Gửi cái nợ của đời em
Mặc dù giờ đây em đang rất buồn và giận anh nhưng trong em vẫn yêu anh nhiều lắm oan gia của em à.
Em gửi những dòng này đến anh vì đứng trước anh em không thể nói được. Nếu không vì giận thì cũng vì thương anh mà không thể nói.
Anh có nhớ tin nhắn hôm em gửi cho anh không? Em viết “Chào anh người em từng yêu thương nhất, ngày mai em và anh mỗi người sẽ một nơi, chúc anh tìm được người con gái yêu anh như em, nhưng anh đừng đối xử với người ấy như đối với em đau lắm anh ạ”… những dòng này gửi cho anh cách đây còn chưa đầy 1 tuần vậy mà đến hôm nay em lại rơi vào cái trạng thái ấy mất rồi. Anh lại làm em buồn và đau.
Anh à! Chắc anh cũng biết tình yêu cần ở nhau sự tin tưởng và quan trọng hơn là lòng chung thủy phải không? Nếu thiếu đi một trong hai điều đó thì đâu còn là tình yêu nữa mà nó chỉ tạo cho cả hai sự mệt mỏi mà thôi. Em thấy tình yêu của mình cũng đang rơi và trạng thái ấy. Anh mệt mỏi còn em đang dần mất đi niềm tin nơi anh. Em đã từng tin anh, từng tin anh tuyệt đối, chưa bao giờ em nghĩ người em yêu lại có những hành động như vậy và niềm tin ấy chính anh tạo dựng cho em chứ đâu phải em tin vào những điều không có. Nhưng giờ đây em nhận ra em đã lầm, điều ấy làm em rất buồn làm em cảm thấy tình yêu bao năm em dành cho anh tất cả dường như vô nghĩa.
4 năm cũng chỉ là một khoảng thời gian, nó ngắn dài là theo cảm nhận của mỗi người nhưng đối với em thì nó quá dài, quá dài với những gì em đã phải trải qua, quá dài so với những dòng nước mắt của em anh ạ. 4 năm một khoảng tời gian em nhớ nhất, nhớ những lần tủi hờn mà em phải trải qua một mình nhớ những giọt nước mắt em rơi mà không ai lau giúp, nhớ mình đã từng buồn thế nào khi lủi thủi một mình trong những ngày lễ dài và nhớ mình đã từng muốn gặp anh thế nào, muốn ôm anh thế nào. Nhưng quả là vô nghĩa khi những điều ấy anh không biết và không bận tâm đến.
Mặc dù buồn và giận anh nhưng trong em vẫn yêu anh nhiều lắm (Ảnh minh họa)
Em đã suốt ngày than vãn với anh rằng anh chẳng yêu em tý nào? Anh chẳng quan tâm em, và rất nhiều lần em nói lời chia tay, đâu phải vô cớ em nói nhữnng điều ấy đâu anh, trong em cảm thấy ở anh như vậy, em là con gái cần lắm những lời quan tâm, cần lắm những lời yêu thương để thấy rằng mình đang được yêu, được anh quan tâm đặc biệt. Nhưng anh bảo anh không biết nói những lời ấy, không biết làm những điều ngọt ngào ấy, em chấp nhận vì em yêu anh.
Video đang HOT
4 năm yêu nhau, những lần gặp nhau tính trên đầu ngón tay, sao mà cảm thấy trân trọng đến vậy, chẳng muốn xa nhau tý nào chỉ muốn bên nhau mãi. Giờ cái cảm giác ấy chẳng còn nữa anh nhỉ cứ thấy thân quen lắm nếu không muốn nói là nhàm chán. Em vẫn nhớ cái lần đầu tiên trên cầu ấy em suýt phì cười vì anh cầm tay em còn run, còn ngại… những điều ấy giờ đây đâu còn nữa.
