từ rất sớm, ra biển ngắm bình minh, em cảm nhận từng cơn gió thổi nhẹ, làm cho tâm hồn em nhẹ nhõm. Em quên hết những mệt mỏi nơi thành phố ồn ào, em quên đi cả người yêu, người đã làm trái tim em không ít lần tổn thương ghê gớm. Em quên đi cả những lúc em chỉ có một mình khóc thương cho cuộc đời mình rằng tại sao người yêu em không hiểu em, không quan tâm xem em nghĩ gì. Những giây phút ngồi 1 mình trên cây cầu gỗ trên biển, hít thở từng luồng không khí mát rượi của biển cả khiến em như mơ mộng hơn, hi vọng và nhiều ước mơ hơn.
Buổi tối ăn cơm xong, mấy anh em lại rủ nhau ra cầu gỗ ngồi ngắm trăng sao, nghe tiếng sóng biển vỗ nhẹ nhàng, rồi mọi người về hết, chỉ còn lại em và anh, và anh H cùng đứa con nhỏ. Anh H cõng con về, em cũng leo lên lưng anh, anh cõng em đi trên một cái dốc rất cao, có vẻ anh đã mệt, nhưng anh vẫn cố gắng leo hết con dốc đó, cảm giác được tựa vào vai anh thật ấm áp. Hôm sau đi tàu ra đảo, em bị say sóng, có một chị cũng say, ngã ra ghế, các anh cười đùa, em thấy bực mình, em đã quát: còn cười được à, lúc đó tất cả đều im lặng, trong số những người cười rất to có cả anh, anh không nói gì, lên tầng trên tàu nằm ngủ. Em cũng không hề biết anh ở trên đó, em muốn lên đó nằm 1 mình, nhưng khi lên đến nơi, em bắt gặp ánh mắt anh, anh nhìn em và chỉ về chỗ bên cạnh anh, ý muốn nói em hãy ra đây nằm. Nằm cạnh anh, sóng biển càng lúc một mạnh, em choáng váng, em bật khóc, khóc vì một cảm giác nào đó, có thể do bực tức, có thể vì tủi thân.
Ngày cuối cùng phải rời xa nơi đó, đêm cuối cùng, em nhớ mình được nghe bài hát Phút cuối: “chỉ còn gần anh một giây phút thôi, một giây nữa thôi là xa nhau rồi, người theo cánh chim về nơi cuối trời…”, mắt em rưng rưng. Em thực sự không muốn về, em ngồi 1 mình ngoài hành lang trước cửa phòng, anh và anh H đã ra nói chuyện với em, không hiểu sao lúc đó em lại kể hết nỗi lòng mình cho các anh nghe, em cảm thấy nhẹ nhõm, em không muốn trở lại nơi thành phố náo nhiệt, đông đúc, ồn ào đó. Rồi cũng đến 2h sáng, mọi người đều đã mệt và muốn đi ngủ để mai lên đường sớm. Các anh lên phòng, còn lại một mình em, mọi người khuyên em nên đi ngủ, nhưng em nói 1 lúc nữa sẽ đi, các anh cứ lên trước đi. Và rồi chỉ còn lại một mình em với bóng tối, em cảm thấy đầu óc trống rỗng, em sợ trời sáng, em sẽ phải lên ô tô đi về, nhưng em lại mong trời sáng thật nhanh để bác chủ nhà trọ mở cửa để em ra biển ngồi cho thoải mái.
Anh mãi chỉ là cơn gió lạ, mãi chỉ là một bóng hình đã đi ngang cuộc đời em… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Rồi em nhận được tin nhắn của anh: “đi ngủ đi em, anh rất ghét cái tính xồn xồn, cái gì cũng muốn nhanh chóng của em, em phải học cách nhẫn nại, và bình tĩnh giải quyết mọi việc, cứ đi ngủ đi, tuần sau rảnh rỗi anh đưa đi chơi… nếu nghe lời thì 5h30 anh đưa đi dạo, còn không thì biến đi cho khuất mắt”. Những câu nói đùa của anh làm em thấy vui và ấm lòng hơn. Trời sáng, em gọi anh dậy sớm, anh và em xuống đường, xe cộ đông đúc, anh đưa tay giữ nhẹ vai em, ngăn một chiếc xe máy đang lao tới, ra một chiếc cầu trên biển ngồi, em thấy rất đau đầu và chóng mặt, có lẽ vì tối qua em đã uống một chút bia, tối lại ngủ ít, em khoác tay dựa vào vai anh, anh nói đùa một câu, theo phản xạ, em bỏ tay ra, anh đã giữ lại, cái cảm giác đó có lẽ em sẽ không bao giờ quên được. Em và anh cùng đi ăn sáng, cùng ngồi uống nước, kể chuyện công ty, rồi cùng lên xe về Hà Nội. Người yêu em ra công ty đón. Về đến nhà, em cảm giác hụt hẫng, dường như em đã mất đi tất cả, những cảm giác dễ chịu nhất, thoái mái nhất.
