Gửi chị – người tình của em!
Em không giỏi tâm sự nhưng em hứa sẽ lắng nghe, sẽ ở bên chị những lúc chị buồn! Ngồi buồn mở điện thoại đọc tin nhắn của chị với em hơn sáu tháng nay.
Toàn bộ bộ nhớ điện thoại em giờ chỉ đủ để lưu trữ tin nhắn của chị với em thôi. Sáu tháng trôi qua chị em vẫn nhắn tin cho nhau, vẫn liên lạc bình thường với nhau, từ rất lâu, rất lâu rồi mình không hề giận nhau phải không chị. Không phải như lúc trước cứ dăm ba bữa lại giận nhau, em nhớ mỗi lần như thế có khi vài tháng chị và em chẳng hề liên lạc với nhau.
Mới đó mà đã hơn hai năm trôi qua, chị vẫn vậy vẫn bước đi trên con đường của chị, em cũng thế có điều là trong em luôn có hình ảnh của chị, mỗi ngày trôi qua em đều nhớ chị, trong tim lúc nào cũng tràn ngập những hình ảnh yêu thương về chị. Chị biết không em với chị như hai đường thẳng song song, nhưng định nghĩa về hai đường thẳng song song này của em không giống chị. Chị và em là hai đường thẳng song song nhưng đi cạnh nhau, bất cứ khi nào nếu chị bước về phía em một bước thôi chị sẽ gặp em, em tuy không đi cùng chị nhưng em luôn ở cạnh chị, chị biết điều đó mà đúng không. Chị biết không ngày chị bảo sẽ cho chị và em một cơ hội, một cơ hội thôi nhưng đó là tất cả những gì em chờ đợi suốt hơn hai năm. Đó là khoảng khắc em nhận ra ý nghĩa thực sự của hai từ “Hạnh phúc” và “Niềm vui” nó khác nhau thế nào, thực sự lúc đó em rất hạnh phúc chị à. Từ giây phút đó em đã tự hứa với lòng sẽ quan tâm chị nhiều hơn, sẽ làm cho chị thấy trên đời này không có ai quan tâm chị nhiều hơn em, không có ai yêu chị nhiều như em. Chị à em yêu chị nhiều lắm!
Đó là những dòng cảm xúc của em cách đây vài ngày thôi, mới đó thôi mà giờ em với chị lại thế này rồi, thực sự, thực sự em không muốn chút nào. Gần một năm em cố ghìm nén cảm xúc, em giả vờ làm như vẻ chỉ xem chị là một người bạn tốt thôi, em đã làm được đúng không chị. Có lẽ vì thế mà giờ chị em mình vẫn còn ở bên nhau đến giờ phút này. Chị bảo em đi tìm một người khác tốt hơn chị, hợp với em hơn chị, em cũng đã từng thử rồi nhưng tất cả yêu thương của em đã trao hết cho chị rồi không còn khoảng trống cho người khác nữa.
Video đang HOT
Chúc chị tìm được người hiểu chị như chính bản thân chị, yêu chị nhiều như em! (Ảnh minh họa)
Mỗi ngày trôi qua em đều muốn làm một cái gì đó cho chị vui, muốn nhắn tin hỏi han xem chị thế nào, muốn đi với chị kể chuyện cho chị nghe, em muốn nhiều thứ lắm nhưng có lẽ vì bản chất em là một người khô khan, em không phải tuýp người lãng mạn, một kẻ ít nói thế nên đi bên chị chẳng thể làm chị vui. Em đã cố, đã cố nói thật nhiều để xua tan đi cái khoảng không yên lặng mỗi lúc gặp chị, em nói chỉ để thấy chị vui hơn thoải mái hơn. Em muốn làm nhiều nhiều thứ nữa nhưng lại sợ làm chị khó chịu, em cũng khó xử lắm chứ. Em yêu chị thật nhiều nhưng em lại không thể biết được tình cảm chị dành cho em như thế nào đâu? Nếu thực sự trong lòng chị bây giờ không có chút cảm xúc nào cho em, chắc có lẽ em nên dừng lại ở đây thôi. Em mong, rất mong chị tìm thấy được hạnh phúc thật sự của mình. Chị cũng không còn trẻ nữa để chơi trò mạo hiểm với em phải không? Thực lòng em không hề muốn nói ra những điều này chút nào nhưng bây giờ có lẽ em nên giữ những tình cảm tốt đẹp này cho riêng em thôi. Em không dám nói lời chia tay, vì em đâu đã là gì của chị đâu, em cũng không phải người chị yêu, bàn tay chị cũng chưa một lần nắm lấy bàn tay em mà phải không chị? Đây có lẽ là điều tốt nhất em có thể làm cho chị. Người ta bảo yêu một người là để thấy người đó hạnh phúc mà, em đâu thể ích kỷ giữ mãi hình bóng một người nếu người đó không có tình cảm với mình.
Chúc chị tìm được người hiểu chị như chính bản thân chị, yêu chị nhiều như em!
