Gửi anh nơi biển Đông sóng gió
Em sẽ gìn giữ tình yêu để anh vững tâm, em sẽ biến nỗi nhớ thành sức mạnh cho anh vững vàng giữ biển.
Sóng biển đã hết mùa vắng lặng. Mùa hè của những ngày nắng và cơn giông. Em nghe tim mình đập rộn ràng nỗi nhớ thương, lo lắng và chờ đợi. Em vẫn mong ngày mai có nắng, anh sẽ được về bình yên cùng bố mẹ và em. Mọi người luôn đợi anh về.
Chiến tranh có thể đến bất cứ khi nào, hãy chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy xa. Trong điện thoại điện về, anh dõng dạc báo cho cả nhà như thế. Mọi người lắng nghe tiếng nhịp thở mạnh mẽ và khí chất hào hùng của anh, nhớ dáng người khỏe mạnh và đôi mắt anh nghiêm nghị mà an lòng: Đừng sợ chiến tranh. Em vẫn biết, hòa bình của đất nước đang bị đe dọa, bình an của anh và bao đồng đội cũng đang trên những chặng đường bão giông. Em lo cơn bão này lớn, chỉ mong các anh có thể vững tay chèo mà vượt mọi hiểm nguy.
Em nghe tin đã có người chết, người bị thương trong cuộc chiến chưa nổ súng này. Có những bác thợ chài “mạnh gan” mà đi biển cũng bị vòi phun làm bị thương. Lòng em như lửa đốt, bố mẹ ngóng tin anh mà không cho em gọi điện vì sợ phiền anh đang làm nhiệm vụ. Em nghe tin đất nước cần thêm chiến sĩ hải đảo. Em muốn xin phép bố mẹ và anh cho em đi. Phần vì nhớ anh, muốn được sát cánh cùng anh chia bớt gánh nặng và nghĩa vụ với anh và các đồng đội. Mọi người nói với em sao mà gan thế, hay nhớ chồng không nổi mà đòi đi? Anh cười lớn mà nói với em: “Em không đùa đó chứ? Vợ của chiến sĩ hải đảo thật anh hùng quá đi. Nhưng em đi, bố mẹ biết để ai chăm nom. Hãy làm hậu phương cho anh yên tâm bảo vệ đất nước em nhé!”
Cảnh đẹp Trường Sa do ca sĩ Nguyễn Phi Hùng chụp
Video đang HOT
Em thấy tình hình biển Đông đang nóng lên, nỗi lo sợ cứ chờn vờn mỗi đêm nhớ và mong anh bình an trở về. Em thấy tiếng giàn khoan của chúng phun vòi ầm ì, làm đắm tàu của quân mình. Em đã bật dậy và ôm chiếc gối của anh mà tự nhủ lòng: Anh vẫn bình yên.
Em nhớ anh vẫn nói: “Anh chẳng sợ chiến tranh, anh đâu sợ rơi đầu, đổ máu. Anh chỉ sợ nước mắt trên má em, quầng mắt bao đêm trên mắt bố mẹ, và những giọt máu sẽ làm ướt cuộc chiến tranh. Anh muốn đi vì anh biết đất nước có em ở đó, có bao người đang đợi chờ một kết thúc đẹp hơn. Mọi tấm lòng đang hướng tới biển Đông thân yêu”. Và em hiểu mình sẽ làm hậu phương vững chắc cho anh, sẽ cấy trồng như chị Hai năm tấn ngày ấy, sẽ chăm nom bố mẹ và gia đình của mình, bảo vệ từng mảnh ruộng để anh yên tâm đi gìn giữ hòa bình. Chiến tranh à? Nếu có, anh cứ an tâm mà đi, gia đình hãy để em lo.
Dù đã bao năm quen với hòa bình nhưng khi có chiến tranh, đừng bảo thanh niên thời nay chạy chốn. Tình yêu đất nước, quê hương sẽ rực cháy, bùng nổ và sôi nổi. Nó chỉ đang cất giấu, ẩn khuất sau sự yên bình của thời cuộc. Có chiến tranh, hơn 90 triệu người Việt Nam sẽ đồng thanh mà nói “Đánh!”. Nếu có chiến tranh, nhất quyết sẽ có những cuộc đấu tranh oai hùng như ngày ấy. Sao chúng ta cần lo sợ?
Em sẽ gìn giữ tình yêu anh để anh vững tâm đi bảo vệ từng giọt nước biển, em sẽ biến nỗi nhớ thương tạo sức mạnh cho anh chiến đấu với quân thù. Đất nước đang có bao nguy hại, chúng ta không thể đứng yên. Anh vẫn mãi là anh hùng của lòng em.
Em thấy nắng hồng dần trên những con phố nhỏ, thấy nỗi nhớ anh nôn nao từng nhịp thở, thấy tình yêu và sự nồng nhiệt của tuổi trẻ lan khắp bờ ngực rộng. Ngày mai nếu có chiến tranh, anh cứ đi, đừng lo cho bố mẹ và em. Hãy để em làm hậu phương cho những các anh an tâm chiến đấu nơi biển Đông sóng gió. Em tin gió sẽ lặng, sóng sẽ bớt nổi nóng và anh sẽ về, đất nước sẽ bình an!
Theo VNE
Lễ cưới người yêu cũ
Sau cuộc chia tay được hơn 2 năm, anh kết hôn. Tôi nhận lời mời qua một dòng tin nhắn dài ngoẵng và kèm theo một mặt cười cuối văn bản của anh.