Mấy ngày đi làm, đầu em đau lắm, em nghĩ lại tất cả những gì đã diễn ra trong những ngày đó, em biết mình đã sai, đã rất sai khi nhớ đến anh, mình đã sai khi lừa dối người yêu mình. Em tự thấy ghét chính bản thân mình, có phải em đã thay lòng đổi dạ. Rồi em sẽ bị trừng phạt chăng, rồi em sẽ mất tất cả, vì giờ đây em vẫn còn yêu người yêu cũ, nhưng em lại không ngừng nhớ về anh. Có phải em đã quá tham lam, và anh, anh cũng chỉ coi em như một đứa em gái, anh đâu có để ý đến em, em lang thang bên bờ hồ tây, em nghe lại bản nhạc mà em và anh đã từng hát: “ta chia tay nhau từ đây chấm dứt không quen nhau cho qua mau cuộc tình…”, “thôi anh hãy về, mối duyên mình nhạt nhoà như khói mây…”
Cám ơn anh đã không nhắn tin lại cho em, cám ơn anh đã không quan tâm em như những ngày ở biển, cám ơn anh đã nói bây giờ anh chỉ nghĩ đến em 9x thôi để em không còn hi vọng gì vào tình cảm của anh. Nhưng tại sao em vẫn luôn nghĩ về anh, chắc cảm giác đó cũng sẽ qua đi thôi. Bây giờ điều em băn khoăn nhất chính là cảm giác tội lỗi, em đã không yêu người yêu em một cách trọn vẹn, có phải em đã thay đổi, em cảm thấy có lỗi với anh ấy, em phải làm sao để bù đắp cho những phút yếu lòng của mình.
Giờ đây, em sẽ quay về với cuộc sống đầy những buồn phiền, và đôi lúc thấy cô đơn, trả lại tất cả những yêu thương, mơ mộng về một chân trời xa xăm nào đó, trả lại bóng hình anh, những phút yếu lòng vì anh, anh mãi chỉ là cơn gió lạ, mãi chỉ là một bóng hình đã đi ngang cuộc đời em, rồi bỗng dưng vụt bay mất mà thôi. Tạm biệt anh…
Theo VNE
Mong tình cảm dành cho anh chỉ như cơn gió
Thực chất anh chỉ xem em là bạn, một đứa em gái nhiều chuyện lắm lời hay soi mói đời tư của anh. Em vui vì được anh tin tưởng, nhưng lại thấy buồn buồn vu vơ, và đôi lúc cũng hờn trách anh vô cớ.
Ảnh minh họa
Tình yêu là gì vậy nhỉ? Đến giờ phút này em vẫn chưa thật sự biết thế nào là yêu. Yêu có phải là nhớ nhung một ai đó, nghĩ về người đó mọi lúc mọi nơi, muốn gặp và nói chuyện với người đó thật nhiều không? Em từng mến, có cảm tình và thích rất nhiều người, thế nhưng biết đó chỉ là những cái rung động nhất thời, chỉ là ấn tượng ban đầu khi lần đầu gặp gỡ. Thời gian dần dần sẽ xóa nhòa tất cả, mình sẽ hiểu con người thật của người ta, xác định được tình cảm, rằng đó chưa phải là yêu.
Từng có nhiều người ngỏ lời, em từ chối vì chỉ xem họ như bạn bè. Một khi đã là bạn bè thì chuyển sang giai đoạn yêu thương sẽ khó lắm bởi em sợ mất đi người bạn tốt. Thời gian cứ thế trôi qua, em tự thấy mình nên trau dồi kiến thức, cố gắng học tập trước đã rồi hẳn tính đến chuyện yêu đương. Em yêu thích tự do, không muốn phải bị ràng buộc bởi ai đó, từ nhỏ đã rất thích có cuộc sống độc lập. Lớn lên em hâm mộ những nữ doanh nhân trẻ, các cô gái sống có bản lĩnh và thành đạt.
