Gửi chàng kĩ sư mỏ em yêu!
Mình chia tay đã được gần 4 tháng rồi nhưng sao nỗi nhớ anh trong em càng da diết.
Dù lúc vui hay buồn em đều nghĩ đến anh, những khi nhớ anh em thường lấy ảnh anh ra ngắm. Anh còn nhớ những kỉ niệm của bọn mình không? Yêu nhau chỉ vài tháng, kỉ niệm không nhiều nhưng em nhớ mãi không bao giờ quên.
Lần đầu tiên gặp anh em có chút thất vọng nhưng em tin sự lựa chọn của mình là đúng. Em yêu anh mất rồi. Làm sao em quên được nụ hôn đầu anh dành cho em. Lúc đó em giật mình, anh thì ngại khi em gạt anh ra đúng không? Người ta nói tuổi 20 của con gái là đẹp nhất, với em điều đẹp nhất tuổi 20 là đón sinh nhât cùng anh. Em đã mơ về “ngôi nhà và nhứng đứa trẻ” khi thổi nến. Em hạnh phúc và tự hào biết bao khi anh dẫn em đi ra mắt bạn bè anh với tư cách là người yêu. Từ giây phút đó em đã đặt trọn niềm tin ở anh, người em sẽ lấy làm chồng. Anh đã nói rắng “anh rất thương em vì yêu xa rất thiệt thòi”. Em yêu anh mà, em chấp nhận anh ạ.
Em vẫn nhớ cảm giác lo lắng chờ anh đi làm đêm và chiều về. Anh là công nhân mỏ, công việc thường ngày của anh là phải xuống hầm, rất nguy hiểm và độc hại. Em là cô sinh viên trường Mỏ nên cũng hiểu và cảm thông với anh. Em thương anh lắm. Những đêm, sáng anh đi làm về muộn em rất lo sợ có chuyện gì xảy ra với anh. Khi anh gọi cho em bảo anh vừa đi làm về, em mừng phát khóc. Bây giờ trời lạnh rồi, không còn em nhắc nhở anh nhớ quàng thêm khăn và mặc áo ấm đi làm nhé. Mùa đông này, em muốn đan khăn cho anh nhưng không còn cơ hội nữa rồi.
Video đang HOT
Em sẽ chôn chặt tình yêu một góc nhỏ trong tim và tiếp tục cuộc sống không có anh (Ảnh minh họa)
Khi yêu mình đã hứa sẽ chia sẻ với nhau mọi điều nhưng sao anh cứ im lặng. Em không thể chịu được sự im lặng nơi anh, không biết đã có chuyện gì xảy ra với anh mà em cảm thấy sự thay đổi từ anh. Em vẫn quan tâm anh nhưng chỉ nhận được sự lạnh nhạt của anh. Càng lo lắng, càng buồn, em lại càng nhớ anh hơn. Em chỉ biết tâm trạng của mình qua những dòng tin nhắn em gửi cho anh nhưng anh không trả lời. Anh không một lời giải thích cứ để em suy diễn tiêu cực. Em bị tổn thương lắm anh biết không? Lúc đó chỉ có chị bên cạnh, em đã tâm sự với chị mọi chuyện giữa anh và em. Chị đã bắt em đi kiểm tra sức khỏe vì có một số biểu hiện bất thường. Sau khi khám, bác sĩ nghi ngờ em bị chửa ngoai dạ con. Cầm tờ giấy siêu âm trong tay mà em không thể tin được đó là sự thật. Theo lời bác sĩ, em về uống thuốc 10 ngày và đi khám lại sau. Em nghĩ đến anh, anh đang ở đâu? Em cần anh lắm anh biết không? Em rất sợ và hoang mang khi chị biết chuyện. Chị đã lấy điện thoại em để nói cho anh biết nhưng em đã cản. Chị đã trách anh rất nhiều và nói chia tay. Em đã từng hứa sẽ không bao giờ nói chia tay dù bất kì điều gì xảy ra vì em rất sợ hai từ đó sẽ làm em mất anh. Anh đã từng yêu em sao anh không hiểu con người em? Anh đã nói em là người có lời lẽ cay độc. Đọc những dòng anh viết em rất buồn. Chị nói đúng, anh là thằng đàn ông tồi, không có trách nhiệm. Thật may, em đi khám lại thì không có chuyện gì. Trải qua sự đau đớn khi khám, em cảm thấy hận anh lắm.
Em đã quen dần cuộc sống không có anh nhưng chẳng còn vui vẻ như trước đây. Không biết lí do gì mà anh lại gọi điện cho em. Đã dặn mình phải bình tĩnh nhưng em đã không kìm nén được cảm xúc và nói “em nhớ anh, em yêu anh nhiều lắm”. Sao anh lại cho em hi vọng? Vì vẫn yêu anh, em đã lấy hết dũng cảm nhắn tin cho anh. Chia tay đã cho anh và em khoảng thời gian suy nghĩ về những chuyện đã qua, hiểu nhầm cũng đã nhạt dần. Chỉ cần anh vẫn yêu em, chỉ cần hàn gắn và quay trở lại, anh và em cùng nhau bắt đầu đi trên con đường mới được không anh? Em xin lỗi vì làm anh hiểu nhầm tình cảm em dành cho anh, em yêu anh rất nhiều. Nhưng anh chỉ im lặng, anh đã hết yêu em? Em sẽ chôn chặt tình yêu một góc nhỏ trong tim và tiếp tục cuộc sống không có anh.
