Gửi anh xa nhớ…
…Anh đã cho em những tháng ngày rất hạnh phúc trong bệnh viện, đến nỗi em bị cả dãy phòng bệnh khoa B chọc là : bệnh nhân hạnh phúc nhất Viện Tim
Anh đến với em bất ngờ và đột ngột, tựa như sự trở nặng đột ngột lúc ấy của em vậy. Đang dạy ở Bạc Liêu, em mệt, đầu óc quay cuồng rồi xỉu. Chẳng hiểu ai đã đưa em đi và bằng cách nào mà em đến được bệnh viện, rồi lên Viện Tim TP.HCM, nhanh chóng nhập viện và được cho biết sẽ phải tiến hành phẫu thuật gấp.
Mọi việc diễn ra chóng vánh và nhanh như vòng quay của chong chóng. Em bàng hoàng, thẫn thờ và không kịp hiểu hết là chuyện gì đã và đang xảy ra với mình. Khi nằm trên băng ca, chuẩn bị vào phòng mổ của bệnh viện , nhìn dáng đứng thẫn thờ của mẹ lúc tiễn em, thấy bóng dáng vội vã vào phòng lấy máu của những đứa học trò đang học ĐH ở Sài Gòn đến hiến máu cho em mổ, em đã nghĩ có thể đây là lần cuối cùng em được nhìn thấy ánh sáng mặt trời và những người thân yêu nhất. Muốn khóc, mắt cứ rưng rưng….
Không biết đã qua bao lâu, khi em tỉnh dậy, mở đôi mắt yếu ớt và mệt mỏi, lại đang lờ mờ của em ra nhìn xung quanh căn phòng đang nằm; trước mắt em xuất hiện một chiếc áo màu xanh của một bác sĩ mang kính cận, đeo khẩu trang kín, chỉ còn nổi bật lên gọng kính màu đen trên sống mũi. Em cứ nhìn theo chiếc áo màu xanh và cặp kính ấy mãi, vì chiếc kính của em cũng có gọng đen y như thế. Bác sĩ hướng về phía đầu giường em nằm, lật giở chồng hồ sơ bệnh án kế bên, nhìn em chăm chú, rồi tiến sang phía tay phải của em, đặt bàn tay vào bàn tay đang bất động của em và nói, câu nói đầu tiên em nghe được sau khi em mê đi cùng với những mũi tiêm trong phòng phẫu thuật:
- Minh ơi, nắm tay anh đi.
Như có một luồng điện xẹt qua, em mở to mắt hơn, quay sang nhìn và từ từ nắm bàn tay lại, nắm lấy bàn tay anh đã để sẵn tự lúc nãy, một bàn tay ấm lạ. Anh để yên một lúc, rồi lại nhẹ nhàng đi sang phía tay trái và lại dịu dàng đặt tay mình trong lòng tay em và nói:
- Minh ơi, nắm tay anh đi.
Một lần nữa, em lại tròn mắt nhìn cặp mắt kính gọng đen và màu áo xanh dương của anh, rồi từ từ nắm lấy bàn tay ấm áp mà anh để sẵn. Ngoan ngoãn và hiền lành đến lạ.
Từ đó, trừ những lúc mệt quá nên thiếp đi, còn lại, lúc nào em mở mắt ra nhìn xung quanh thì y như rằng em lại bắt gặp chàng bác sĩ với áo Scrub xanh và mắt kính gọng đen ấy. Lúc thì anh đo huyết áp, lúc lại xem bảng theo dõi nhịp tim, khi thì xem ống thở, có khi lại lấy ống nghe đến khám cho em… Ánh mắt của em cứ mãi dõi theo và tìm kiếm người bác sĩ đó, người mặc áo Scrub xanh đã nói em nắm tay trong câu nói đầu của lần đầu tiên gặp gỡ.
