Gửi chồng già của em
Ngắm nhìn con và anh đang trong giấc ngủ mà lòng em tràn đầy hạnh phúc.
Nhớ lại ngày ấy em thấy mình thật ngốc nghếch và dễ tin người. Đó là một ngày định mệnh đã vô tình gắn kết em và anh. Cái ngày em vừa đi thi đại học về đến phòng trọ của anh em thì thấy điện thoại có cuộc gọi lỡ, vì tò mò em đã gọi lại và hỏi, nhưng anh không thừa nhận còn bảo em là người gọi trước. Lúc đó em vừa tức lại vừa ngại không biết trả lời thế nào, em cãi với anh kỳ được làm cho từ không quen tưởng chừng như đã quen từ lâu. Từ hôm đó trở đi em và anh thường xuyên nhắn tin cho nhau hơn.
Để đến được bến bờ hạnh phúc thật không dễ dàng (Ảnh minh họa)
Mặc dù anh nói nhà anh ở xã bên nhưng là con gái mới lớn lại bản tính nhút nhát nên em không nghĩ sẽ gặp anh, còn anh thì biết quá rõ về em vì thực ra nhà chúng ta quá gần.
Ngày nhập học của em cũng đến, em phải xa gia đình một mình nơi xứ lạ vì vậy mà người bạn thân chia sẻ cùng em mọi chuyện giúp em vượt qua mọi chuyện không ai khác là những lời động viên chia sẻ của anh thông qua điện thoại. Cũng từ đó em và anh có những cuộc nói chuyện dài hơn và thân thiết hơn xưa.
Rồi anh ngỏ lời yêu em từ hai phương trời thông qua điện thoại. Vì đã yêu anh và rất hạnh phúc nên em nhận lời. Nhưng sau đó em lại cảm thấy lo lắng cho tình yêu này khi nghĩ đến quá khứ của mình.
Em đã tự ti và cảm thấy có lỗi với anh, em thấy mình không xứng đáng với tình yêu anh dành cho nên lại từ chối anh. Vì không muốn lừa dối anh nên em đã kể hết những lỗi lầm trong quá khứ khi trao thân cho mối tình đầu thơ dại. Em không ngờ anh không bỏ mặc em mà lại an ủi và thương em nhiều hơn. Cũng từ đó cùng với tình yêu bao la của anh mà em dần lấy lại sự tự tin trong mình.
Video đang HOT
Thời gian trôi qua thật nhanh, em và anh yêu nhau cũng gần 3 năm, vui có, buồn có, giận hờn cũng có nhưng em và anh đều vượt qua tất cả, tình yêu của cả hai đều lớn dần theo năm tháng. Cũng đã gần đến ngày em tốt nghiệp ra trường và mong mỏi ngày gặp đầu tiên của hai đứa sẽ ngập tràn hạnh phúc. Nhưng ngày ấy không như em tưởng tượng. Anh đã nói thật về thân phận của mình.
Giây phút biết được sự thật em gần như chết đứng không thể nói được điều gì. Em không hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình, nước mắt em rơi mà không sao ngăn được. Rồi em hiểu vì sao anh luôn tìm lý do để tránh gặp em những năm tháng trước đó. Và em tự hỏi liệu rằng tình yêu anh dành cho em có thật không hay nó cũng như những lời nói dối kia.
Anh đã xin lỗi em và nói rằng tình yêu anh dành cho em là thật lòng, anh không muốn em vấp phải những cạm bẫy ngoài xã hội khi đi học. Anh xin lỗi sẽ không làm phiền em nữa, chúng mình chia tay tại đây và tất nhiên là chẳng một lần gặp gỡ. Em không biết vì sao nhưng khi nghe anh nói vậy em lại thấy lao lòng. Không hiểu vì sao trong giây lát mà em lại bỏ qua tất cả, em đã hỏi anh có muốn gặp em không. Em biết vì cảm thấy có lỗi với em nên khi em hỏi lại lần thứ ba anh mới trả lời rằng anh muốn.
Có lẽ tình yêu mà cả hai dành cho nhau là quá lớn nên lý trí và con tim đều hòa làm một. Em yêu anh và cảm nhận được tình yêu nơi anh là chân thật, không có gì có thể phủ nhận vì vậy mà em quyết định gặp anh.
Những tưởng thử thách cho tình yêu cho anh và em đã hết. Khi hai gia đình biết chuyện anh và em, nhà em đã phản đối kịch liệt, thậm chí còn tuyên bố từ mặt em nếu em còn yêu anh. Ngày tháng ấy thật khủng khiếp và dài vô tận phải không anh.
Họ nói anh chơi bời và anh lại bị bệnh, nếu lấy anh em sẽ rất khổ. Nhưng em yêu anh và hơn hết trong em có một mầm sống đang lớn dần. Mọi người chỉ ích kỷ nghĩ cho mình và đưa em đi giải quyết nhưng em không cho phép mình làm như vậy. Vì em luôn có anh ở bên động viên và yêu thương em vô bờ bến. Anh chưa bao giờ bỏ mặc hai mẹ con em cả.
