Gửi các cô gái đã “hy sinh rất nhiều nhưng chẳng nhận được bao nhiêu”
Có thể lúc đầu nàng Rose quen sống phong lưu từ nhỏ, thấy anh nghệ sĩ nghèo trông lạ lạ, bụi bụi rất chi phong trần. Nhưng nếu ở với nhau lâu dài thì sẽ thành lôi thôi, bẩn thỉu, nhếc nhác! Lúc đó nàng Rose có mà ngồi ngậm ngùi “Biết thế đếch lấy thằng nghệ sĩ quèn. Không làm ăn kiếm tiền nuôi con chỉ giỏi đi vẽ gái!!!”.
Đừng bao giờ tự làm khổ bản thân. Vì bản thân bạn xứng đáng với cái tốt hơn!
Vào mục Tâm sự hàng ngày, tôi thấy có rất nhiều cô gái nhân danh tình yêu, nghĩ rằng mình chấp nhận “hy sinh”, chịu thiệt thòi như: sẵn sàng bị lạm dụng tình dục, công sức, tiền bạc cho người yêu hoặc chồng, sẵn sàng làm người tình bí mật hoặc người thứ 3 bị mất danh dự… vì họ cho rằng “phải thế mới là yêu”.
Để rồi khi kẻ kia phũ phàng dứt áo ra đi thì oán trách số phận, cuộc đời, oán trách kẻ kia phụ bạc mà không hề nhớ rằng chính họ đã tự chọn con đường này trong khi bao người nhắc nhở, khuyên can mà không được.
Em gái tôi có một cô bạn thân. Cô ấy có anh người yêu mặc dù không đẹp trai nhưng rất dẻo mồm. Mặc cho gia đình ngăn cấm, cô ấy qua lại với anh chàng kia đến độ đã từng phải phá thai một lần.
Nhiều phụ nữ chấp nhận “hy sinh”, chịu thiệt thòi như vì họ cho rằng “phải thế mới là yêu”.
Gia đình ngăn cấm vì anh này ham mê cá độ, bài bạc. Cô ấy đã từng phải chạy vạy bao lần vì anh ta. Cô ấy suốt ngày bỏ học (đang là sinh viên) để đi vay lãi, vay bạn bè, lén cắm xe của nhà. Thậm chí cô ấy còn mượn đồ của bạn bè mình để đi cắm (điển hình là mượn của em gái tôi).
Thực ra cô bé đó khá ngoan hiền nhưng bị “lụy tình” quá. Cô ấy còn tuyên bố một cách tự hào với đám bạn là “Yêu phải trải qua sóng gió như thế mới là tình yêu đích thực”. Và cô ấy khẳng định nếu phải lựa chọn giữa gia đình và người yêu thì sẽ chọn anh ta?!
Tôi chẳng rõ sự lựa chọn đó đúng đắn đến đâu nhưng từ lúc cô ấy “vập” vào hắn thấy ngày nào cũng héo hon vì phải lo cho anh người yêu. Còn chả hiểu anh người yêu kia yêu kiểu gì mà nợ nần không tự giải quyết toàn xui người yêu mình đi cắm đồ và vay bạn bè để trả cho mình.
Tôi cũng nghe đồn anh ta còn trai gái bên ngoài – nhưng cũng chỉ là nghe đồn. Thêm nữa cô ấy cũng đang “nhiệt tình vì tình” như vậy nên cũng chẳng dám góp ý vì cũng chỉ như đàn gảy tai trâu, có khi lại mang tiếng phá hoại.
Video đang HOT
Nói thật, các bạn đừng ngu ngốc mà ảo tưởng hóa tình yêu. Đúng! Tình yêu hoàn toàn có thật. Nhưng nó chỉ tồn tại trong một thời gian nhất định chứ không bao giờ vĩnh viễn theo thời gian.
Có những đứa bạn của tôi – lúc yêu đương bị gia đình ngăn cấm còn sẵn sàng cắt cổ tay tự tử. Họ còn giả điên vào trại tâm thần cốt để đấu tranh cho “tình yêu đích thực” của mình. Nhưng đến khi gia đình đồng ý cho lấy nhau thì chưa đầy 2 năm đã rã đám.