Trong phòng hồi sức, dù không có khái niệm về không gian và thời gian, nhưng em lại luôn có 1 niềm mong chờ gọi tên anh, bác sĩ có mắt kính gọng đen duy nhất trong số các bác sĩ trong phòng bệnh lúc đó. Em cứ mong mãi những giây phút anh đến bên giường bệnh của em thăm bệnh, luôn cảm thấy rất an lòng khi nhìn anh đăm chiêu theo dõi những thông tin trên phiếu thông tin điều trị của em, nhất là những lúc được anh áp ống nghe để ghi chính xác tình hình diễn biến của bệnh thì em luôn thấy rất an tâm và tin tưởng… Không biết đã bao lâu trôi qua và em cứ mãi dõi theo anh bác sĩ gọng kính đen và áo Srub xanh như thế….
Do diễn biến hồi phục sức khỏe tốt, em thấy các bác sĩ, trong đó có anh, bàn bạc và quyết định cho em ra phòng bệnh, không cần ở trong phòng hồi sức nữa. Cảm xúc của em lúc đó rất lạ, vừa vui mừng lại vừa nuối tiếc. Đan xen trong niềm vui vì sắp được gặp lại mẹ và người thân là cảm giác buồn buồn và lo lắng sẽ không được nhìn thấy hay có thể gặp lại anh, bác sĩ Scub xanh nữa. Nằm trên băng ca để các cô hộ lý đẩy ra khỏi phòng hồi sức, ánh mắt em cứ liên tục tìm kiếm cặp mắt kính quen thuộc, nhưng anh đã biến mất, bất ngờ và đột ngột như khi anh xuất hiện. Em cứ như luyến lưu mãi căn phòng lạnh lẽo ấy vì chưa thể tạm biệt với bác sĩ gọng kính đen mà em chưa hề biết tên hay nói một câu, dù chỉ là một tiếng cám ơn đơn giản nhất.
Em được ra phòng bệnh buổi tối thì sáng sớm hôm sau, khi các bác sĩ khoa khám bệnh đến thăm bệnh và theo dõi tình hình bệnh nhân, em thấy trong đó có một người rất trẻ, đeo kính và không mặc Blouse trắng. Bác sĩ ấy không khám hay ghi nhận nhịp tim, đo huyết áp, bác sĩ ấy chỉ nhẹ nhàng đến cạnh em, rồi ngại ngùng dặn dò mẹ em về những cách thức chăm sóc để người bệnh có thể hồi phục tốt nhất, cách ăn uống hay nghỉ ngơi hợp lý nhất với em. Nghe giọng nói dặn dò cẩn thận ấy, linh cảm cho em biết đó là anh, chàng bác sĩ Scrub xanh mà em đã gặp, em đã mỉm cười khi anh nhìn em và do chưa thể nói được, em bèn gật đầu như thay một lời cảm ơn chân thành nhất. Anh cũng mỉm cười và vẫy tay tạm biệt em trước khi đi ra ngoài cùng mọi người. Em sẽ không bao giờ quên nụ cười ấy, nụ cười ấm áp, chân thành và yêu thương…
Video đang HOT
Từ ngày hôm ấy, trong thời gian em nằm viện, đều đặn cứ cách ngày, anh lại vào thăm em, xem tình hình sức khỏe của em, giúp em tập đi lại, cùng em tập nói chuyện trở lại…, và chúng ta đã hiểu nhau nhiều hơn. Thì ra cuộc sống của anh bận rộn và vất vả đến vậy. Từ trước tới giờ, em cứ tưởng rằng bác sĩ gây mê hồi sức là một công việc đơn giản, nhẹ nhàng, không áp lực hay căng thẳng như bác sĩ ngoại khoa. Hóa ra nó cần rất nhiều sự cẩn thận, chi li, tỉ mỉ, trách nhiệm, nhiệt tình và cũng rất nặng nề, “cân não” chứ chẳng chơi. Anh chia sẻ rât thật với em rằng:
- Không hiểu sao, hôm đó, khi nhìn thấy em trong phòng hồi sức, anh có một cảm giác rất lạ, không thể nào chỉ nói “Nắm tay lại” hay “Nắm tay đi” như mọi lần, mà phải tìm hồ sơ bệnh nhân, để gọi đúng tên và nói một câu rất nhẹ nhàng : Minh ơi, nắm tay anh đi.