Chuyện tình của chúng ta cũng thật ly kỳ phải không anh. Để đến được bến bờ hạnh phúc thật không dễ dàng. Mình trở thành vợ chồng đã gần 3 năm rồi anh nhỉ.
Giờ đây đứa con gái bé bỏng và xinh xắn của chúng ta đã hơn 2 tuổi rồi. Ngắm nhìn con và anh đang trong giấc ngủ mà lòng em tràn đầy hạnh phúc.
Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là gia đình mình lại đón một thành viên mới nữa. Nghĩ về anh và cuộc sống đã qua em chỉ muốn nói một điều: em hạnh phúc và yêu anh lắm chồng già của em ạ!
Theo Khampha
Hãy quên em đi anh nhé!
Khi đọc những dòng viết của em, hãy nghĩ về em với những gì đẹp nhất anh nhé!
Em không thể nhớ chính xác rằng đã bao lần em quyết định không nhắn tin cho anh, quyết định gạt anh ra khỏi mọi suy nghĩ và quên anh... Em chỉ nhớ rằng chưa một lần nào em làm được điều đó. Em trách lý trí mình đã chẳng đủ quyết tâm quên đi hình bóng anh để cho con tim em phải khổ sở và đau đớn...
Anh có biết mỗi khi đêm xuống là bao kỉ niệm trong em ùa về. Những kỉ niệm thật đẹp nhưng đau lắm anh có biết??! Đã có những lúc tưởng chừng như có anh mãi mãi vậy mà sự thật thì anh chẳng bao giờ thuộc về em.
Cám ơn anh vì tất cả những gì đã dành cho em! (Ảnh minh họa)
Anh sinh ra là để dành cho một-người-con-gái-khác-chẳng-phải-em. Em xót xa khi nghĩ về điều đó. Em hoảng hốt, lo sợ. Liệu có khi nào anh hiểu được cảm giác của em?
Em trách ông trời đã để cho em được gặp và yêu anh mà không cho em được cùng anh đi trên một con đường- con đường mang tên hạnh phúc. Anh đã đến bên em thật nhẹ nhàng như cơn gió lạnh đầu mùa để rồi lúc anh đi cũng không để lại chút hơi ấm nơi em.
Em đã trách anh nhiều như thế nào anh có biết? Vì anh đã chẳng ở bên em những lúc em cần anh nhất. Anh đã chẳng ở bên em những lúc em vui, những lúc em buồn hay cô đơn nhất. Những lúc đó người bên cạnh em chưa bao giờ là anh...
Em vẫn tự nhủ với mình phải quên anh đi như một thứ cảm giác khiến mình đau đớn nhưng em không làm được. Em vẫn nhớ anh điên dại từng ngày. Dường như nỗi nhớ anh trong em ngày một lớn dần lên. Nó khỏa lấp hết con tim và những suy nghĩ của em. Tất cả đều như hướng về anh.
Em không biết mình phải làm gì để quên đi anh?! Em không biết đến bao giờ em mới có thể dành tình cảm thật sự cho người yêu em?! Đến khi nào thì cái quá khứ có anh của em mới được ngủ yên?!
Em mệt mỏi khi cứ phải sống trong sự giả dối như thế này. Em mệt mỏi với chính bản thân em. Em mệt mỏi với cả cuộc sống này. Em bế tắc. Em không thể xác định được đâu là con đường đúng đắn cho em bước tiếp...
Ngay lúc này đây em cần lắm có anh bên cạnh, cần lắm một cái ôm từ anh, cần lắm sự quan tâm của anh... nhưng tất cả với em là quá xa vời phải không anh??!
Anh à! Em phải quên anh thôi. Em sẽ cố gắng. Em hứa rằng sẽ quên anh! Em hứa đấy. Em sẽ không làm phiền anh nữa. Em sẽ chúc anh hạnh phúc bên người yêu mới. Hãy yêu người khác hơn anh đã từng yêu em nhé. Em sẽ quên anh thôi.
Ngày mai em sẽ quên anh, sẽ yêu một người khác, yêu một người luôn nghĩ đến em, yêu một người luôn yêu thương em... Yên tâm nhé vì anh chẳng phải là người có lỗi... Cám ơn anh vì tất cả những gì đã dành cho em!
Khi anh đọc những dòng này em viết, hãy nghĩ về em với những gì đẹp nhất anh nhé! Hãy nhớ đến những điều em đã từng nói với anh. Hãy nghe bài hát anh đã từng hát cho em nghe. Hãy nhớ rằng "Em yêu anh hơn bất kỳ người con gái nào". Và hãy quên em đi anh nhé! Yêu anh!!!
Theo Khampha
Nhớ về anh "tình yêu đầu của em" Em sẽ sống với tình yêu kỷ niệm trong em cho dù thời gian mình bên nhau rất ngắn. Anh yêu! Em nhớ anh nhiều lắm, em rất "thèm" được nắm tay và ôm anh thật chặt. Dẫu biết rằng đó chỉ là mơ nhưng em cứ tưởng tượng, mòn mỏi "ôm gối ôm" hằng đêm. Nhớ ngày đầu tiên gặp nhau anh...