Gửi cho nửa yêu thương
Anh muốn nói với em rằng, từng ngày trôi qua, anh luôn nhớ về em, nghĩ về em.
Vốn dĩ không phải là người kém văn, nhưng anh lại không biết nên bắt đầu từ đâu và viết như thế nào? Cảm xúc cứ đan xen lẫn lộn, chỉ muốn nói với em rằng, thời gian này, trong anh luôn thường trực nỗi nhớ em da diết.
Mình quen nhau cũng gần 3 năm rồi em nhỉ! Thời gian gặp gỡ nhau không nhiều, nhưng qua cách sống của em, gia đình em, bạn bè em, anh tin tưởng và đánh giá cao con người em. Đôi khi anh tự hỏi lòng mình, tình cảm anh dành cho em có phải là tình yêu?! Hay chỉ là những ham muốn yêu đương của một gã si tình bị yêu thương “bỏ đói”?! Xin em hãy yên tâm rằng, ở cái độ tuổi 30, tình cảm của anh không còn là những cảm xúc bồng bột, thoáng qua của thời trẻ trâu ngày nào, cái thủa mà yêu thương tới nỗi không thể kiểm soát được suy nghĩ và hành động của mình.
Em biết không, đôi lúc anh trách bản thân mình, giá như ngày ấy anh cứ tiếp tục đi về phía em thì có lẽ chuyện tình của anh không gian truân đến vậy. Anh không phải người nhút nhát, nhưng không phải với ai thấy thích là anh nói lời yêu với họ, bởi tình yêu và hôn nhân cần phải được thời gian kiểm chứng, nó phải có quá trình phát triển, trải qua những gian nan, thử thách mới thấy được giá trị của hạnh phúc, giá trị của yêu thương. Có tình yêu nào không trải qua những trắc trở, gian nan, có hạnh phúc nào không đánh đổi bằng nước mắt và đau thương?! Thậm chí, có những sự mất mát, có những sự đau thương, những giọt nước mắt lăn dài,… nhưng lại chẳng thể đổi được một yêu thương bền vững. Anh và em cũng không phải ngoại lệ em nhỉ. Mỗi người đều có những trải nghiệm riêng của thứ tình cảm mà thế gian gọi là “tình yêu”, những khoảnh khắc hạnh phúc, yêu thương hết sức mong manh, ngắn ngủi ấy cũng đủ để để lại trong anh, trong em những nỗi đau hằn sâu chẳng ai có thể thấy được.
Ba năm trước, em còn nhớ cách anh xin số của em chứ? Táo bạo và chẳng giống ai em nhỉ! Anh thấy mình sáng suốt khi quyết định đi theo và xin số của em, nhưng anh cũng thấy mình không sáng suốt khi không tiếp tục theo đuổi em ngày ấy, để giờ đây khiến em hoài nghi, lưỡng lự trước tình cảm mà anh dành cho em. Em biết không, anh tự hào là một sỹ quan Quân đội, được công tác trong một cơ quan chuyên môn, đúng với sở thích và đam mê của mình, nhưng cũng chính môi trường này đã lấy đi rất nhiều thời gian của anh, khiến anh không thể thường xuyên bên em được, khoảng cách địa lý là một trở ngại lớn để anh đến với em.
Từng ngày trôi qua, anh luôn nhớ về em, nghĩ về em (Ảnh minh họa)
Người ta vẫn nói, “xa mặt thì cách lòng”, anh thấy thêm lo về chặng đường chinh phục trái tim em. Em bảo rằng, yêu không nhất thiết phải thường xuyên gặp nhau, gần nhau, anh tự nhủ và động viên mình, hãy tiếp tục tiến về phía em. Nhưng đâu đó có người lại nói, yêu thì không cần lý do, nhưng lấy nhau thì cần nhiều lý do, vậy là giữa “tình yêu” và “hôn nhân” vẫn có một khoảng cách xa, em nhỉ! Phải chăng cũng vì điều này em đã bảo anh xin chuyển công tác về Hà Nội?! Thật lòng anh rất muốn về, và anh phấn đấu chắc chắn sẽ về, nhưng đó là khi anh đã đạt đến độ “chín” nhất định em ạ, mong em hãy hiểu cho anh.
