Gửi cô, người tình của bố
Chuyện cô nói có con với ông, tôi rất nghi ngờ nhưng cũng nói luôn là nếu có thật cô nên cố gắng nuôi con giống như mẹ tôi đã luôn phải làm đi.
Ảnh minh họa
Gửi cô! Tôi không biết chính xác cô bao nhiêu tuổi nên tạm gọi thế. Tôi không có số điện thoại để liên lạc với cô, cũng không định xem trộm điện thoại của bố để tìm, cũng chẳng muốn kiếm người điều tra nên hy vọng cô đọc được lời nhắn này để biết quan điểm của chúng tôi. Cô gọi đến nhà, chính tôi bắt máy. Cô hỏi han về bố và nói với tôi về chuyện bố ngoại tình với cô. Cô muốn đòi trách nhiệm cho mình khi ông đã muốn chấm dứt mối quan hệ đó, vì quá tức giận tôi đã đặt máy không muốn nói gì khi đang mất bình tĩnh. Tất nhiên ai ở vị trí của tôi cũng thất vọng vì ông bố như vậy, nhưng chúng tôi vẫn có thể tha thứ vì ông là bố tôi và vì những điều ông đã làm cho chúng tôi dù ít hay nhiều.
Tuy nhiên, tôi không thể tha thứ cho cô và hành động muốn trực tiếp phá hoại gia đình người khác. Tôi không biết cô có gọi đến nhà tôi trước và sau lần đó không nhưng hy vọng là không, tôi cũng không muốn mẹ và em mình phải bận tâm về người như cô, dù có thể là họ đã biết chuyện này trước cả tôi. Nếu bố yêu cô và cô có thể thuyết phục ông từ bỏ gia đình để theo cô, chúng tôi dù có buồn hay thất vọng thế nào cũng có thể chấp nhận được, người bố mà chúng tôi có vốn dĩ xưa nay có sự quan tâm giới hạn với gia đình.
Chúng tôi sống xa ông khi ông ấy đi công tác dài ngày và đến với cô. Mẹ tôi là người đã lo lắng, chạy đôn chạy đáo để lo cho chúng tôi ăn học bằng bạn bằng bè, vì thế tôi tin chúng tôi vẫn có thể sống tốt nếu không có ông hay chỗ tiền ít ỏi mà ông đóng góp cho gia đình, nhất là khi chúng tôi đã trưởng thành. Tôi thậm chí sẽ gửi thêm tiền cho ông vì vẫn muốn có trách nhiệm phụng dưỡng cha mà phận làm con nên làm. Tuy nhiên, tôi không nghĩ là bố sẽ muốn rời bỏ gia đình này.
Tôi không cảm thấy dễ chịu khi phải thừa nhận điều này nhưng ông sẽ là người thiệt nếu ly dị và ra đi. Là con, dù gì tôi cũng không bao giờ muốn nhìn thấy ông đi ở nhà thuê, ăn rách mặc rưới. Tôi nghi ngờ việc có ai đó có thể bao dung hơn mẹ tôi và chịu đựng sự vô tâm, lười biếng của ông hơn bà. Ông đã đưa cô đi du lịch khi mẹ con tôi ở nhà chẳng còn một xu. Cô đừng hy vọng vào một sự thông cảm gì khi chính cô đâu có nghĩ cho chúng tôi. Trách nhiệm của ông đối với gia đình vốn dĩ còn không trọn vẹn, thì có lẽ không đến phần của cô rồi.
Video đang HOT
Chuyện cô nói có con với ông, tôi rất nghi ngờ nhưng cũng nói luôn là nếu có thật cô nên cố gắng nuôi con giống như mẹ tôi đã luôn phải làm đi. Là người lớn phải tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Chuyện trách móc hay tha thứ cho bố là của gia đình chúng tôi. Có cái gì hỏng trong nhà chúng tôi cố gắng sửa chữa trước, chứ không thể tha thứ cho kẻ ngang nhiên đến đòi hôi của mang đi.
Theo VNE
Anh trai chồng chết mê, chết mệt tôi
Tôi đã choáng vô cùng khi anh ấy khóc trước mặt tôi và nói, &'anh thật lòng rất yêu em, thật sự quá yêu em nhưng anh không dám làm gì cả, chỉ biết đứng nhìn em từ phía sau mà thôi'.
Khi đó, chân tay tôi run lẩy bẩy, cảm giác không thể đứng nổi. Tôi cố chống đỡ mà không thể chống, tôi cố với lấy cái gì đó để nắm chặt vào thì bất ngờ bàn tay anh đưa ra, đón lấy tay tôi. Tôi hoảng, giật lại và tát cho anh một cái như trời giáng. Nhìn ánh mắt của anh rưng rưng đầy nước mắt, tôi lại thấy mình thật tội lỗi. Tại sao tôi lại dám làm chuyện đó, lại dám tát anh dù anh là anh trai của chồng tôi.
Tôi lấy chồng, đến nay mới được nửa năm. Anh chồng tôi chưa có gia đình nên cả nhà sống chung. Tôi là con dâu duy nhất trong nhà này. Nói chung, cuộc sống vợ chồng rất hạnh phúc, đầm ấm, vui vẻ. Chúng tôi luôn quan tâm, động viên nhau, không ai có sự ghen tị nào.
Anh chồng tôi là một người rất điềm đạm, biết lễ nghĩa. Lúc nào anh cũng động viên tôi, pha trò nói tôi là về làm dâu nhà anh vất vả, phải cố gắng lên này kia. Tôi nghe anh nói cũng thấy vui vui nên rất quý anh. Và từ đó, tôi thân thiết với anh, coi anh như anh trai của mình vậy.
