Gửi cho bố mẹ ruột 1 triệu mỗi tháng mà chồng đã gào lên “phận gái theo chồng lo bên nội”, tôi bối rối nhận ra bộ mặt thật của anh
Khi nghe chồng nói câu ấy, tôi nhận ra bộ mặt thật của người vẫn đầu gối tay ấp.
Tôi là con cả trong một gia đình nghèo ở quê. Hồi đỗ đại học, tôi đã định không đi nhưng mẹ thuyết phục mãi cuối cùng cũng đành nghe. Nhưng trong khi các bạn cùng trang lứa chỉ phải lo chuyện học hành, ăn ngủ, tôi lao vào kiếm tiền để trang trải chi phí sinh hoạt, học phí cũng như cố dành dụm 1 chút cho các em.
Quãng thời gian cơ cực ấy cũng giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Ra trường được 2 năm, tôi mua cho bố mẹ một số vật dụng cơ bản, tạo một cuốn sổ tiết kiệm với số tiền nho nhỏ cho mấy đứa em.
Rồi tôi kết hôn với Kiên. Anh cũng không giàu có gì, nhưng rõ là rất hợp với tôi cả về tính cách, chí hướng cũng như gia cảnh. Bố mẹ anh không giàu, có chăng hơn nhà tôi 1 chút xíu.
Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nơi thành phố lớn khá chật vật, tuy thế hai vợ chồng vẫn cố gắng tích cóp với hy vọng sẽ mua được 1 căn chung cư sau 2-3 năm nữa.
Thế nhưng đời nào như mơ, không lâu sau đám cưới của tôi thì mẹ ruột tôi bị liệt vì một tai nạn. Thành ra, bà chẳng làm được gì, chỉ di chuyển bằng xe lăn từ nhà ra ngõ.
Cuộc sống càng thêm khó khăn hơn khi bố tôi, trụ cột chính trong gia đình cũng bị xe đâm. Ông bị khá nặng, may mắn qua khỏi nhưng trở về nhà cũng chẳng làm được gì.
Thương bố mẹ không có thu nhập, 3 cô em vẫn còn đang mài mông trên giảng đường đại học, tôi xin chồng mỗi tháng cho bố mẹ thêm 2 triệu để ông bà lo ăn uống.
Video đang HOT
Kiên không từ chối, nhưng tôi nhận ra sự khó chịu của anh:
- 2 triệu, vợ chồng mình lương có bao nhiêu đâu. Tiền viện phí cho bố mẹ cũng hết sạch cả sổ tiết kiệm rồi đấy.
- Nhưng tình hình hiện giờ khó khăn quá, em là con sao có thể bỏ mặc bố mẹ được. 3 em thì còn nhỏ, chúng đi làm thêm chỉ đủ ăn, đủ lo học là may lắm rồi.
- Bố mẹ anh nghèo thật đấy, nhưng chẳng bao giờ xin 1 đồng của con cái. Thế nặng gánh cho con lắm.
Nghe câu ấy xong, tôi chỉ muốn bật khóc. Hóa ra, bố mẹ tôi lúc nào trở thành gánh nặng cho Kiên? Tôi nghẹn ngào hỏi, anh mới xua tay bảo:
- Thôi, 1 triệu cũng đủ ăn ở quê rồi. Mình còn bao nhiêu việc phải lo.
Anh cũng đã nhượng bộ, tôi chẳng biết nói gì thêm. Từ đó mỗi tháng tôi trích 1 triệu từ lương của mình cho bố mẹ. Mỗi lần về quê cũng giấu chồng mua cho bố mẹ ít hoa quả, thịt thà bỏ tủ lạnh…
Nhưng rõ là chồng tôi đã không thích và coi bố mẹ vợ như gánh nặng, thì sớm muộn gì anh cũng sẽ bùng phát. Buổi tối hôm ấy, tôi bê mâm cơm khá đạm bạc ra và cứ nghĩ sẽ được chồng khen. Bởi Kiên lúc nào cũng muốn tôi tiết kiệm mà. Nay vừa hôm tôi mệt lại đúng lúc cuối tháng, thôi thì “thiên thời, địa lợi, nhân hòa”.
Nào ngờ đâu nhìn thấy cái Kiên lập tức gào lên:
- Cơm canh thế này thì ai mà ăn được?
- Cũng có canh, có thịt mà anh. Nay em mệt, nấu đơn giản 1 chút. Hơn nữa cũng lúc cuối tháng hết tiền…
- Hết tiền? Để chồng ăn kham ăn khổ, còn tiền thì đem về cho ngoại. Nói thật, em là phận gái theo chồng rồi, đừng có lúc nào cũng chăm chăm mang tiền về nữa, lo cho bên nhà chồng đi. Chả thóc đâu mà đãi gà rừng. Em giàu có không nói, đằng này cũng nghèo rách chứ gì.
Nghe tới đó, tôi nghẹn ngào. Hai vợ chồng cãi nhau một hồi rồi cũng chẳng đi đến đâu. Đúng là, hai vợ chồng tôi còn khó khăn, bên nội thì không cần chúng tôi chu cấp gì, chỉ có bố mẹ tôi cần. Nhưng tôi nghĩ, 1 triệu, 2 triệu/tháng không khiến chúng tôi giàu hơn cũng chẳng nghèo đi, cớ gì chồng tôi tính toán thế. Hơn nữa, bố mẹ tôi bệnh tật, không còn khả năng lao động mới phải nhờ tới tôi chứ.