Anh thường hay biểu lộ cảm xúc với em, có lẽ em không thích nghe nhiều, nhưng anh luôn nghĩ và tâm niệm rằng, cho đến khi còn sống trên cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ được ngừng bộc lộ yêu thương với người bạn đời của mình, ít nhất chỉ cần qua một cử chỉ giản đơn hay một lời yêu chân tình. Có lần em nói “em sống nội tâm, không thích chia sẻ”, anh không phản đối em điều này, vì đó là tính cách của em, và anh sẽ không bao giờ có ý định thay đổi em, anh chấp nhận tính cách đó, hy vọng em cũng chấp nhận tính cách của anh.
Video đang HOT
Một lần anh hỏi, “em có thích hoa Loa kèn không?”, em trả lời, “hoa nào em cũng thích”. Lúc ấy, trong anh có một ước muốn rằng, cuối tuần nào anh cũng được nghỉ để mua hoa tặng em. Chắc ước muốn này khó thực hiện em nhỉ, bởi thế anh sẽ thực hiện điều dễ dàng hơn, nếu như em đồng ý, từ nay về sau, mùa hoa Loa kèn nào anh cũng xin được tặng cho em, bắt đầu từ mùa hoa tháng Tư năm nay, em nhé!…
Ngay lúc này đây, anh muốn nói với em rằng, từng ngày trôi qua, anh luôn nhớ về em, nghĩ về em, từng dòng tin thông báo trên điện thoại, facebook, anh luôn hy vọng đó là tin nhắn của em. Anh thấy bình an, nhẹ nhõm khi được nghe giọng nói của em, được thấy ánh mắt của em, và nhất là khi anh được đi bên em… Cho dù chuyện của chúng ta có thế nào đi chăng nữa, giả như em thật sự không muốn hiểu anh, không sao cả, anh sẽ cố gắng sống tốt, khi đó, anh xin được cất giấu ký ức về em trong một góc nhỏ trái tim, chỉ để anh biết, em biết mà thôi. Cuối cùng, xin gửi tặng em bài hát “Bức thư tình thứ hai”, mong em hãy luôn sống thật tốt, vững bước trên con đường đã chọn. Anh nhớ và yêu em nhiều!
Viết cho Thanh Nhàn yêu dấu!
Theo VNE
Chỉ vì anh quá giàu
Em có thể vượt lên dư luận để đến bên anh, nhưng em không thể để anh từ bỏ gia đình mà chọn tình yêu, chọn em.
Sài gòn trời đã chuyển mưa, cái không khí nóng bức, oi ả đã không còn nữa. Trời mưa sao lòng em lại nhớ đến anh, cũng cảnh vật ấy, cũng cơn mưa ấy nhưng sao lòng em lại khác xưa. Nhớ mùa mưa năm ấy khi em mới bước vào năm nhất, cũng là lúc hai chúng ta lần đầu tiên gặp nhau. Chủ nhật nên cả em và anh không phải đến trường, phòng trọ lại cạnh nhau nữa chứ, thế là hai đứa lại đem ghế ra ngồi nói chuyện cả buổi sáng tưởng chừng cả thế giới này chỉ còn anh và em. Mà hình như ông trời sắp đặt trước thì phải, mới gặp nhau mà nói chuyện giống như thân với nhau từ bé, như là lâu lắm không có ai để trút tâm sự. Mọi chuyện, mọi bí mật tự dưng lại nói hết ra cho nhau nghe.
Lúc đó anh đã là sinh viên năm 4 nên cũng nhiều kinh nghiệm, anh chia sẻ hết cho em nghe. Anh chỉ bảo cho em như dạy một đứa con nít vậy. Hai chúng ta kể về chuyện gia đình, học tập, bạn bè và cả chuyện tình yêu nữa chứ. Lúc đó không biết sao em lại vui vì một lý do đơn giản là anh chưa có người yêu và em cũng thế. Nhưng em không dám nói ra suy nghĩ ấy.
