Gửi con dâu đáng thương của mẹ!
Mẹ luôn sẵn sàng tha thứ cho con và luôn mong con sớm trở lại là con dâu của mẹ.
Con là con dâu của mẹ, mẹ không thể phủ nhận điều đó. Mẹ là mẹ chồng của con, dù con có chấp nhận hay không bởi lẽ con là vợ của đứa con trai do mẹ đứt ruột đẻ ra, vẫn là bà của những đứa con do con sinh ra, mẹ không thể nào chối bỏ mối quan hệ đó.
Mẹ vẫn còn nhớ cái ngày mẹ tự mình đi hỏi cưới con cho con trai mẹ, nhớ tới lúc mẹ dắt con vào phòng cưới của hai đứa, mẹ vẫn nhớ cái lúc mà con gọi mẹ là mẹ… Những cung bậc cảm xúc lúc đó chưa một phút giây nào mẹ quên được cả cho dù thời gian làm mẹ già đi, trí nhớ của mẹ có phần giảm sút, mẹ không biết tới giờ con còn nhớ hay không.
Con không thấy tiếc nuối điều đó sao? Mẹ thực sự không hiểu! (Ảnh minh họa)
Thời gian mẹ chung sống với con và chồng con, những tháng ngày chúng ta chung sống dưới một mái nhà, những lần cãi cọ giữa con và chồng con (con trai của mẹ) con thủ thỉ bên tai mẹ, mẹ chẳng biết làm gì ngoài việc trách mắng thằng con trai của mẹ và vỗ về an ủi con.
Rồi những ngày chồng con đi vắng, con mang thai, những lúc ốm ngén, cho tới ngày con sinh con, mẹ luôn bên con, trong lòng mẹ thực sự nghĩ con là con gái mẹ, mẹ thương con bởi lẽ mẹ luôn cho rằng “con gái là con người ta, con dâu mới thực con bà bà ơi”. Với suy nghĩ đó mẹ chăm chút lo lắng cho con từng ngày.
Mẹ thương con không chỉ với tình thương của một người mẹ mà còn là sự đồng cảm của một người đàn bà. Mẹ nghĩ lúc sinh đẻ là lúc đau đớn nhất con cần có chồng bên cạnh nhưng vì công việc, vì tương lai của gia đình mà chồng con phải bôn ba nơi đất khách. Mẹ thấu hiểu hơn ai hết con cần có chồng bên cạnh bởi mẹ cũng là phụ nữ cùng từng như con, nghĩ tới như thế mẹ càng thương con hơn. Thời gian đó tình cảm của mẹ dành cho con như thế nào con cũng hiểu mà phải không con dâu?
Không biết con còn nhớ hay không, lúc con sinh đứa con gái đầu lòng cũng là khi chị chồng con (con gái của mẹ) cũng sinh một đứa con gái, lúc đó chị gái con thường khóc lóc kêu ca rằng mẹ thương con dâu hơn con gái còn gì.
Chị chồng con không được mẹ chồng quý mến nhưng được cái chồng thương nên mẹ cũng yên tâm phần nào mà chăm sóc cho con… không biết con cảm nhận nó như thế nào nhưng mẹ đã thực sự cố gắng hết mình để chăm sóc cho con tốt nhất. Mẹ nói những điều đó không phải để con phải biết ơn mẹ mà mẹ chỉ muốn con hiểu một điều với mẹ con là con gái của mẹ, tình cảm mẹ dành cho con và mẹ mong con nghĩ về những ngày tháng như thế.
Video đang HOT
Thời gian trôi qua, mẹ con mình chung sống cũng gần 20 năm, nó không ngắn phải không con? 20 năm mẹ và con hiểu được những điều tốt xấu trong tính cách cũng như lối sống của nhau. Mẹ biết ơn con vì con là một người vợ tốt, con yêu con trai mẹ, chăm sóc cho những đứa cháu của mẹ và 20 năm qua con luôn làm tròn bổn phận của người con dâu. Mẹ không có điều gì để chê trách. Quãng thời gian đó mẹ thấy mình đã đúng khi hỏi cưới con cho con trai mẹ, chưa một phút giây mẹ thấy hối hận về điều đó.
Nhưng mấy năm gần đây, mẹ thực sự không hiểu nổi sự thay đổi của con, mẹ không biết do con, do chồng con hay do chính mẹ chưa làm tròn cái trách nhiệm mẹ chồng để con thay đổi như thế? Con có bao giờ nghĩ về những việc làm của mình là làm tròn chữ “Hiếu” hay không? Con có thấy có lỗi với mẹ và người “bố chồng” quá cố của con hay không?