Cả nhà tôi sống vui vẻ với nhau như thế. Chồng tôi thi thoảng đi công tác, tôi cũng không thấy buồn vì có bố mẹ và anh chồng lúc nào cũng lo lắng, quan tâm tôi. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ chồng tôi cũng không quá khó tính. Nói chung các cụ hiểu lòng con cái nên cứ để cho tôi tự do. Với lại, nhà có hai đứa con trai mà mới có một con dâu nên bố mẹ coi tôi như con gái của bố mẹ vậy. Tôi cũng thấy đó làm vui, tôi thoải mái ăn uống, ngủ nghỉ ở nhà chồng và làm mọi việc theo sở thích như ở nhà mình vậy. Bố mẹ tôi không có gì phàn nàn về đứa con dâu như tôi cả.
Chúng tôi mới lấy nhau nên còn kế hoạch, chưa muốn sinh con. Những ngày đó, cuộc sống thật vui vẻ, như là gia đình thực sự của mình. Vì lấy chồng xa nên tôi đã coi gia đình anh như nhà của mình. Tôi chẳng lo lắng sợ hãi gì khi đối mặt với mẹ chồng. Có gì không hay không phải, mẹ nói thì tôi nghe, tôi đâu có phàn nàn kêu ca gì đâu.
Cả nhà tôi sống vui vẻ với nhau như thế. Chồng tôi thi thoảng đi công tác, tôi cũng không thấy buồn vì có bố mẹ và anh chồng lúc nào cũng lo lắng, quan tâm tôi. Có khi anh chồng còn chở tôi đi chợ mua đồ về nhà cải thiện món ăn. Anh còn hay vào bếp cùng tôi, bảo là ngày trước anh học nấu ăn này kia nên dạy cho tôi. Tôi cảm thấy vui lắm. Cả nhà đầm ấm quây quần.
Nhưng, thời gian gần đây, ngày ngày tôi thấy anh đau khổ, mệt mỏi, uống rượu, hỏi có chuyện gì thì anh không nói. Tôi với chồng càng vui với nhau thì nhìn anh lại càng lầm lũi hơn. Anh bảo, nhìn chúng tôi như thế anh tủi thân, bằng này tuổi rồi mà không lấy được vợ cho bố mẹ.
Thật ra, anh thiếu gì người yêu, vì anh có công việc ổn định, phong độ lại có cái tính hài hước, con gái ai chả chết. Nhưng mà anh lại chẳng yêu ai, chẳng lấy ai. Anh bảo, con gái bây giờ khó kiếm, toàn người thực dụng. Nghe anh nói như ông cụ mà tôi phì cười. Tôi cứ bảo mối cho anh người này, người kia nhưng anh có vẻ không ưng, anh chỉ cười xòa cho xong chuyện.
Hôm rồi, khi biết tin tôi có bầu, anh lại không cười. Anh đi uống rượu cả tối mới về tới nhà, lúc đó chỉ còn tôi thức đợi anh. Thế rồi, anh về và nắm lấy tay tôi, nói rằng, anh thật sự yêu tôi, thật sự là rất yêu tôi và anh đã kìm nén tình cảm lâu lắm rồi, anh đã đau khổ và cố tỏ ra vui vẻ trước mặt tôi, nhưng giờ, thấy tôi hạnh phúc, anh không thể chịu thêm được nữa.
Trời ạ, giờ đây tôi phải làm sao đây, chẳng lẽ lại bỏ nhà mà đi, chuyển chỗ khác mà sống. Như thế biết tìm lý do gì mà nói với bố mẹ, đang yên đang lành, ai cũng yêu ai, vậy mà...(Ảnh minh họa)
Tôi chết lặng, giờ tôi như người mất hồn vì vậy. Chồng tôi vẫn vô tư, anh vẫn cứ cười nói trước mặt bố mẹ tôi nhưng chúng tôi không nói với nhau câu nào. Anh coi tôi như người dưng, tôi cũng vậy. Cuộc sống thế này thì làm sao đây. Có lẽ, anh đã quá ngại, anh không dám nhìn vào mắt tôi nữa. Chúng tôi không còn là cặp anh em như trước đây.
Bây giờ, sống trong căn nhà mà tôi coi là nhà mình này thật sự ngột ngạt lắm, giống như địa ngục vậy vì tôi sợ chuyện của anh bị phát hiện. Dù là không có gì nhưng tôi không dám chắc chồng tôi không ghen và không xảy ra chuyện nếu như anh biết chuyện anh trai mình lại thích em dâu.
Trời ạ, giờ đây tôi phải làm sao đây, chẳng lẽ lại bỏ nhà mà đi, chuyển chỗ khác mà sống. Như thế biết tìm lý do gì mà nói với bố mẹ, đang yên đang lành, ai cũng yêu ai, vậy mà... Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Khi tôi gợi ý "chuyện ấy", em đã ôm lấy tôi và gật đầu Khi tôi vừa "gợi ý" xong "chuyện ấy", không ngờ Uyên lại ôm lấy tôi và gật đầu khiến tôi quá bất ngờ. Cô ấy còn dúi vào tay tôi một vật, tôi mở ra thì càng bất ngờ hơn vì đó là một chiếc bao cao su. Chào quý vị độc giả! Tôi vốn rất ít khi đọc những bài báo về...