Rồi thời gian trôi qua, dần dần chúng ta hiểu nhau nhiều hơn, anh lúc đó tốt với em thật nhiều, anh đưa đón em đi học, lúc em nhớ nhà thế là anh trở thành tài xế riêng của em để em có thể dạo khắp phố phường thành phố. Dường như tất cả những con đường, những ngõ nhỏ đều có hình ảnh, bóng dáng thân quen của anh và em. Có lúc tối nằm ngủ em suy nghĩ sao anh lại tốt với em vậy nhỉ? Câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn bên em rồi đến một ngày...
- "Ôi! Mới sáng sớm anh làm gì đứng trước phòng em vậy", không kịp để anh nói lời nào: "Anh yêu đời quá ha, ai mới tặng mà anh có hoa vậy, cũng đẹp nhỉ".
Anh với ánh mắt nghiệm nghị: " tặng em, chúc em sinh nhật vui vẻ"
- "Ôi! Sao anh biết sinh nhật của em, cảm ơn anh nha, không có anh là em quên mất"
- "Đi em, anh chở em đến một nơi"
Anh đã sắp đặt hết tất cả, anh chở em đến một nơi thật đẹp và lãng mạn mà anh đã dùng đèn và hoa để trang trí, có cả bánh sinh nhật cho em nữa kìa. Thật cảm động, cuối cùng em đã rơi lệ. Cảm ơn anh nhiều lắm, cũng chính lúc đó anh đã nói lời yêu em. Anh ơi, em hạnh phúc lắm, giống như em đã chờ đợi câu nói này trong suốt 7 tháng trời hai chúng ta quen biết nhau. Nhưng không hiểu sao em không thể chạy tới ôm lấy anh và nói em cũng yêu anh, yêu anh nhiều lắm giống như em suy nghĩ.
- "Anh cho em thời gian để suy nghĩ nhé"
- "Đừng để anh đợi quá lâu nha em"
Một ngày, hai ngày rồi lại một tuần trôi qua, em suy nghĩ, em đau lắm, nghẹn ngào nước mắt khi trả lời anh:
- "Xin lỗi, em không thể yêu anh được"
- "Vì sao vậy em? Anh không tốt à? Anh có lỗi gì à? Em nói cho anh nghe đi, anh có thể sửa mà"
Ước mong chúng ta sẽ đi chung trên một con đường, nhưng điều có không thể đúng không anh? (Ảnh minh họa)
Lý do ư? Lý do gì nhỉ? Vì em không yêu anh? Không đúng, em yêu anh nhiều lắm mà. Vì chúng ta không hợp nhau ư? Cũng không phải, anh hiểu em nhiều hơn ai hết. Anh có biết lý do tại sao không? " Đơn giản vì anh quá giàu". Em có thể trở thành bạn để anh có thể chia sẻ tâm sự, nhưng em không thể là người yêu là vợ của anh sau này được. Hai gia đình chúng ta quá khác nhau, là hai thế giới đối lập nhau. Em có thể vượt lên dư luận để đến bên anh, nhưng em không thể để anh từ bỏ gia đình mà chọn tình yêu, chọn em.
Anh sinh ra trong một gia đình gần như hoàn hảo, khá giả, ai nhìn vào cũng phải mơ ước. Ba anh là chủ tịch hội đồng quản trị của một bệnh viện có tiếng, còn mẹ anh là người có quyền thế và địa vị trong xã hội. Em cũng biết rằng ba mẹ anh đã mong ước biết bao để có một cô con dâu cũng giàu có, thông gia ngang bề gia thế, môn đăng hộ đối. Nhưng ngược lại với những mong đợi ấy gia đình em rất nghèo, em lại là con cả phải cố gắng vừa học vừa làm để lo cho cuộc sống, ăn học của những đứa em thơ, bố mẹ em lớn tuổi lại thêm bệnh tật. Sao em có thể sống sung sướng bên anh, bên gia đình anh - cách gia đình em cả hàng ngàn cây số mà bỏ mặc gia đình em được. Anh là đứa con trai duy nhất trong gia đình, nên phải lo cho bố mẹ, kế thừa sự nghiệp của ba anh, đâu thể đi xa quê, và đó cũng là tục lệ ở quê anh mà. Anh biết điều đó đúng không? Còn em là chị hai của ba đứa em gái nhỏ. Gia đình anh rồi đây sẽ cấm cản, sẽ khuyên răn, có thể sẽ răn đe nếu như anh vẫn tiếp tục yêu em, em không muốn anh phải khó xử khi đứng trước chữ hiếu và chữ tình.