Giống như câu nói rằng: “Tình yêu không tự nhiên sinh ra và mất đi mà chuyển từ người này sang người khác mà thôi”. Còn tình yêu vĩnh cửu ư? Ngay cả trong phim ảnh, người ta cũng đã thể hiện 1 điều: “Tình chỉ đẹp khi tình dang dở/ Đời mất vui khi đã vẹn câu thề”.
May mà Romeo và Juliet đều chết khi đang ở trên “đỉnh cao phong độ” của tình yêu. Chứ giả sử họ không chết xem. Sống với nhau đến già, nàng Juliet không còn sống cùng gia đình quyền quý (bị gia đình phản đối hôn nhân mà) tiểu thư lá ngọc cành vàng phải lo toan đến cơm áo gạo tiền liệu còn xinh đẹp và dịu dàng không?
Chàng Romeo đa tình liệu có gặp “tiếng sét ái tình” với một tiểu thư khác xinh đẹp hơn Juliet như đã từng quên mối tình đầu để quay sang mê đắm nàng Juliet xinh đẹp ngay trong lần gặp đầu tiên? Điều đó không ai biết được vì cả 2 đều chết trước khi kịp làm như thế. Thế nên họ mới trở thành thiên tình sử!
Nếu như Jack không chết trên chuyến tàu Titanic thì đồng nghĩa với việc nàng Rose sẽ không lấy người chồng giàu có sau này mà sẽ “phượt” đến chân trời góc bể cùng Jack để…làm nghệ thuật. Mà nghệ sĩ nghèo thì lang thang, không nhà cửa, ăn uống thì chả ra đâu. Có thể lúc đầu nàng Rose quen sống phong lưu từ nhỏ, thấy anh nghệ sĩ nghèo trông… lạ lạ, bụi bụi rất chi phong trần.
Nhưng nếu mà ở với nhau lâu dài thì sẽ thành lôi thôi, bẩn thỉu, nhếc nhác! Lúc đó nàng Rose có mà ngồi ngậm ngùi “Biết thế đếch lấy thằng nghệ sĩ quèn. Không làm ăn kiếm tiền nuôi con chỉ giỏi đi vẽ gái!!!”.
Cả Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài nữa. Thay vì chết khi chưa kịp về ở với nhau. Biết đâu sẽ có một nàng Chúc Anh Đài khóc lóc vì một anh Lương Sơn Bá kém “khoản ấy” hay một anh Lương Sơn Bá sẽ đi ngoại tình với lý do “vô tình nhìn thấy vợ nhổ…lông nách nên mất hết cả hình tượng và cảm xúc”…
Chúng ta sẽ không bao giờ biết được do họ đều đã chết.
Tóm lại, trong tất cả các thiên tình sử, tình yêu sẽ chỉ đạt đến đỉnh cao của sự vĩnh cửu khi 1 trong 2 (cả 2 thì càng tốt) ra đi vào thời kỳ “chưa kịp sống lâu dài với nhau”. Để lại trong lòng người những hình ảnh “đẹp nhất”. Còn “hình xấu” thì chưa kịp nhìn cho nên bảo toàn được “cảm xúc” trọn vẹn.
Thực tế, tôi thấy, hầu hết những đôi vợ chồng chung thủy với nhau thường không phải động lực là tình yêu mà sẽ là trách nhiệm, là tình nghĩa, là đạo đức với bản thân và gia đình. Cho nên các bạn gái ơi, chả dại gì mà phải bỏ hết vốn liếng cho thứ cảm xúc nông nổi và thoáng qua như vậy.
Có rất nhiều cô gái thay vì suy nghĩ bằng nửa trên (cái đầu) mà chỉ suy nghĩ bằng nửa dưới (trái tim) tôn thờ tình yêu hết mực. Họ cho rằng tình yêu cao đẹp và đáng hy sinh nhất. Nhưng ngoài tình yêu ra còn có những tình cảm khác nữa: tình mẫu tử-phụ tử, tình anh em, tình bạn, những đam mê theo đuổi sự nghiệp hoặc một thú vui mà bản thân yêu thích…
Nhưng khi dính vào tình yêu, nhiều bạn gái sẵn sàng hy sinh tất cả thời gian, tình cảm dành cho gia đình, bạn bè, người thân, sự nghiệp, đam mê, sở thích và cả chính bản thân mình…. Thử hỏi như vậy có đáng không?