Sao con có thể tự tay đốt đi căn nhà mà mẹ và bố con bòn góp một đời để xây dựng, nơi mà bố con và mẹ đã đổi biết bao mồ hôi để dựng lên, nơi chứng kiến tuổi thơ của anh chị chồng con, nơi đó còn có những kỉ niệm giữa mẹ và con nữa mà… Con không thấy tiếc nuối điều đó sao? Mẹ thực sự không hiểu!
Dù con có dùng từ ngữ nào để nói mẹ, nói những người anh người chị của chồng con mẹ cũng có thể hiểu và thông cảm là do tức thời không kiềm chế được cảm xúc nhưng cách con làm với ngôi nhà của mẹ khiến mẹ thực sự không hiểu và mẹ rất “giận” vì điều đó.
Con dâu à! Con biết không, dù bây giờ chồng con có đồng tình với những việc làm của con và có thể hận mẹ vì lý do gì mẹ thực sự không hiểu nhưng mẹ tin một ngày nào đó chồng con (con trai mẹ) sẽ hiểu mẹ và sẽ có quyết định đúng đắn với những việc làm của con bây giờ. Vì mẹ biết con và con trai mẹ cũng có con trai, cũng sẽ trải qua những ngày tháng như mẹ, và con sẽ hiểu con nỗi đau mà mẹ đang trải qua.
Mẹ muốn con hiểu rằng mẹ luôn sẵn sàng tha thứ cho con và luôn mong con sớm trở lại là con dâu của mẹ.
Theo Khampha
Thử thách của hạnh phúc sau hai cuộc tình
Trải qua nhiều nỗi đau, Hân vẫn tin hạnh phúc có lẽ đang chờ cô ở phía trước.
Ngồi một mình trong căn phòng vắng, Hân lắng nghe những giai điệu trữ tình buồn bã như chính tình khúc buồn mà cô đã trải qua.
Tình yêu đầu kéo dài 4 năm đại học với bao yêu thương, giận hờn, nhớ nhung đã khiến Hân say đắm. Hân lạc lối trong biển tình, để Minh - chàng trai của gió với nụ cười thật đẹp, thật hiền dụ dỗ đưa đến những khoái cảm xa lạ.
Lúc Minh hứa hẹn và thao thao về đám cưới đẹp của 2 người sau khi ra trường, Hân ngơ ngẩn, lâng lâng trong niềm hạnh phúc tột cùng. Cô đã mơ, đã mơ thật xa...
Ngày Hân nghĩ tới tổ ấm hạnh phúc cùng Minh thì anh nói lời chia tay vì đã lừa gạt cô suốt 1 năm qua: "Anh đã yêu người khác rồi, ở bên em anh không thấy vui". Hân chết lặng, cô điên loạn van nài anh quay lại và còn dọa chết.
Một năm trôi qua, Hân phần nào nguôi ngoai nỗi đau quá khứ. Cô tin vào lời mọi người vẫn nói: Hãy học cách yêu bản thân trước khi yêu người khác. Cô xứng đáng để được yêu thương. Vì thế cô cố gắng làm việc, cô được sếp tin tưởng, được đồng nghiệp yêu quý và quan trọng hơn, tình yêulại đến với cô lần thứ 2.
Chàng tên Duy, làm cùng công ty với Hân. Duy ấm áp lạ kỳ, anh đem đến cho Hân cảm giác thân thuộc, Hân ngỡ ngàng khi thấy hình như mình đã lại yêu.
Một lần ở bên nhau, anh đã không kìm nén được và lao vào cô. Hân ngỡ ngàng nhưng không đủ sức chống lại. Cô sợ hãi, cô không muốn xảy ra điều này nhưng với 2 người đàn ông cô yêu đều đã xảy ra. Cô khóc! Anh xin lỗi và động viên cô rất nhiều, anh lại vẽ cho cô thấy đám cưới của 2 người thật đẹp, thật gần... Cô yên tâm và bước tiếp cùng anh.
Ngày cô đi du lịch với bạn bè, anh không hỏi thăm cô một câu. Cô đáp máy bay xuống gọi liền cho anh nhưng anh không bắt máy. Tối về anh nhắn 1 câu: "Anh có chuyện này muốn nói với em, anh không có sự lựa chọn, mình chia tay nhau sẽ tốt hơn em à". Hân chết lặng!