Em cười, ngượng ngùng và không nói, chỉ nhìn anh với ánh mắt trìu mến và dịu dàng, hàm chứa cả sự biết ơn chân thành nhất, cái nhìn mà em chưa bao giờ dành cho một chàng trai nào cả.
Em cũng cho anh biết những khó khăn mà em đã và đang phải trải qua cả trong công việc và đời sống. Em tâm sự với anh về những nỗ lực không ngừng của em từ lúc nhỏ để có thể chống chọi và khắc phục căn bệnh bẩm sinh của bản thân – tứ chứng Fallot, một chứng bệnh nan y. Em đã khóc khi nói anh nghe ước mơ lớn nhất của đời mình là được sống một ngày khỏe mạnh, bình thường như bao người khác. Anh cũng rơm rớm trong ánh mắt và bàn tay run run nắm nhẹ tay em.
Trong khuôn viên bệnh viện, giữ những cơn gió nhè nhẹ của buổi chiều tàn tháng 6, lần đầu tiên có một người con trai ôm em, hôn lên tóc em mà em không phản ứng hay đẩy ra. Em lại còn nhẹ nhàng đón nhận cái ôm rất nhẹ ấy như đón nhận sự yêu thương, cảm thông, chia sẻ của chàng bác sĩ Scrub xanh mà em vô cùng yêu mến từ ngày nghe được câu nói : Minh ơi, nắm tay anh đi.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi em giật mình, đứng dậy và vào phòng bệnh , nhìn ánh mắt lưu luyến của anh lúc đấy, nghe ngực trái mình bối rối và loạn nhịp, em biết trái tim mình đã ở lại với bác sĩ Scrub xanh nơi Viện Tim TPHCM rồi.
Không một lời tỏ tình lãng mạn, không một chút quà cáp cao sang, anh và em chỉ có sự quan tâm, chia sẻ, yêu thương nhau chân thành, ngày này sang ngày khác . Anh đã cho em những tháng ngày rất hạnh phúc trong bệnh viện, đến nỗi em bị cả dãy phòng bệnh khoa B chọc là : bệnh nhân hạnh phúc nhất Viện Tim . Em và anh chỉ cười, không khẳng định, không phủ định, như có như không… Khi em được ra viện, chuẩn bị quay về Bạc Liêu quê nhà, anh chạy ào đến gặp em ngay sau ca trực, vội đến không kịp thay chiếc áo Scrub xanh hay cởi bỏ khẩu trang phòng hồi sức. Nhớ mãi dáng anh, gấp vội và lo lắng, nắm chặt tay em, vội nói :
- Em đừng buông tay anh, vẫn yêu anh nha Minh.
Ngượng ngùng, em gật đầu, nhận lời tỏ tình bất ngờ và đặc biệt đó của anh. Từ đó, chúng ta chấp nhận yêu xa, chấp nhận việc không thể gần gũi nhau thường xuyên vì công việc và nơi ở xa nhau quá. Em và anh đã luôn nghĩ về nhau, nhớ nhau, giữ tình yêu dành cho nhau, cố gắng liên lạc với nhau bằng mọi cách nhờ sự trợ giúp của công nghệ hiện đại, các mạng xã hội.
Anh và em đều biết rằng chỉ cần có sự yêu thương, thủy chung, sự thấu hiểu, sự chờ đợi và rất nhiều sự tin tưởng lẫn nhau là được. Dù cho ” yêu xa khó lắm, yêu xa nhớ lắm, yêu xa cô đơn nhiều lắm”, em sẽ mãi giữ những kỉ niệm với anh, mãi nhớ anh và sẽ yêu anh mãi, chàng bác sĩ Scrub xanh xa nhớ à.
Theo Phununews
Bởi vì trái tim đã một lần tan vỡ
Cô luôn quan niệm những gì đến nhanh sẽ ra đi chóng vánh, không gì là mãi mãi. Cũng có lẽ vì trái tim đã một lần tan vỡ nên cô sợ phải chịu cảm giác đó một lần nữa.