Em sẽ vẫn ở đây, mình sẽ vẫn là bạn. Hãy gọi cho em lúc nào chị thấy buồn, lúc nào chị thấy cô đơn, lúc nào chị cần một bờ vai để dựa vào. Em không giỏi nói, em không giỏi tâm sự nhưng em hứa sẽ lắng nghe, sẽ ở bên chị những lúc chị buồn! Nhớ gọi em nhé!
Theo 24h
Bạn gái bị gia đình phản đối dù chưa gặp
Những lý do gia đình tôi đưa ra để phản đối là trình độ, ngoại hình không tương xứng, bạn gái hơn tuổi sẽ chóng già, số tử vi không hợp, khác biệt về lối sống và văn hóa. Tôi yêu thương bố mẹ, không muốn làm họ buồn phiền nhưng tôi không thể làm tổn thương bạn gái, tôi rất yêu cô ấy.
Tôi năm nay 26 tuổi, xuất thân từ một gia đình gia giáo và có địa vị trong xã hội, công việc ổn định, đang làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Cô ấy hơn tôi một tuổi. Chúng tôi quen nhau khi cùng học thạc sỹ ở Đức, đã được gần hai năm rồi. Tình yêu của chúng tôi thật đẹp và tiến triển khá nhanh. Cô ấy rất hiểu tôi, tôi đã có được người mà bấy lâu nay tìm kiếm và cũng có thể nói là "người trong mộng". Cô ấy yêu tôi, sẵn sàng sống cùng tôi và gia đình. Chúng tôi quen nhau nơi đất khách nên bố mẹ chỉ biết khi tôi đặt vấn đề và qua ảnh. Tôi còn chưa có dịp đưa cô ấy về ra mắt, bố mẹ đã phản đối quyết liệt tình yêu của chúng tôi.
Các lý do nêu ra là trình độ, ngoại hình không tương xứng, bạn gái hơn tuổi sẽ chóng già, số tử vi không hợp, khác biệt về lối sống và văn hóa (gia đình tôi ở Hà Nội còn cô ấy ở Sài Gòn). Hơn nữa, tôi là con trưởng trong dòng họ, cần lo toan cho cả đại gia đình, lấy vợ không chỉ cho bản thân mình. Bố mẹ ra "tối hậu thư", chọn gia đình hay bạn gái. Bố tôi phản đối đến mức bị tăng huyết áp phải nhập viện. Từ trước đến giờ, tôi nghĩ rất đơn giản là khi yêu thì sẽ được lấy nhau. Tôi muốn được làm chủ cuộc sống và lựa chọn của mình. Nhiều khi tôi tính cứ làm liều, kết hôn và đưa cô ấy sang đây với tôi, rồi cuối cùng bố mẹ cũng sẽ chấp nhận cháu nội. Nhưng nghĩ lại, làm như vậy, gia đình tôi sẽ hụt hẫng vì tôi là một trong những đứa con ngoan, chịu khó, là niềm hy vọng, sự tự hào của gia đình mà lại làm chuyện bất hiếu. Bố mẹ tôi tuổi đã cao, sức khỏe không ổn định, tôi rất lo chuyện của mình làm ảnh hưởng đến sức khỏe, tâm tư của bố mẹ.
Nhiều lúc tôi nghĩ tìm cách quên cô ấy, tìm ai đó cặp kè trong thời gian xa nhà rồi đến khi về thì lấy người bố mẹ giới thiệu cho tròn bổn phận. Sau đó, tôi hiểu rằng mình không thể làm được như vậy và càng nhận ra cô ấy là người duy nhất tôi mong muốn. Tôi cũng hiểu rằng nếu không phải xuất phát từ bản thân mình mà do bị ép buộc, về sau tôi sẽ không thể nào quên được cô ấy và chỉ làm khổ những cô gái khác. Nhiều đêm tôi suy nghĩ và ước rằng phải chi cả gia đình mình biết thông cảm, ủng hộ... có lẽ tôi sẽ hạnh phúc lắm và yên tâm phát triển công việc của mình. Tôi cố gắng níu kéo mối tình này nhưng không có kết quả gì.
Bây giờ, tôi không thể bỏ gia đình và cũng không thể bỏ cô ấy vì tôi yêu cô ấy thật lòng và muốn đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Tôi hoàn toàn không tin vào những lý lẽ của bố mẹ mà chỉ xem xét và tin vào giá trị con người. Bạn gái tôi được mọi người xung quanh đánh giá tốt. Bây giờ tôi đang rất đau khổ, không biết làm thế nào. Xin mọi người cho tôi một lời khuyên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi để ý tới người cùng giới Tôi 22 tuổi nhưng đã là mẹ của một bé gái hai tuổi. Con gái tôi không cha. Năm 20 tuổi, tôi quyết định "đặt cược" cuộc đời cho số phận khi giữ lại đứa con đang hình thành trong bụng khi biết rằng khi sinh ra sẽ muôn vàn khó khăn vì con gái tôi không cha. Và không biết có phải...