Cô không níu kéo và chỉ muốn nghe lý do. Duy nói rằng "Anh là con trưởng, còn phải lo cho 4 đứa em nữa, anh không được lựa chọn, anh chưa muốn cưới vợ, em hãy đi tìm người đàn ông tốt hơn". Cô nghe đấy nhưng cô bỏ ngoài tai hết, vì cô hiểu tất cả chỉ là ngụy biện.
Gác lại tất cả mọi chuyện, Hân cho phép mình quên đi tất cả những chuyện buồn. Nhưng cuộc đời ai biết đâu chữ ngờ. Có lẽ số phận vẫn thích trêu ngươi Hân!
Ngày... Chị Hân ơi, chị vào bệnh viện Việt Đức ngay đi, Huy nó bị tai nạn, em đang ở quê không ra kịp được, chị xuống ngay đi nhé.
Hân bàng hoàng. Là đứa em họ của Hân gọi báo Huy- cậu bạn của 2 chị em bị tai nạn. Cách đây 5 năm Huy đã yêu Hân nhưng không được đáp lại, 2 người sau đó vẫn là bạn bè nhưng Hân cảm nhận được tình cảm Huy dành cho Hân vẫn rất khác. Chưa kịp đi, Huy đã gọi cho Hân, nói Hân mau đến đi, ở đây không có ai cả. Giọng điệu Huy hơi khác, Hân có hơi thắc mắc nhưng không kịp nghĩ ngợi gì, cô lao như bay tới bệnh viện.
Đáp lại sự lo lắng của Hân, Huy cười tươi ôm chầm lấy cô giữa bao nhiêu người xa lạ. Hân ngỡ ngàng, Huy không sao cả, là Huy lừa cô, là Huy rất muốn gặp cô.
Huy uống hơi say và kéo Hân ra bờ hồ mặc cho cô vùng vẫy, Huy ôm lại còn hôn cô nữa. Hân cố gắng đẩy Huy ra nhưng không được. Lần đầu tiên, Huy dám ở gần cô đến thế, ngày trước ngay cả cầm tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô anh còn không dám.
Hân giật mình! 5 năm rồi, chàng trai ấy vẫn yêu, vẫn thương cô, vẫn muốn ở bên cạnh cô. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được bàn tay ấy nắm thật chặt tay cô, sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo của cô. Nhưng trớ trêu thay Huy sắp cưới vợ. Cái Huy muốn là một lần được hạnh phúc bên Hân, 1 lần được yêu thương, được ôm Hân vào lòng trước khi lấy vợ. Hân cười, nụ cười nhạt bây giờ thường trực trên môi!
Hóa ra là vậy, tình yêu nào cũng có giới hạn. Hóa ra cô lúc nào cũng ngốc nghếch bị người ta đem ra trêu đùa. Hóa ra, hạnh phúc vẫn đang thử thách cô.
Những tưởng sau hôm đó, Huy sẽ đi lấy vợ. Nhưng không, Huy nói với Hân sẽ không bỏ Hân một mình, nếu Hân cần, Huy sẽ từ bỏ tất cả để đến bên Hân. Hân đau lòng, có lẽ Hân nuối tiếc một tấm chân tình, nhưng lòng Hân lạnh quá, Hân chông chênh trên bến bờ tình cảm nhưng Hân không muốn làm ảnh hưởng đến ai, Hân muốn tự mình đứng lên.
Hân tin vào duyên phận, hạnh phúc có lẽ đang chờ cô ở phía trước, có thể là hạnh phúc đang thử thách cô thôi.
Huy lặng lẽ ngắm Hân từ phía sau: "Người con gái anh yêu, anh xin lỗi vì không thể bên em suốt 5 năm qua. Hãy cho anh ở bên em suốt quãng đời còn lại nhé. Chúng mình ký hợp đồng trăm năm em nhé!"
Theo Khampha
Ký ức về anh ngày hôm qua Em hiểu được một điều, ngày hôm qua thì sẽ chỉ là ngày hôm qua, nó cũng chỉ là hai từ "đã từng", nó không thể trở lại cũng giống như anh không thể quay về bên em. Nắng đã lùi dần sau những cánh cửa, mưa chợt rả rích hơn, em co ro khép mình trong chiếc áo len to sụ, nhấm...