4 năm yêu nhau tương đương với 4 năm em xa anh và tương đương với những giọt nước mắt em rơi vì nhớ anh, vì mong được gặp anh, thật buồn anh ạ. 4 năm yêu anh, em phải sống với bao nỗi buồn, mặc dù buồn và tủi thân lắm nhưng rồi em vẫn chấp nhận. 4 năm yêu anh nhiều khi em giận rỗi vô cớ, chỉ để anh an ủi làm hòa nhưng giận rồi lại thấy có lỗi với anh, anh đã mệt mỏi vì làm việc sao em lại làm anh đau đầu thêm, thế là em lại chấp nhận cái ức đấy nguôi ngoai dần lại tự an ủi mình không sao. Điều này em nghĩ là anh không biết rồi, anh không biết là đúng rồi vì anh ở xa em mà.
4 năm cũng có nhiều sóng gió xảy ra làm em rơi bao nước mắt, làm cái mặt em xị lại làm cô bạn cùng phòng còn chẳng muốn nói với em. Nghĩ cũng buồn cười nhưng lại thấy tình yêu của mình cũng đẹp đấy chứ. Anh biết không khoảng thời gian xa anh nhưng yêu anh em tự hào lắm và vẫn luôn nghĩ đến lời nói của anh “Dẫu có khó khăn thế nào anh vẫn mãi yêu em”. Chính lời nói ấy đã giúp em vượt qua nỗi buồn khi không có anh ở bên.
Lời cuối cùng em muốn nói với anh “Mặc dù giờ đây em đang rất buồn và giận anh nhưng trong em vẫn yêu anh nhiều lắm oan gia của em à”.
Theo VNE
Nỗi buồn mang tên em
Tất cả quá khứ mang tên em sẽ được anh trân trọng và cất giữ trong bảo tàng mang tên "quá khứ".
Hà Nội chỉ cách Thái Nguyên có 80km, thế mà sao hôm nay khoảng cách ấy xa đến vậy! Lòng người cách trở và khoảng cách đấy là vô biên phải không em?
Anh viết cho em những dòng này trong một chiều Hà Nội mưa, và tệ hơn là anh đang khóc vì một "nỗi buồn mang tên em".
Ngày mai Thái Nguyên sẽ vui lắm, 45 năm mới có 1 ngày vui như thế. Ngày mai, em cũng "tay trong tay" với người con trai khác, thật "hạnh phúc". Anh ở phương xa vẫn dõi theo từng bước của em và anh cảm thấy bất an vì em.
Xa em, xa Thái Nguyên anh buồn lắm. Mấy đứa em gọi điện bảo: "Anh ơi, anh lên Thái Nguyên đi vui lắm, lên với chúng em". Anh chỉ bảo: "Ừ....!". Cho qua câu chuyện, với anh Thái Nguyên là niềm đau là nơi ghi dấu những giây phút trong sáng đến tuyệt vời bên em. Anh và em như hai đường thẳng cắt nhau, và tọa độ cắt nhau chỉ có 187 ngày thôi. Vĩnh viễn xa nhau rồi đấy.
Nhìn ảnh em mới chụp anh thấy nhớ em vô cùng, nhớ những kỷ niệm thời sinh viên, nhớ mảnh đất Thái Nguyên, nhớ tình yêu của chúng mình. Qua mấy bức ảnh, anh thấy đôi mắt em long lanh đẹp đến lạ lùng. Nhưng dường như nó vẫn mang một nỗi buồn, mí mắt mọng hơn. Chắc dạo này em phải thi nhiều?
Đôi môi với nụ cười vẫn vậy. Anh đã từng bảo "anh thích nhất nụ cười của em. Nó cuốn hút đến lạ". Sau 2 tháng anh đã lại được ngắm nhìn, tuy không phải là trực tiếp, nhưng thế cũng đủ làm anh vui rồi.
Trời đã trở lạnh mùa đông dường như đã gõ cửa. Mùa đông này sẽ không còn người đun nước cho em tắm, cũng chẳng còn sms dặn em: "Lạnh rồi, đun nước mà tắm. Cấm được tắm khuya". Sẽ không còn ai tô son môi cho em, không còn vòng bàn tay ấm áp của anh nắm lấy tay em. Anh nhớ lắm kỷ niệm "cái túi áo" đó là lần đầu anh được nắm tay em giữa mùa đông Thái Nguyên. Tay anh thì ấm, tay em thì lạnh, em cười và bảo "đó là quy luật bù trừ"...