Tôi rối lắm, giờ chẳng biết nên cắt luôn khoản này của bố mẹ để chiều chồng hay cãi lời anh rồi tiền ai nấy giữ? Nhưng như thế hôn nhân sao mà bền lâu được?
Đêm nào con cũng khóc ré vì nóng bức nhưng chồng lại kiên quyết không lắp điều hòa vì lý do khiến tôi tức nghẹn
Tôi liên tục than thở, thậm chí ép chồng lắp điều hòa nhưng vẫn không ăn thua.
Tôi lấy chồng xa, đến nay cũng gần 2 năm rồi. Hồi yêu, bố mẹ tôi cũng phản đối dữ lắm vì sợ tôi xa nhà, xa quê rồi tủi nhục, uất ức lại không biết bày tỏ với ai. Hơn nữa, ông bà chỉ có mỗi tôi là con gái nên cũng không nỡ rời xa. Mà khi đó, tôi lại chìm đắm trong tình yêu nên chỉ muốn được về chung nhà với anh, bất chấp mọi lời khuyên can của gia đình. Cuối cùng, bố mẹ tôi đành nhượng bộ, chấp nhận cho tôi lấy chồng xa.
Ở nơi xa xứ, lạ nước lạ cái, tôi phải cố gắng thích nghi. Nhiều khi buồn bực, ấm ức cũng chỉ biết khóc một mình. Một năm, tôi chỉ về quê thăm bố mẹ được 2 lần, lần nào cũng chỉ ở được vài ngày rồi phải đi.
Bố mẹ đau bệnh tôi cũng chẳng thăm nom, chăm sóc được. Thương ông bà đứt gan đứt ruột, tôi càng hối hận vì đã không nghe lời. Một phần cũng vì cuộc sống gia đình không êm đềm, không suôn sẻ như tôi nghĩ.
Chồng tôi là người tính toán, keo kiệt với vợ con nhưng lại rộng rãi với người nhà. Thậm chí trong một lần cãi nhau, anh còn tuyên bố: "Vợ có thể bỏ nhưng không bỏ được gia đình". Nhiều lúc, tôi có cảm giác đơn độc khi sống giữa một gia đình thiếu sự quan tâm và chia sẻ.
Vừa nghe thấy thế, chồng tôi đã lớn tiếng mắng mỏ tôi phung phí. (Ảnh minh họa)
Nhà chồng tôi lợp mái bằng tôn, tới mùa đông thì lạnh lẽo, mùa hè thì nóng bức. Tôi thì chịu đựng nhưng con gái tôi mới hơn 2 tháng thì không chịu nổi. Tối nào con bé cũng khóc, bức bối, người đầy rôm sảy. Thương con quá, tôi bàn với chồng bán 2 chỉ vàng đi, lắp cho con cái điều hòa.
Vừa nghe thấy thế, chồng tôi đã lớn tiếng mắng mỏ tôi phung phí, chỉ biết nghĩ cho mình mà không biết nghĩ cho bố mẹ. Anh nói bố mẹ già rồi, sống cả đời còn chưa biết đến điều hòa, con tôi mới mấy tháng tuổi, nằm điều hòa làm gì cho tốn kém lại hại sức khỏe.
Nói thì nói thế nhưng ngay hôm sau, tôi giận sôi gan, ức chế đến rơi nước mắt khi thấy chồng mua điều hòa, lắp ở phòng bố mẹ chồng. Nhìn họ rôm rả bàn về cái điều hòa hơn 10 triệu mà tôi xót lòng thắt ruột. Bởi tiền đó là tiền chồng lấy vàng cưới của tôi bán ra. Anh còn bảo với bố mẹ là tôi thơm thảo, muốn báo hiếu ông bà nên mới lắp điều hòa cho ông bà ngủ. Nhưng thật ra là anh tự ý lấy, tự ý làm, tôi chẳng biết gì cả.
Giờ đêm nào tôi cũng phải bế con đi vòng vòng vì con khó ngủ. Thương con bao nhiêu, tôi càng hận mình quá vội vàng bấy nhiêu. Con nhỏ, tôi cũng không thể ôm con vào phòng bố mẹ chồng ngủ được. Đêm hôm con khóc lại khiến ông bà tỉnh giấc. Giờ tôi phải làm gì để chồng chịu lắp điều hòa cho con đây?
Mẹ chồng lên ở cả tuần không thấy tôi cho gia vị vào đồ ăn, đến khi biết rõ sự tình, bà cũng phải thấy xấu hổ vì con trai Tôi quyết không bỏ gia vị vào đồ ăn để dằn mặt chồng. Vậy mà một tuần trôi qua, anh vẫn giận hờn không chịu nhượng bộ. Tôi biết khi đọc những dòng chia sẻ này, sẽ có nhiều người nghĩ tôi đang nói quá mọi chuyện, nhưng đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận mọi người ạ. Ai cũng...