Tôi tưởng anh chêu đùa nên nhắn tin qua lại hỏi thăm. Anh chốt hạ với tôi lời cay đắng: "Anh không đùa đâu! Anh sẽ kết hôn, em sẽ tới chúc anh hạnh phúc chứ?".
Tôi cười và nhanh nhẹn trả lời "Vâng" như một cách phản ứng mãnh liệt nhất, cô đọng nhất cảm xúc của tôi khi đó. Đau đớn, khó chịu và có cái gì nhoi nhói phía ngực trái. Anh muốn tôi đến đám cưới của anh làm gì chứ?
Tôi cẩn thận chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng đến dự đám cưới của anh như tôi đang chuẩn bị cho đám cưới của chính tôi vậy. Vì tôi đã vâng như đinh đóng cột với anh trong điện thoại, vì tôi đã ậm ừ nhìn anh trong li cà phê cuối cùng khi chia tay nói sẽ đến dự đám cưới anh. Nhưng tôi đâu biết rằng, việc làm này lại khó khăn với tôi như thế! Nhưng tôi đã hứa, tôi muốn chứng minh cho anh thấy, tôi đã quên anh và trưởng thành hơn rất nhiều sau những tháng ngày bồng bột đã qua.
Gần 1 năm yêu nhau, tôi chưa có cơ hội đến nhà anh, chưa biết mọi người trong gia đình. Anh cũng có nói rằng, anh không kể gì về tôi cho người đó cả. Và tôi đến nhà anh với tư cách một người bạn. Tôi từng mơ trong đám cưới sẽ mặc chiếc áo cô dâu màu trắng tinh khôi cùng anh bước lên xe hoa với đôi mắt còn ướt lệ mà về nhà chồng. Tôi từng nghĩ, mình sẽ là cô dâu đẹp nhất, sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Chúng tôi sẽ để đứng trên khán đài hôn lễ cùng trao nhau chiếc nhẫn cuộc đời dưới sự chứng kiến của gia đình và bè bạn. Giấc mơ ngày hôm qua vẫn vậy chỉ là thay đổi cô dâu.
Tôi vẫn không thể nào quên anh (ảnh minh họa)
Tôi đến nhà anh, với một người đàn ông quan trọng. Tôi chứng minh cho anh thấy sự công bằng của cuộc đời khi cả 2 chúng tôi đều đang có ai đó dành riêng cho mình. Trong buổi tối đầy ánh nến và đèn đuốc rực rỡ, cô dâu với chiếc váy đỏ lộng lẫy bước ra cầm chặt đôi bàn tay chú rể. Trái tim tôi như vỡ vụn. Đôi mắt tôi lơ đãng nhìn theo. Tôi dừng lại. Chân tôi dừng lại. Tim tôi dừng lại.
Đôi mắt anh bâng khuâng như tìm kiếm điều gì rồi chợt chạm vào mắt tôi đang còn chăm chú. Tôi đưa đôi mắt nhìn nhanh, mỉm cười rồi lảng đi... Phải chăng anh mời tôi đến để chứng kiến niềm hạnh phúc của anh và những nỗi đau khổ vẫn đập không ngừng bên ngực trái của tôi? Tôi mạnh mẽ bước đến gần chỗ hai người, đưa chiếc phong bì trắng và ghi dòng chữ mừng hạnh phúc mà tôi nắn nót từng nét, thức trắng cả đêm qua. Tôi cười và chào người phụ nữ hạnh phúc kia, bước vội đi.
Tôi tưởng mình đã quên được anh, sẽ trình diễn một màn kịch thật thành công để chứng minh cho anh thấy sự vui vẻ và trưởng thành của tôi. Tôi khóc như một đứa trẻ bị mất món quà yêu thích. Tôi đã tự lừa dối mình, dối anh rằng đã cho anh vào quá khứ. Nhưng sâu thẳm trong trái tim, anh vẫn còn tồn tại như hơi thở này, nỗi đau này... đang nhói buốt tận đáy tâm can.
Ngày khi anh đi, tôi đã tự hứa với lòng mình phải luôn mạnh mẽ. Tôi đã học được bài học cần yêu thương chính mình trước khi đòi hỏi sự quan tâm và yêu thương từ người khác. Anh nói: "Em là cô gái mạnh mẽ và cứng cỏi, hiền lành và sâu sắc". Vẻ bề ngoài của tôi đã tố cáo tính cách tôi như vậy sao? Để anh nghĩ rằng tôi đủ dũng cảm đến dự đám cưới của người yêu cũ và chúc mừng hạnh phúc cho anh? Khi vết thương trong trái tim còn chưa thành sẹo, tôi chẳng bình thản mà bước đến, chỉ là đã từng hứa và sẽ làm. Tôi hối hận vì đã diễn vở kịch ngu ngốc đó, nhưng ít nhất tôi cũng biết, anh quan trọng với tôi như thế nào?
Đám cưới anh, tôi dám đến và tôi hối hận vì vở diễn thất bại. Dù sao, tôi đã từng mơ mình sẽ cô dâu cùng đi bên anh trong một ngày nhiều nắng như hôm nay. Chỉ là đã có một người thay thế tôi yêu thương anh hết cuộc đời này. Có những hối hận thật là muộn màng...
Theo VNE
Vòng đời làm mẹ Con cái chỉ khi làm mẹ họ mới hiểu tấm lòng người mẹ, cả cuộc đời này mẹ đã dành bao nước mắt cho con? Con đã đi lòng vòng cả quả đất để tìm kiếm một người thuộc về mình. Người sẽ yêu thương, chăm lo và làm con cảm thấy hạnh phúc. Nhưng mẹ biết không con đã vô tâm quên...