Gửi anh, người em mới quen chưa được 1 tuần
Anh đẹp trai, tốt bụng, tâm lý, tình cảm, hài hước, thông minh… đủ để một cô gái nảy sinh tình cảm.
Chúng ta đã quen nhau trong một ngày mưa gió, đó là ngày trời đột ngột đổ mưa lớn, gió mạnh và mưa xối xả như muốn xô ngã tất cả những người đi đường, và em, 1 con bé có 42kg còm nhom không đủ sức trụ vững. Xe đổ và người em cũng đổ theo xe.
Bấy lâu nay, em tưởng người Việt mình thờ ơ, vô cảm khi nhìn thấy người khác gặp nạn trên đường, em tưởng sẽ chẳng ai để ý đến em, em sẽ phải tự mình đứng dậy, tự mình quên đi vết thương đang rớm máu nơi đầu gối, tự mình dựng lại chiếc xe máy còn nặng hơn mình. Nhưng may quá, anh đã xuất hiện.
Anh dắt xe em vào vỉa hè ven đường nơi có mái hiên to cùng khá nhiều người đang cố nép người để tránh khỏi cơn mưa lớn. “Mưa to thế này đi đường nguy hiểm lắm, em đứng vào trong này trú mưa đi, không là cảm lạnh đấy”. Anh có biết là vì câu nói này mà em quên mất cái chân đau, vui suốt ngày hôm đó và cả mấy hôm sau nữa không?
Cả tối hôm đấy chúng ta về nhà và nhắn tin qua lại. Khi đó em nghĩ rằng anh là món quà tuyệt vời nhất mà Chúa ban tặng cho em.
Tối tiếp theo anh rủ em đi uống nước và xem phim. Đó là bộ phim hài hước và lãng mạn. Lần đầu tiên em thấy có một bộ phim hay đến như thế. Chắc tại vì em được đi xem với anh.
Video đang HOT
Tối tiếp theo nữa thì em phải đi học nên chúng ta vẫn chỉ nhắn tin qua lại, những dòng tin nhắn đầy tình cảm, thỉnh thoảng em cũng đã phải cười phá lên vì độ hài hước của anh. Người ta bảo những người hài hước chắc chắn là những người thông minh. Thế là anh hội tụ nhiều đức tính tốt đẹp rồi đó: anh đẹp trai nè, tốt bụng nè, tâm lý nè, tình cảm nè, hài hước nè, thông minh nè… Quá đủ để cho bất kỳ một cô gái nào cũng có thể nảy sinh tình cảm khi tiếp xúc với anh.
Ngày hôm sau nữa, buổi trưa anh nhắn tin tối mời em đi uống nước. Em đã chọn cho mình một bộ váy đẹp nhất và đứng đợi sẵn anh trước cổng nhà mình. Anh xuất hiện với một bó hoa rực rỡ trên tay. Em sung sướng đón nhận bó hoa, và cái nắm tay của anh làm em ngại ngùng, nhưng phải nói thật là em đã rất hạnh phúc vào khoảnh khắc đó. Chúng ta đã đi ăn và uống nước ở một nơi khá lãng mạn. Dường như em đã yêu!
Trên đường chở em về anh bảo muốn được ở bên cạnh em, không muốn xa em vì sẽ nhớ em chết mất. Anh gợi ý, hay là chúng ta sẽ vào một nhà nghỉ nào đó bên đường để tâm sự. Anh không muốn em về. Anh không muốn mình phải cô đơn khi không có em bên cạnh.
Không hiểu sao dù đang lâng lâng trong hạnh phúc em vẫn cảm thấy trái tim đã thôi loạn nhịp vào khoảnh khắc đó. Em bảo anh chở em về nhà luôn vì tự nhiên em cảm thấy trong người không được khỏe.
Anh lộ rõ vẻ tiếc nuối và miễn cưỡng chở em về nhà. Thậm chí sự tiếc nuối này khiến anh quên cả hỏi em cảm thấy không ổn như thế nào, em đang đau ở đâu.
Em đã kịp nở nụ cười chào anh trước khi anh quay xe về nhà.
Và em biết chắc chắn, đây là lần cuối cùng mà em gặp anh!
Theo VNE
Đừng nên yêu lâu quá!
Tôi và anh ấy yêu nhau bảy năm rồi. Lúc mới yêu thì nồng nàn lắm, hứa hẹn đủ cả, cả hai cùng hoạch định tương lai đẹp lắm, nhưng...
1. Năm năm yêu nhau, con số ấy của H. và T. đưa ra làm nhiều người ngoài cuộc trầm trồ: "Thời buổi này có tình yêu lâu bền như vậy quả là khó, khâm phục quá đi...". Song chỉ có những người trong cuộc như H. mới thấm thía cảnh đợi chờ, hối thúc, thậm chí ra "tối hậu thư" cưới nhau, không thì chia tay!