Thiên kéo Thùy ôm chặt vào lòng như thể sợ cô sẽ biến mất. Cuộc sống của một người mẹ đơn thân như Thùy đã chịu quá nhiều tổn thương, dị nghị, giờ đây cô chỉ muốn bên cạnh và chăm sóc con, không còn muốn yêu đương gì nữa. Tại sao Thiên xuất hiện không đúng thời điểm để cô phải bối rối như thế này? Anh là trai tân, cô không muốn một người đàn bà cũ như mình lại đi phá hoại tương lai của anh. Thùy khóc, giọt nước mắt ấm nóng thấm vào lớp áo sơ mi mỏng của anh. Thiên càng siết chặt cô hơn, vỗ về an ủi.
- Thời gian qua đã quá mệt mỏi rồi, giờ đây, chị không cần quá mạnh mẽ đâu. Từ nay hãy dành phần yếu đuối, mạnh mẽ cứ để tôi. Tôi sẽ bên cạnh bảo vệ và chăm sóc chị.
Thùy nuốt từng giọt nước mắt mặn đắng vào trong rồi nghẹn ngào nói.
- Tôi không cần ai thương hại. Trên đời này, đàn ông không ai tốt.
Thiên vùi đầu vào vai Thùy, rồi đặt nhẹ lên vai cô một nụ hôn. Cô khẽ rùng mình. Trong lòng Thùy dấy lên những xúc cảm khác lạ, phải chăng hạnh phúc đã thật sự gõ cửa trái tim băng giá của cô? Thời điểm này, Thùy vẫn chưa muốn chấp nhận được tình cảm của Thiên. Cô luôn quan niệm những gì đến nhanh sẽ ra đi chóng vánh, không gì là mãi mãi. Cũng có lẽ vì trái tim đã một lần tan vỡ nên cô sợ phải chịu cảm giác đó một lần nữa.
Mỗi ngày, dù bận bịu với công việc nhưng Thiên vẫn dành chút thời gian đến nhà chơi và lấy lòng con trai cô - Bé Bo. Chính vì vậy mà, bé Bo rất mến tay mến chân anh. Thùy có ra sức ngăn cản cách mấy, thằng bé cũng đứng về phía Thiên, khiến cô khó chịu còn anh thì vô cùng thích thú.
Một lần, vào ngày chủ nhật, Thiên lên kế hoạch đưa bé Bo đi chơi và cố ý kéo cô theo. Dù trong lòng không muốn nhưng cô vẫn đành chiều ý con. Cũng vì cuộc đi chơi không hẹn trước đó, cô gặp lại Hùng - người chồng cũ. Anh rất hốc hác và xanh xao, người cũng gầy đi trông thấy. Nhìn thấy Thùy ngày càng xinh đẹp và mặn mà, lại tìm được hạnh phúc mới, Hùng không khỏi tiếc nuối: "Em sống tốt không?" Thùy cười nhẹ: "Không còn đau khổ vì một người nên sống rất tốt". Nghe được câu nói của Thùy, Hùng vô cùng bối rối và xấu hổ. Anh ta nhanh chóng đổi ánh nhìn sang Thiên với ánh mắt khinh bỉ rồi bỏ đi.
Ảnh minh họa: Internet
Sau đó vài ngày, Hùng đến tận nhà tìm Thùy. Anh ta tỏ ra hối hận về những việc làm của mình, nói muốn chăm sóc, bù đắp tình cảm cho con. Trái tim của Thùy một lần nữa yếu mềm, cô chấp nhận cho anh thường xuyên lui đến để bé Bo có được tình thương của ba. Thấy sự có mặt của Hùng trong nhà, Thiên vô cùng khó chịu nhưng không nói được gì, vốn dĩ Thiên có là gì của Thùy đâu. Trước mặt Thùy, Hùng tỏ vẻ rất yêu thương và chiều chuộng con trai. Nhưng thằng bé không mấy cảm tình với ba, vì khi bé Bo mới 1 tuổi, anh đã chạy theo người phụ nữ khác.