Cô bạn cùng phòng em vừa chụp cái ảnh, anh thấy em chưa dải đệm. Lạnh rồi dải đệm anh cất trên gác ý nhé. Nặng quá thì nhờ Quang em nhé, nhờ chú Thiện nó ngại đấy.
Anh lan man trong những dòng cảm xúc, những kỷ niệm và nỗi nhớ về em (Ảnh minh họa)
Một tháng rồi, anh cầm điện thoại lên mà không dám nhắn tin hay gọi gì cho em. Anh nhớ lắm, nhưng anh sợ làm phiền cuộc sống của em. Vì em chặn face nên anh phải lập face giả chỉ đơn giản cập nhật thông tin của em. Cứ để thế này đi, khi nào vết thương trong trái tim hai đứa đã lành lặn thì tự khắc sẽ mở ra thôi.
Còn 1 tháng nữa là em phải thi, nhớ kỳ thi trước anh được ở bên chăm sóc em, nấu cho em những bữa cơm, kiểm tra bài cho em và chờ tin tốt từ tiền phương "giảng đường" gửi về. Anh bộn bề trong công việc của anh sinh viên năm cuối nhưng vẫn dõi theo từng thành công của em. Còn kỳ thi này, hậu phương xin lỗi tiền tuyến nhé, hậu phương chẳng còn được quan tâm đến tiền tuyến, chẳng thể hỗ trợ được gì nữa rồi. bất lực nhìn mà lòng nghẹn ngào. Chỉ biết cầu mong cho tiền tuyến thắng lớn, để thỏa ước nguyện của em trở thành cô bác sỹ giỏi.
Anh đã hứa với em nhiều điều, giờ cũng kiểm lại xem còn điều gì anh chưa làm nhé. Điều lớn nhất theo anh đó là lời hứa chúng mình đi đến hôn nhân, đi đến ga cuối cùng mang tên "hạnh phúc", điều này thực sự khó thực hiện. Nếu có duyên phận thì kiếp sau chúng mình thực hiện em nhé. Điều thứ hai đó là chuyến đi Hà Nội lần 2, lần thứ nhất được cùng em 3 ngày ở thủ đô, thật vui và ý nghĩa phải không em. Anh đang ở Hà Nội và anh luôn chờ em. Anh luôn giữ chữ tín, nhưng thực sự lần này anh không thể. Anh xin lỗi.
Lan man trong những dòng cảm xúc, những kỷ niệm và nỗi nhớ về em. Anh tỉnh giấc mơ này đây. Anh trở về với thực tại: không em, với một đống hoang tàn và đổ nát, với vết thương hằn sâu trong trái tim khắc tên em. Tất cả quá khứ mang tên em sẽ được anh trân trọng và cất giữ trong bảo tàng mang tên "quá khứ". Còn bể cá, chậu phong lan.... nó không có tội, nên đừng ruồng bỏ nó em à. Nếu em không chăm được xin hãy gửi về Hà Nội, anh sẽ thay em chăm sóc. Đó là đứa con tinh thần cuối cùng của tình yêu chúng mình.
Cám ơn em vì 187 hạnh phúc vô bờ, 60 ngày đau khổ vô biên. Em đã cho anh nếm đủ cung bậc cảm xúc và cũng cho anh những bài học xương máu trên con đường đời phía trước. Em à, ai rồi cũng phải đôi lần bước qua những khoảng trống không nhau để biết niềm đau là một thứ có thật, và hạnh phúc chật vật lắm mới len lỏi nương mình giữa vô chừng nước mắt rơi...
Chào em, chào mảnh đất Thái Nguyên thân yêu. Hẹn một ngày không xa anh sẽ đến.
Theo VNE
Yêu anh trong nỗi nhớ Em vẫn nhủ với lòng mình phải quên anh đi như quên một thứ cảm giác khiến mình đau đớn nhưng sao em không làm được. Em nhớ về anh mỗi sớm mai, nhớ về anh khi đêm xuống, nhớ về anh lúc vui và nhớ về anh trong lúc cảm thấy cô đơn nhất. Và rồi kết thúc những nỗi nhớ da...