Anh ơi, em sẽ ra đi và phải quên đi mối tình đầu của hai chúng ta, sao anh lại khóc, con trai không được khóc, còn biết bao người con gái tốt hơn em mà. Anh phải sống thật hạnh phúc nha, anh hãy luôn nỡ nụ cười như lúc bên cạnh em. Cuộc sống này còn nhiều điều tuyệt vời đang chờ đợi anh phía trước, hãy lạc quan lên anh nhé. Hãy quên em đi, em không xứng đáng với anh đâu, yêu em anh sẽ khổ đấy, anh có biết điều đó không? Em xin lỗi đã làm anh đau, em sẽ không yêu một người nào khác, trái tim của em đã thuộc về anh. Lá thư em viết cho anh em để trên bàn học của anh đấy, anh đọc đi và đừng liên lạc với em nữa, em chuyển phòng đến nơi khác, nơi mà không có anh. Dần dần thời gian trôi qua rồi anh sẽ quên em thôi, đừng khóc nha anh.
Một năm đã trôi qua, ngày nào em cũng nhận được tin nhắn của anh "nhớ sống tốt nha em, anh đợi em", "chúc em ngủ ngon, anh nhớ em"... em nói anh không được liên lạc với em rồi mà, hãy để thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả. Nhưng sao anh lại đối xử dằn vặt với chính bản thân mình như vậy? Anh đừng tự hỏi rằng mọi chuyện kết thúc như vậy sao mà hãy chấp nhận đi anh, anh còn có gia đình, còn phải lo kế thừa sự nghiệp của ba anh nữa. Anh phải quên em thì anh mới có thể tìm đến một mối tình tốt đẹp khác chứ.
Năm nay cũng sinh nhật em nhưng sao không khí lại ảm đạm, hiu hắt thế này nhỉ, bài hát "happy birthday" và "nhớ em" vang lên từ điện thoại của em, sinh nhật em sao anh lại làm cho em khóc, trời cũng khóc cho hai chúng ta rồi kìa. Anh ơi, một năm trôi qua anh vẫn khỏe chứ? Giờ đây anh đã là bác sĩ rồi nhỉ? Công việc có tốt không anh? Có cực lắm không? Chắc anh phải thức khuya, dạy sớm nhiều nhỉ. Giờ đây mỗi lúc em bị ốm đã không còn ai mua thuốc cho em, không ai la khi em đi ra ngoài bị mưa ướt, không ai hỏi lý do vì sao em đi học về muộn.
Hãy cho em một lần cuối để nhớ về anh, một lần này nữa thôi, lau xong những giọt nước mắt này em sẽ quên anh, dù trời Sài Gòn có chuyển mưa bao nhiêu lần nữa em cũng sẽ không khóc. Em sẽ quên được anh, anh nhớ giữ gìn sức khỏe để phải lo cho những bệnh nhân đang rất cần sự quan tâm của anh. Anh phải sống thật hạnh phúc anh nhé, cho dù thế giới hạnh phúc đó không có em. Tạm biệt anh, tạm biệt mối tình đầu của em.
Theo 24h
Anh mặc cảm vì nghèo Giá mà 10 năm trước anh đừng mang mặc cảm nhà nghèo. Tình cờ gặp lại em, anh giật mình. Sau 10 năm lấy chồng, từ một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, em đã trở nên khô cằn. Khi nghe anh hỏi chuyện gia đình, em cười buồn: "Em không có phúc trong đường tình duyên. Ai biểu hồi trước anh không...