Đương nhiên, yêu cũng quan trọng nhưng có nhiều thứ còn quan trọng hơn. Mỗi khi biết một trường hợp con gái bị phũ, bị lợi dụng tôi thường gọi họ là “Dại trai”. Tôi biết là không nên độc miệng như vậy. Nhưng nhiều khi họ đáng trách quá, có lỗi vì không trân trọng bản thân mình.
Ngay cả bản thân mình còn “hy sinh cho người khác”, bản thân mình còn không có trách nhiệm với mình thì sao đòi hỏi người khác trân trọng mình được. Không ai yêu mình hơn chính mình đâu các bạn gái ạ.
Còn các bạn gái chấp nhận “hy sinh vì tình yêu” cũng mong nếu có chuyện gì xảy ra các bạn hãy vẫn thoải mái. Nếu đã dùng từ &”sẵn sàng hy sinh” thì dù người kia có đáp lại hay không thì bạn vẫn phải chấp nhận chứ. Mà nếu “hy sinh” để mong được “đáp lại” thì đâu còn gọi là “hy sinh” hay “dâng hiến” nữa, đúng không?
Tại sao không nghĩ rằng các bạn cũng đã được “hưởng”, được “sướng” trong cảm xúc yêu đương. Vậy thì đừng tiếc nuối gì cả. Cứ vui vẻ mà sống vì coi như mình đã thực hiện được điều mong muốn của bản thân rồi.
Còn nếu kẻ đó tệ bạc, xấu xa. Thay vì níu kéo do “tiếc vốn” hãy tránh xa và thở phào nhẹ nhõm rằng: May mà nhận ra kịp thời. Chứ một kẻ xấu xa không xứng đáng với bạn thì đừng níu kéo dù có phải chịu thiệt thòi vì yên tâm đi – nếu kẻ đó đã phụ bạc và lừa dối được bạn thì chứng tỏ đạo đức không có đâu.
Và nếu bạn ham hố lời ngon ngọt trước mắt thì sẽ chịu khổ đau lâu dài mà thôi. Đời còn dài và giai còn nhiều. Cái cũ qua đi thì cái mới sẽ đến. Đương nhiên, cái gì đã đời sau thường sẽ tân tiến, nâng cấp và hiện đại cũng như nhiều chức năng hơn cái đời cũ rồi.
Tóm lại nên nhớ, không có tình yêu vĩnh cửu và dài lâu đâu nhé. Nên nếu yêu được thì yêu. Nếu như không còn yêu được nữa (đối phương thay đổi tình cảm) thì hãy coi đó là một điều tất lẽ dĩ ngẫu (vì vốn là như thế). Dù còn tình cảm hay không, hãy thoải mái và bước tiếp con đường của mình.
Đừng bao giờ tự làm khổ bản thân. Vì bản thân bạn xứng đáng với cái tốt hơn (những người nào biết yêu bản thân mình sẽ hiểu điều đó).
Thân!
Theo VNE
Người yêu em còn tốt hơn Kim Tan
Phẩm chất của người đàn ông tôi yêu còn tốt hơn anh chàng Kim Tan bội phần.
Một buổi tối thứ bẩy như thường lệ, anh hẹn tôi ở một quán cà phê quen thuộc. Đang nói chuyện vui vẻ, anh bỗng hỏi tôi: "Các cô gái đều thích anh chàng Kim Tan, em có thích anh giống như thế không?". Mặc dù rất mê anh chàng si tình, lãng mạn trong phim "Những người thừa kế" nhưng tôi vẫn khéo léo trả lời: "Không! Em chả thích tẹo nào. Em chỉ thích cái anh hiền lành, mộc mạc, giàu tình cảm ngồi ngay trước mặt em thôi". Anh mỉm cười mãn nguyện, ôm tôi vào lòng và tự cao: "Em đúng là có con mắt nhìn người".