Trong một lần, Thùy phải tăng ca ở công ty nên nhờ Hùng đến trường đón bé Bo. Hùng mừng rỡ vì được sự tin tưởng của Thùy. Về đến nhà, bé Bo lén Hùng điện thoại cho Thiên. Biết tin thằng bé đang ở nhà một mình nên Thiên lập tức chạy đến. Đến nơi, anh thấy bé Bo ngồi chơi một mình trên ghế sofa, liền chạy đến hỏi han. Mãi một lúc, Thiên nghe tiếng Hùng đang nói chuyện với ai đó. Thiên tò mò tiến gần lại nép sau cánh cửa nghe toàn bộ câu chuyện của Hùng.
- Em yên tâm đi, cô ta giờ tim tưởng anh lắm. Đợi đến khi anh lấy được tiền của cô ta rồi sẽ về bên em sớm thôi. Đừng giận anh nha. Anh thương mà.
Thiên tức giận lao vào đánh Hùng, luôn miệng mắng chửi.
- Thằng chó. Thì ra mày về bên cạnh cô ấy là có mục đích.
Hùng cười khinh bỉ.
- Chứ sao? Mà tao không ngờ, mày nhìn cũng đẹp trai mà có mắt kém quá. Đàn bà qua tay rồi mà cũng dám xài lại. Bái phục.
Nghe câu nói của Hùng, Thiên tức giận đùng đùng, cả hai đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Vừa kịp lúc, Thùy vừa về, thấy cảnh tượng hãi hùng, bé Bo khóc nức nở. Cô chạy lại ôm dỗ dành thằng bé. Thùy lớn tiếng: "Hai người đang làm trò gì trong nhà tôi vậy hả?" Nghe tiếng của Thùy, Hùng tỏ ra yếu thế bị Thiên đánh vài cái vào mặt và lăn ra đất rên rỉ, tỏ vẻ đáng thương.
Thùy cười khinh bỉ.
- Đừng có giả vờ nữa, tôi biết hết vở kịch của anh rồi. Anh diễn tệ quá đó.
Hùng hơi ngạc nhiên.
- Em nói gì vậy? Cậu ta đánh anh trước mà. Em coi nè, mặt anh sưng hết rồi.
Thùy từ tốn mở điện thoại lên và đưa cho Hùng xem.
- Từ ngày anh trở về, tôi đã thấy lạ nên gắn camera tiện theo dõi. Không ngờ, anh lại trở nên đốn mạt như vầy.
Nói xong, Thùy cầm cọc tiền ném thẳng vào người Hùng.
- Cầm lấy rồi rời khỏi đây ngay. Tôi không muốn nhìn thấy mặt của anh trong căn nhà này nữa.
Hùng liền ôm tiền bỏ chạy. Nước mắt Thùy rơi lả chã, cô quỵ xuống khóc nức nở. Thiên ôm cô và bé Bo vào lòng trấn an. Sau trận khóc, Thùy mới lấy lại tinh thần và nói với Thiên.
- Em là đàn bà cũ, xác thân không vẹn tròn. Trái tim có những vết thương lớn không bao giờ lành, và đã từng khóc khô nước mắt vì một người, giờ lại bị người cũ lừa gạt lòng tin, liệu anh có dám chấp nhận không?
Thiên gật đầu lia lịa, vui mừng như một đứa trẻ. Và cứ thế, Thiên bước vào cuộc đời Thùy nhẹ nhàng và chân thành.
Theo T.L / Phụ nữ & sức khỏe
Thà đau một lần rồi thôi Tôi hiểu rằng, càng cố quên thì sẽ càng nhớ. Nhưng thà nhớ chóng vánh còn hơn dai dẳng sớm hôm. Thà đau một lần còn hơn buồn thương mãi. Tự mình thương mình thôi, đừng đợi chờ ai yêu mình cả... Tôi có một thói quen rất kỳ lạ, đó là cứ mỗi khi nhớ một ai đó, tôi lại mơ về...