Gửi anh, người em chưa bao giờ nói yêu
Anh thân mến, Em phải bắt đầu từ đâu bây giờ vì cả em và anh còn chưa hề bắt đầu. Nhưng như thế nào mới là 1 bắt đầu?… em không rõ. Anh xuất hiện và đến với em vào thời điểm mà em đã mất hoàn toàn niềm tin vào cuộc sống, tình yêu và con người.
Với em, tất cả những gì tươi đẹp mình nhìn thấy thì phía sau nó là những xấu xa, toan tính, chà đạp, là không còn tình người. Thật đen tối phải không? Thế mà em đã từng nghĩ như thế đấy. Anh đến với em như 1 người bạn chân chính. Anh lắng nghe em ngay cả khi em không nói ra. Anh hiểu em sẽ muốn được gào thét lên điều gì dù em chưa bao giờ dám. Lần đầu tiên nói chuyện với anh em đã khóc, vì em không hiểu tại sao anh, 1 người xa lạ lại cho em cảm giác ấm áp như đã hiểu em từ lâu lắm rồi, tất nhiên em không để anh biết em khóc, vì em không muốn phản bội lại sự ghê tởm mà em dành cho cuộc sống, không muốn chấp nhận rằng anh đã chạm vào được nơi sâu nhất trong em dù là lần đầu tiên nói chuyện.
Thật khốn khổ cho em khi em bị giằng co giữa 1 bên là tin vào anh, con người thánh thiện, điều mà em chờ đợi bao lâu để gặp, người sẽ cho em thấy rằng cuộc đời dù tàn nhẫn nhưng vẫn tươi đẹp và kì diệu như thế nào. Còn 1 bên là tất cả những gì em đã trải qua, đã chịu đựng, đủ nhiều để em không dám tin vào anh. Mỗi ngày biết anh hơn là mỗi ngày em tiếp tục chiến đấu với sự giằng co của mình. Sự giằng co càng mạnh mẽ thì anh càng đẹp hơn, giống như 1 thiên thần mà em mong ước bao lâu, sẽ đến để giúp em hiểu rằng em vẫn còn có thể yêu, có thể tin. Anh đến với em khi em nghĩ rằng em đã chứa đầy tất cả những gì tanh tưởi của cuộc sống. Anh len lỏi giữa mớ hỗn độn đó, tìm kiếm 1 nơi mà niềm hy vọng còn sót lại trong em và khiến nó ngày 1 lớn hơn. Anh đã thực sự là 1 phần của em. Và em chưa bao giờ thú nhận với anh điều này. Bởi vì em sợ em sẽ mất anh, như tất cả những gì tốt đẹp khác mà em từng có. Với em, anh là 1 người lớn, là người mà đôi khi em muốn làm những gì hơi ngốc 1 chút để được anh quan tâm.
Và hơn tất cả, anh là hy vọng của em, là niềm tin của em. Tất nhiên, anh không biết điều này. Khi mà niềm tin trong em đã thuộc về anh, cũng là lúc mà điều em sợ lại đến. Em chưa bao giờ thấy anh trẻ con và ích kỷ như thế. Anh nói dối em để muốn em phải chạy đến và vồn vã với anh. Sao lại thế hả anh? Anh có hiểu là với tất cả anh đã làm cho em, chỉ cần anh nói rằng anh cần em, em sẽ làm tất cả những gì có thể, còn những gì em không thể, em sẽ tìm người làm cho anh. Nhưng cách anh chọn lại là nói dối em. Em không thể làm 1 điều anh muốn em làm chỉ vì sự ích kỷ trong anh. Em không thể đang ở nhà mà chạy đến bên anh và làm tất cả trong khi em vẫn còn nhiều việc phải làm và điều anh nói là nói dối. Và anh chưa bao giờ nói anh muốn em là người yêu của anh. Em không có quyền chạy đến bên anh để chăm sóc cho anh như anh đang muốn em làm vì 1 lời nói dối. Thiên thần luôn hiểu em và nghĩ cho em trong anh đã đi đâu mất rồi?… Em phải làm gì bây giờ? Anh ơi, nếu anh đọc được những dòng này thì hãy cho em thêm thời gian anh nhé. Hãy cho cả em và anh thời gian để hiểu nhau hơn, để em có thể sẵn sàng cho 1 tình yêu mới vì tình yêu và lòng tin cần có thời gian và thử thách. Gửi anh, Caramen.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lại là chờ đợi
Anh nói là chờ cho hết công trình ở Phú Yên thì anh sẽ dành nhiều thời gian cho em hơn. Lại là chờ đợi. Em muốn tin và em cũng đang hi vọng nhưng sao có một lúc nào đó em lại hồ nghi.