Chẳng hiểu từ bao giờ tôi đã yêu chàng trai hiền lành nhưng lại có vẻ ngoài vô cùng lạnh lùng như anh. Anh thích tôi từ những năm đầu đại học nhưng anh chẳng dám thổ lộ. Anh lạnh lùng, kín đáo, chỉ biết ngày ngày vác sách lên thư viện học bài, gặp tôi mà hai tai ửng đỏ, lắp bắp không thành lời. Thế mà chỉ chưa đầy một năm, chàng trai rụt rè, nhút nhát ngày nào đã nói lời tỏ tình với tôi trước mặt bao người.
Anh không phải là một người khéo ăn nói, anh luôn che giấu cảm xúc của mình trong lòng, không muốn chia sẻ với ai nhưng khi yêu tôi, anh không giấu diếm tôi bất cứ điều gì. Chỉ có điều, anh thường khiến tôi buồn lòng vì anh rất ít khi đưa tôi đi chơi, ít bày tỏ cảm xúc, anh chỉ yêu tôi theo cách riêng của mình.
Anh không nắm tay tôi đi dưới trời mưa lãng mạn, không có những điều bất ngờ để gây sự chú ý với tôi. Anh nhẹ nhàng, bình dị như chính con người anh. Thế nhưng, anh luôn dành cho tôi những cử chỉ, quan tâm, chăm sóc ân cần.
Dẫu anh không lãng mạn như trong phim ảnh nhưng anh luôn dành cho tôi những cử chỉ yêu thương chân thành (Ảnh minh họa)
Anh yêu tôi, là khi tôi bị ốm, anh ngồi chăm tôi suốt đêm trong phòng trọ, anh thay khăn liên tục để giúp tôi chóng vượt qua cơn ốm sốt mê man. Sáng ra, tôi thấy anh ngủ gục trên ghế, đôi mắt quầng đen vì thức trắng đêm chăm sóc tôi. Anh nấu cháo động viên tôi gắng ăn để mau lấy lại sức khỏe. Anh mượn vở bạn bè chép bài giúp tôi.
Anh yêu tôi, là khi tôi đi thực tập, đối diện với những áp lực công việc, anh luôn kề bên lắng nghe tôi phàn nàn cả đêm, lo cho tôi gầy yếu và hao mòn vì công việc. Anh là bờ vai vững chắc để tôi tựa vào mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, ý chí lung lay. Nếu không có anh, tôi không biết mình sẽ phải vượt qua những khó khăn trong cuộc sống này như thế nào. Chỉ biết rằng, với tôi, anh là số một, là người đàn ông duy nhất trên thế gian này mà tôi có thể tự tin dựa vào.
Tôi thấy mình thật có lỗi khi anh làm bao nhiêu việc thầm lặng như vậy để tôi có thể yên tâm công tác vậy mà lúc nào tôi cũng bắt anh phải lãng mạn, so bì anh với người này, người kia. Tôi xấu tính, tôi vô tâm, tôi luôn muốn anh được hoàn hảo nhưng thực sự bản thân tôi chưa bao giờ hoàn hảo trong mắt anh. Thế nhưng, anh chẳng bao giờ so sánh tôi với cô gái này, cô gái khác, anh chỉ âm thầm bên cạnh tôi, là bờ vai vững chắc cho tôi dựa vào và là người đàn ông để tôi có thể tin tưởng, gửi gắm suốt cuộc đời này!
Tôi nhận ra một điều khi mình so sánh người yêu chưa được mặt này, chưa được mặt kia, tốt nhất là nên nhìn lại bản thân mình. Bởi chính bản thân chúng ta đôi khi vô tình đã làm cho "một nửa" của mình bị tổn thương chỉ vì những nhận xét vô tư, không suy nghĩ. Hãy luôn để anh ấy được đẹp trong mắt bạn và trong mắt mọi người bởi khi anh ấy hạnh phúc cũng có nghĩa là bạn đã tự mang lại hạnh phúc cho chính mình.
Theo VNE
Hỡi các nàng dâu, hãy bớt tai quái đi! Đừng vội vàng kết tội tất cả những bà mẹ chồng trên thế gian này, oan cho chúng tôi lắm! Nghe các bạn than thân trách phận, kể xấu mẹ chồng mà tôi cũng cảm thấy xót lòng nhưng hãy thử hỏi chính bản thân mình và tham khảo ý kiến của những người xung quanh xem tại sao sự tình lại như...