Gửi anh người thuỷ thủ thân yêu
Vậy là đã 5 năm rồi phải không anh? 5 năm từ ngày chia tay, 5 năm chưa một lần gặp lại. Không biết anh có còn nhớ em là ai nữa không nhỉ? Em tự hỏi nếu bây giờ gặp lại, anh có còn nhận ra em không? Còn em, em cũng đã nghĩ rằng mình quên anh rồi.
Tự dưng đứa bạn điện: “Tao đang nghe bài hát Chút thư tình của người lính biển. Tao nhớ ngày xưa mày thích nghe bài hát này lắm? Còn bây giờ?”. Em biết trả lời nó như thế nào đây? Mọi thứ cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua thôi.
Ngày ấy em và anh quen nhau qua mạng, lúc đầu chỉ là đùa cho vui nhưng không ngờ mình lại yêu nhau thật anh nhỉ? Chúng mình có kỷ niệm vui cũng nhiều mà nước mắt cũng không ít. Anh còn nhớ không? Có lần em ra Hải Phòng để gặp anh. Lúc đi em đã điện cho anh là em sẽ ra chơi. Đợi mãi ở bến xe mà không thấy anh ra đón em như mọi lần. Em bắt đầu lo sợ, sợ có chuyện gì xảy ra với anh. 1h rồi 2h trôi qua mà không thấy anh đâu. Em gọi điện cho cô chủ nhà trọ của anh. Đầu dây bên kia có tiếng cô chủ nhà gọi anh. Em trực khóc. Vừa nghe tiếng anh nói em đã giận anh vô cùng, em không thèm nói gì với anh cả. Am cuống quýt thanh minh rằng bạn anh mượn xe mà mãi không thấy trả, anh chờ mãi em điện để bảo em bắt xe ôm về chỗ anh. Em bảo anh là không cần nữa, em sẽ bắt xe về. “Đừng. Em đừng về. Anh xin lỗi, đừng giận anh. Nghe anh đi em bắt xe ôm về bưu điện Vạn Mỹ anh ra đó đón em”. Em bắt xe ôm về đó. Đến nơi em không thèm nói với anh một câu nào. Anh lấy khăn mặt lau cho em. Tự dưng em phì cười. Em thấy mình thật hạnh phúc. Bạn anh phóng xe về đến nơi vội thanh minh hộ anh. Anh cười vì biết em hết giận anh rồi.
Ngày ấy anh vẫn hỏi em rằng nếu làm người yêu một thủy thủ như anh, em có sợ không? Em hỏi “tại sao?” thì anh bảo làm người yêu thủy thủ khổ lắm em ạ. Cả năm lênh đênh trên biển không thể chăm lo cho em được, anh sợ em cô đơn và buồn tủi. Lúc dó em luôn nói với anh rằng em không sợ, em chấp nhận mà. Nhưng thật buồn phải không anh. Em đã phụ lòng anh. Em đã không thể đợi anh. Đứa bạn bảo em: ” Yêu như vậy liệu có đi đến đâu không? Ông ấy là dân thủy thủ, lênh đênh trên biển suốt như thế liệu có lo cho mày được không? Như mày làm sao mà không lấy được thằng chồng tử tế. Mày xác định kỹ đi kông để đến lúc tình cảm sâu nặng thì khó lắm”. Em đã suy nghĩ rất nhiều. Rồi một ngày em cũng nói lời chia tay anh. Thật buồn phải không anh? Anh đã không nói gì cả. Cuối cùng anh chỉ nhắn rằng nếu không yêu thì mình là bạn nhé! Lúc đó em đã cấm mình không được liên lạc với anh. Em biết anh rất thất vọng về em. Đúng là em cũng thất vọng về mình. Em không ngờ mình lại như vậy. 5 năm nay em đã thay đổi thật nhiều. Còn anh? anh đã lập gia đình chưa? Mặc dù biết địa chỉ của anh nhưng em không dám nhắn cho anh. Em sợ phải đối diện với anh. Em nợ anh một lời xin lỗi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi anh trước lúc ra đi
Chuột ơi! Chỉ còn mấy ngày nữa thôi là mình phải xa nhau rồi. Lúc này đây tâm trạng em đang rất rối bời, nửa muốn đi, nửa muốn ở lại. Em quyết định ra đi cũng vì muốn xa rời anh, em thấy tương lai mình xa mờ quá, Chuột ạ!
Từ tình yêu học trò đến thời sinh viên mơ mộng và cả bây giờ nữa, ngần ấy thời gian em đã cảm nhận thấy sự phai nhạt tình cảm. Càng ngày em càng cảm thấy mình xa nhau hơn. 5 năm yêu nhau là 5 năm trời xa cách. Em đã chịu bao nhiêu thiệt thòi để mong có ngày mình sớm gần nhau, vậy mà... Em không hiểu anh là người thế nào nữa? Khi em hỏi về tương lai thì anh luôn ậm ờ cho qua chuyện. Rồi chuyện gì em hỏi ý kiến anh thì anh nói không biết hoặc tùy em... Em phải làm sao chứ? Anh như vậy thì anh nói em phải tin anh thế nào đây? Người đàn ông của cuộc đời em, người để cho em bình yên, nương tựa là vậy sao?
Em đã suy nghĩ thật nhiều, cũng nói lời chia tay với anh nhiều lần, đó là những nóng giận nông nổi. Nhưng giờ em nghĩ là không phải thế. Càng ngày em thấy hai đứa mình đi trên hai con đường khác nhau rồi, càng níu lại càng xa thôi. Em sẽ ra đi, Chuột ạ! Em nghĩ cũng chỉ có cách này mới kiểm nghiệm được tất cả, duyên - nợ mà. Không biết có linh tính gì không anh nhỉ? Cái vòng tình yêu anh tặng em bị vỡ rồi, làm em suy nghĩ mãi chắc là đúng rồi. Thôi, em đi, Chuột nhé! Ở lại hạnh phúc bình an, nếu còn duyên nợ ta còn gặp.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phút ngắn ngủi viết vài dòng gửi anh Anh à, người mà ngày xưa ấy, em đã yêu. Em thường vào chuyên mục này để đọc những dòng tâm sự, để tìm xem có lời yêu nào dành cho mình hay không, thế nhưng e chẳng thấy. Cách đây mấy hôm, có vào đọc, thấy bài "Đêm không ngủ viết cho em" của một ai đó, em lại hình dung ra...