"Quá hiểu nhau rồi, với lại thấy mấy đứa bạn cưới nhau rồi cũng cãi nhau, đưa nhau ra tòa ly dị ào ào làm mình ngán", T. đưa ra lý do. Nhưng câu chuyện không phải ở chỗ lý do T. đưa ra mà là khi tình yêu trải qua thời gian quá dài thì "lửa" yêu giảm dần, trong khi đó những nhu cầu khác của cuộc sống ngày một nhiều thêm nên T. cứ mãi tìm kiếm.
Hồi mới yêu, anh hẹn khi nào có công việc ổn định rồi cưới, "cưới sớm về hai vợ chồng... ăn muối mà sống à?", T. bảo thế, H. cũng tin và chờ đợi. Nhưng mãi đến vài năm sau T. mới yên chỗ làm sau vài lần "nhảy việc". H. lại nhắc chuyện cưới xin thì T. bảo "cần thời gian để thăng tiến trong công việc, cưới nhau về có con, vướng bận chuyện con cái...".
Vì yêu H. lại tiếp tục chấp nhận, để ngày tháng trôi. Vẫn những cuộc hẹn hò, những lần đi chơi, những giây phút bên nhau nồng nàn... Cảnh sống ấy cứ trôi đi, đến năm năm làm người yêu, là tình nhân, H. đã cơ bản sống như người vợ với T., chỉ còn thiếu mỗi giấy đăng ký kết hôn, ra mắt gia đình...
Tâm sự của H. cứ nặng trĩu một nỗi buồn, cô thấy mình thật đáng thương bởi cô để thời gian yêu nhau kéo dài quá lâu nên tình yêu cứ mòn dần. Giờ H. chỉ chờ T. suy nghĩ lại mà cưới mình, cũng khó đấy, bởi T. đã nói như thế. Cả hai đã 30 tuổi, H. trông càng già, còn xung quanh T. biết bao người trẻ đẹp hơn...
Giá mà ngày xưa tôi chịu cưới, tôi không hẹn để tình yêu chín hơn thì hay biết mấy!
2. Chị L., một nhân viên văn phòng, tâm sự: "Tôi và anh ấy yêu nhau bảy năm rồi. Lúc mới yêu thì nồng nàn lắm, hứa hẹn đủ cả, cả hai cùng hoạch định tương lai đẹp lắm, nhưng...". Đôi mắt chị nhòe đi, biểu thị cho nỗi buồn của sự rạn vỡ: "Yêu nhau quá lâu, có nhiều hiểu lầm chồng lên nhau, rồi bao nhiêu chuyện xảy ra không giải quyết được nhưng vẫn cố níu kéo".
Chính vì vậy giờ chúng tôi sống với cái cảnh "già nhân ngãi, non vợ chồng", buồn lắm". Chị khóc cho sự bẽ bàng của mình, chị không ngờ có ngày tình yêu chỉ còn là con số 0. "Thế sao chị và anh không dứt khoát để làm mới hoặc cưới nhau, biết đâu...?" - tôi e dè đặt câu hỏi. Chị cho biết: "Chưa dứt được nhưng tôi biết cưới nhau sớm muộn gì cũng ly dị thôi".
Chị nêu ví dụ về một diễn viên điện ảnh nọ cũng yêu nhau đến sáu năm rồi cưới nhau và vài tháng sau... chia tay. Chị không biết nội tình nhưng từ câu chuyện của mình, chị L. nhận định: "Chắc vì yêu quá lâu mà không có những ràng buộc pháp lý, lại sống như vợ chồng rồi thì một trong hai sẽ cảm thấy chán, tâm lý muốn dứt ra chi phối hành động dữ lắm...".
Người yêu của chị bao phen muốn dứt nhưng chị níu kéo và anh cũng có lúc tỏ ra quan tâm... Chuyện cứ kéo dài thế mãi mà không tìm được tiếng nói chung. Bảy năm yêu thì chỉ chừng ba năm đầu chị đón nhận được sự ngọt ngào, hạnh phúc. "Giá mà ngày xưa tôi chịu cưới, tôi không hẹn để tình yêu chín hơn thì hay biết mấy!" - chị tiếc.
Nếu có một lời khuyên cho những người đang yêu thì chị sẽ nói: "Các bạn đừng ngâm tình yêu quá lâu...".
Theo VNE
Đã yêu là đừng bao giờ hối tiếc Gặp nhau, biết nhau rồi yêu nhau đã là duyên nhưng nếu được cùng nhau đi hết con đường thì phải trông chờ vào chữ nợ... Tôi và anh quen biết nhau qua công việc nhưng cũng thỉnh thoảng chứ không thường xuyên gặp nhau lắm. Tình yêu mà đâu ai có thể nói trước được chứ, sau một đôi lần đi uống...