Thậm chí gọi điện cho em anh còn không làm được thì huống chi là chuyện anh đến gặp emh.Hết công trình ở Phú Yên thì chắc rằng anh vẫn còn một công trình khác. Em muốn tin anh lắm, vì khi em còn lòng tin vào một ai đó, thì em còn biết là trên thế gian này còn thực sự có tình yêu, thật sự có niềm vui. Nhưng sao khó quá. Càng ngày em như càng trở lại giống như hồi đó - hồi mà em và người ta chia tay. Em đã tin người ta yêu em, người ta chỉ xa em dăm bảy tháng thôi và người ta sẽ quay lại với em.
Em đã tin cho đến ngay cả lúc chính người ta nói với em rằng người ta đã có người yêu. Em vẫn hi vọng và chờ đợi...cho đến cách đây nữa năm khi em đọc Blog người ta..em mới hiểu. Tất cả chấm dứt, em tự nhủ với bản thân là hãy quên người ta đi nhưng chẳng rõ em vẫn chưa quên được. Và rồi em gặp lại anh, con tim em lại lỗi nhịp, em không tin em có thề yêu lại. ...tình yêu bắt đầu, em vội vã nhận lời yêu anh khi em thật sự không biết em có yêu anh không. Em tưởng em sẽ vui vì em không dành quá nhiều tình cảm cho anh. Nhưng...em lại buồn, buồn vì anh chẳng bao giờ quan tâm đến em. Anh như gió thoảng, lâu lâu tạt ngang qua đời em, chỉ để em biết là có anh tồn tại, không hơn không kém. Và em càng buồn hơn khi em nhận ra rằng, tuy không gặp anh thường nhưng tình cảm em dành cho anh ngày càng nhiều. Anh à, em đang tự hỏi là liệu anhvà em có thể ở bên nhau trong Noel năm nay không. Anh sẽ cốc đầu em và bảo rằng em ngốc. Nhưng thật, điều đó có thể sẽ không xảy ra lắm.
Noel năm nay, em biết mình sẽ không có anh, nhưng không sao vì chúng ta mới bắt đầu và em hoàn toàn có thề chịu đựng, em vốn dĩ chịu đựng rất tốt mà. Nhưng còn năm sau, năm sau nữa...liệu em có còn chịu đựng được. Anh bảo em cho anh một năm, một năm để anh ổn định và yêu em, lo cho em. Một năm chờ đợi thì quá ngắn cho những người bắt đầu tán nhau, nhưng với em thì quá dài. Em ích kỷ...có lẽ thế..em sợ mình không chịu nỗi cô đơn, em sợ những lúc em khóc mà không anh bên cạnh. Sợ tất cả. Chiều qua, anh có còn nhớ là anh đã nói gì với em không? Anh nói là tối anh sẽ gọi cho em, và hằng ngày sẽ gọi cho em. Em hiểu và biết chắc rằng tối đó anh sẽ không gọi, nhưng con bé ngốc nghếch trong em, tối ngủ vẫn cầm khư khư cái di động trong tay như nó sợ rằng hễ nó thả ra là bị ai giật mất..nó thả ra là anh gọi nó không biết..nó thả ra nó sẽ hối tiếc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi anh người xa lạ Anh người xa lạ, em đã quen anh trong một dịp tình cờ trong lúc em đang khủng hoảng về tinh thần, thì anh đến giống như cơn mưa rào tưới mát cánh đồng khô. Anh gởi đến em những dòng tin nhắn em nghe ấm áp trong lòng, nghe lòng mình vơi nhẹ đi bớt những ưu tư phiền muộn. Với tuổ.i...