Với quan điểm có sự nghiệp trước, đi làm kiếm tiền, đi du lịch một mình, tận hưởng cuộc sống độc thân bay nhảy và nổi loạn của một cô gái, không cần vội vã kết hôn, đến gần 30 hãy yêu và lập gia đình luôn chứ không phải là tình yêu gà bông dễ đến lại dễ đi. Chứng kiến bao cuộc tình tan vỡ khiến em khó mở lòng mình với ai đó. Đã có lúc em sợ yêu đến kỳ lạ, em từng muốn hẹn hò cùng một chàng trai khi bạn ấy ngỏ lời tán tỉnh, nhưng rồi suy nghĩ rất nhiều và quyết định từ chối, thậm chí tránh né một thời gian dài. Đến giờ các bạn của em đa phần đều đã có bạn trai, một vài đứa đã kết hôn. Riêng em vẫn cứ trung thành với chủ nghĩa độc thân, nhiều lúc cũng thấy cô đơn và ao ước được ai đó đưa đón như chúng bạn.
Có một người anh mới quen tán tỉnh, em đồng ý hẹn hò cùng anh, chỉ được vài buổi hẹn bắt đầu thấy chán, mặc dù anh rất tình cảm, có vẻ thật lòng. Em thấy không nên kéo dài mối quan hệ này vì càng kéo dài càng thêm mệt mỏi, tổn thương. Em quyết định nói rõ với anh ấy và mong muốn vẫn xem nhau là bạn bè. Sau lần đó, em tự thấy mình thật tàn nhẫn, ghét bản thân lắm. Em thấy mình thật đáng sợ, ghét những kẻ lừa tình, phụ bạc... vậy mà lại nằm trong số đó. Em tự nhủ thầm không nên yêu đương gì nữa, cứ tiếp tục cuộc sống độc thân vui tính này là tốt nhất.
Rồi em gặp anh, một người khiến em thầm ngưỡng mộ. Em nghĩ về anh thật nhiều, nhớ anh cũng nhiều, vui buồn theo anh, tâm trạng em dường như không còn là của em nữa rồi, nó bị anh ảnh hưởng. Em thích anh đến điên cuồng, nghĩ về một ngày nào đó anh thốt lên lời yêu, chắc chắn em sẽ gật đầu không ngần ngại và chạy đến ôm anh thật chặt, em sẽ khóc thật to vì vui sướng. Nhưng em lại sợ đó chỉ là tình cảm nhất thời, phải chăng em đang ngộ nhận giữa tình yêu và sự ngưỡng mộ? Em từng suy nghĩ nếu mình yêu nhau thì sao?
Lý trí nói em và anh không hợp nhau, em trẻ con, thích tự do và nổi loạn; anh sâu sắc, hơi gia trưởng và thích mẫu con gái có suy nghĩ chuẩn mực, biết lo cho gia đình. Anh người miền Trung còn em là con gái miền Tây, tôn giáo cũng khác..., nói chung mình không hợp, em cũng không có ý định sẽ thay đổi cách sống và sở thích vì anh, còn anh cái tôi quá lớn chắc cũng không nhường nhịn em đâu. Thế mà sao em lại nhớ, hy vọng?
Em hy vọng nhưng lại rất sợ, nếu một ngày nào đó anh nói yêu em thì sao? Em có thể dùng lý trí mà đánh đổi không? Tất cả những điều đó chỉ là do em tự tưởng tượng ra mà thôi. Thực chất anh chỉ xem em là bạn, một đứa em gái nhiều chuyện lắm lời hay soi mói đời tư của anh. Em hay bắt anh kể chuyện tình yêu của anh và chị. Em vui vì được anh tin tưởng, nhưng lại thấy buồn buồn vu vơ, và đôi lúc cũng hờn trách anh vô cớ.
Em không biết thứ tình cảm dành cho anh là gì nữa. Em đang yêu anh chăng? Em mong tình cảm dành cho anh chỉ thoáng qua như cơn gió, như những thứ tình cảm chưa kịp đặt tên đã bị phai mờ theo năm tháng, như những người em từng thích thật nhiều rồi dần dần quên không còn nhớ đến. Em phải đợi bao lâu mới dung hòa cảm xúc về anh được đây?
Theo VNE
Anh chỉ là cơn gió Anh sẽ lại chỉ là một cơn gió, một cơn gió lạnh giá làm trái tim em thêm buốt nhức... Cơn gió đến rồi lại đi, nhưng cơn gió đã làm em thêm lạnh! Lạnh lắm đúng không em, anh biết nhưng anh sẽ không dám nói rằng "Đưa tay đây cho anh, anh ủ ấm cho", không em ạ, anh sẽ không...