Theo VNE
Tôi tự nguyện cặp bồ với anh
Tôi đã chia tay khi biết anh có vợ con. Nhưng rồi, chẳng hiểu sao tôi vẫn quay lại với anh một cách tự nhiên, không gượng ép. Tôi hiện giờ thật sự hoang mang và không biết phải làm sao hết. Tôi rất mong sau khi đọc những lời này, các bạn hãy cho tôi một lời khuyên bởi là người trong cuộc nên tôi không thể biết thế nào là đúng, là sai.
Tôi và anh tình cờ quen nhau trong một lần online. Sau vài lần nói chuyện, tôi cho anh số điện thoại và chúng tôi đã có những ngày tháng nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Anh là bộ đội, hơn tôi 3 tuổi, người nhỏ nhắn và khá duyên. Ngoài nói chuyện, chúng tôi cũng đã gặp mặt và đi chơi. Chúng tôi đều nhận thấy rất hợp nhau trong cách sống cũng như suy nghĩ.
Một ngày, anh bảo yêu tôi và nói rằng không thể sống thiếu tôi được. Tôi cũng có cảm giác như vậy nên đã đồng ý. Chúng tôi quen nhau được nửa năm, mặc dù nhà anh gần chỗ làm của tôi, chỉ cách khoảng 20 cây số, song chưa lần nào anh nói tôi về nhà chơi. Đồng nghiệp của tôi ai cũng hỏi tại sao chúng tôi chưa tính tới chuyện hôn nhân bởi tôi hiện nay cũng 24 tuổi. Là một người hay suy nghĩ nên tôi có cảm giác rất khó tả.
Rồi anh thông báo anh sẽ đi học tiếp hai năm, anh nói tôi hãy chờ anh. Với tôi, khoảng thời gian đó không phải là dài và tôi sẵn sàng chờ đợi anh nếu không có một ngày, tôi đem chiếc laptop của anh về và biết được sự thật. Tôi tình cờ vào mục đơn nghỉ phép của anh, thấy anh xin nghỉ phép với lý do con bị bệnh. Thật sự khi đọc tôi rất hoang mang. Tôi gọi điện hỏi thì anh nói đó chỉ là lý do anh nói ra để được nghỉ nhưng tôi đâu phải là con nhỏ ngu ngốc, dễ tin vào điều đó. Tôi gặng hỏi thì anh cho tôi biết anh đã có vợ và hai đứa con. Lúc đó với tôi trời đất như sập xuống, tôi khóc rất nhiều và đau khổ.
Anh gặp tôi và giải thích rằng đó là do trước kia anh đi học ở Đà Nẵng, trong lần đi nhậu say, hai người đã không làm chủ được bản thân. Sau lần đó, chị đã có thai nhưng do không có tình cảm nên anh không cưới mà vẫn chịu trách nhiệm. Đến khi bé được 3 tuổi, gia đình bên nhà gái đòi kiện và bắt anh phải cưới. Vì nghề nghiệp và danh dự, anh buộc phải làm theo.
Vốn là con nhà giàu, tuy hơn tuổi anh nhưng chị vẫn rất trẻ con. Ngoài chăm sóc con cái ra thì chị không hề đụng tới việc nhà, rất nhiều lần về nhà hay tự ý bỏ đi mà không cho gia đình anh biết. Mặc dù chán nản song anh vẫn cố gắng chịu đựng. Khi biết chị mang thai lần thứ hai, gia đình chị bắt phá nhưng anh không chịu vì anh nghĩ nếu sinh thêm con, trách nhiệm sẽ nhiều hơn và anh mong chị thay đổi để các con khỏi khổ.
Ngay sau khi anh đi học, chị đã lại một lần nữa bỏ về nhà mẹ mà không nói cho gia đình anh biết (Những chuyện này tôi cũng đã kiểm chứng lại và biết đều là sự thật). Anh chán nản và tâm sự với tôi rất nhiều. Anh buồn và thật sự tôi cũng cảm thấy buồn. Và rồi không biết từ lúc nào, chúng tôi quay lại với nhau. Tuy chưa ly dị nhưng anh cũng đã đưa tôi về nhà chơi trên danh nghĩa bạn bè. Thật sự bây giờ, khi quay lại nhưng trong lòng tôi vẫn suy nghĩ nhiều lắm. Tôi luôn cảm thấy có lỗi và suy nghĩ rất nhiều. Tôi không biết phải làm sao nữa? Mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên xem tôi phải thế nào cho đúng.
Theo Ngoisao
Bức bí trong cuộc hôn nhân 'bắt vạ' Khi tôi chia tay, đêm nào cô ấy cũng đến nhà và tìm cách làm 'chuyện ấy' với tôi. Sau đó, cô ấy còn đem chuyện kể với sếp tôi để ép tôi phải cưới. Tôi có người yêu từ năm thứ hai của đại học. Là người đa cảm nên ngay từ khi gặp vợ tôi bây giờ, tôi đã không cầm...