Gửi anh, người chồng cũ của em…
Chắc đây là lần cuối cùng em được gọi anh là “chồng”. Vì ngày mai thôi, ngày mai chúng ta sẽ ly hôn, sẽ chỉ là hai người từng quen biết, sau 4 năm yêu
Chắc đây là lần cuối cùng em được gọi anh là “chồng”. Vì ngày mai thôi, ngày mai chúng ta sẽ ly hôn, sẽ chỉ là hai người từng quen biết, sau 4 năm yêu nhau và 8 năm kết hôn. Anh chắc đã quên rồi, quên tất cả những kỷ niệm của chúng ta.
Từng là bạn thân, chúng ta lại yêu nhau. Ngày anh đỗ NEU, em đỗ FTU, chúng ta đã hét ầm cả nhà lên vì sướng. Rồi đầu kỳ 2 năm nhất, anh tỏ tình với em, thế là yêu nhau. Mấy đứa trong lớp mình ai cũng ngạc nhiên, chơi với nhau toàn cãi nhau suốt, thế mà lại yêu nhau. Suốt 4 năm đại học, bao lần cãi vã, nhưng mình vẫn bên nhau. Ra trường, hai đứa quyết tâm ở lại Hà Nội lập nghiệp chứ không về quê.
Rồi chúng mình kết hôn, chỉ là một đám cưới đơn giản. Anh nói, anh xin lỗi, vì mới ra trường, nên không có điều kiện tổ chức cho em 1 đám cưới đàng hoàng hơn. Nhưng đối với em, ngày hôm đó là ngày hạnh phúc nhất đời em.
Cưới xong, hai vợ chồng cùng thuê nhà trọ ở. Em xin vào làm công nhân ở công ty may, còn anh đi làm tiếp thị. Lương hai vợ chồng cũng chỉ đủ tiền thuê nhà, điện nước, ăn uống cũng tiết kiệm. Rồi anh quyết định học lên cao để tìm được việc tốt hơn.
Ngày anh nghỉ việc để đi học. Anh ôm em và nói, vất vả cho em rồi, để em 1 mình đi làm nuôi anh, anh thật có lỗi, chờ anh học xong rồi, sẽ bù đắp lại cho em. Cuộc sống vất vả hơn, nhưng em không thấy mệt, vì luôn có anh.
Em xin làm thêm, để có tiền đóng học phí cho anh. Anh quên rồi, những hôm em đi làm thêm về khuya, anh đạp xe đến đón em. Gió tháng 12 rít từng cơn, em ôm chặt lấy anh. Có hôm trời mưa, vừa ướt vừa lạnh, ngược gió, anh gồng mình chở em. Kết quả hôm sau cả hai đứa bị ốm, nằm ở nhà.
Video đang HOT
Anh nói, sau này giàu rồi, phải mua xe to mà đi khỏi ướt lại còn ấm. Anh nói xong, cả hai đều bật cười, lúc đó chỉ mong có cái xe máy mà đi là tốt rồi. Anh thương em vất vả, anh nói, thôi anh vừa làm vừa học, đi làm, lương ít nhưng cũng đỡ cho em.
Nhưng em không đồng ý, em chịu được, chỉ cần anh học tốt thôi. Nhà trọ mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh, mùa mưa thì dột. Những lúc ngủ, anh ôm em và nói, sau này đợi anh ra trường đi làm, sẽ thuê cho em 1 căn nhà tốt hơn. Em xin được ở công ty tốt hơn, làm việc văn phòng, nhàn hơn, lương cũng cao hơn. Không phải đi làm thêm nữa, cuộc sống cũng đỡ hơn.
Rồi anh cũng ra trường, xin được vào 1 công ty lớn có tiếng. Ngày anh được nhận, hai vợ chồng chỉ biết ôm nhau khóc, vì vui, vì mọi cố gắng đã được đền đáp. 1 năm sau anh đi làm, anh được thăng chức. Hai vợ chồng cũng thuê được nhà tốt hơn, cũng mua được xe máy. Rồi em có thai, anh vui lắm. Anh bảo, sắp được làm bố.
Ngày nào anh cũng về sớm, mua đồ ăn em thích, nấu cơm, làm việc nhà, không cho em làm gì, em được 6 tháng thì đi làm anh đưa đi đón về. Anh nói, sợ em mệt. Ngày em sinh, anh nắm tay em, anh bảo, cố gắng lên nha em. Em nghỉ sinh, hai bà thay nhau ra giúp em chăm cháu. Anh ngày nào trước khi làm cũng vào hôn con và em, rồi đi làm về là chạy vào ôm con.
Cuộc sống lúc đó đối với em như vậy là quá đủ, quá hạnh phúc, em chả mong gì cả. Bây giờ, nhà ở không cần thuê, xe cũng là xe 4 bánh, và anh cũng đã thay đổi. Bữa cơm bây giờ chỉ có em và con. Công việc anh bận rộn hơn khi anh được lên chức giám đốc. Những chuyến công tác dày hơn, anh không về nhà nhiều. Và rồi anh đã thay lòng, em nghe nhiều người nói nhưng em đều bỏ ngoài tai, vì em tin anh. Đến khi tận mắt chứng kiến, em mới bắt buộc phải chấp nhận.
Anh lựa chọn cô ấy, lựa chọn cái mà anh gọi là tình yêu đích thực. Vậy thì tình yêu giữa chúng ta là gì hả anh? Trong 1 lần về thăm trường cũ, 2 người gặp nhau. Cô ấy còn là sinh viên, cô ấy còn nói với em, chị già và xấu rồi, không xứng với anh ấy. Sau tất cả mọi thứ, thì người đàn ông vẫn lựa chọn cái mới lạ, đẹp đẽ hơn. Hôm nay, mẹ anh đến gặp em, mẹ khóc, mẹ xin lỗi em.
Em giận anh bao nhiêu thì thương mẹ bấy nhiêu. Em ước có thể quay lại thời xưa, khổ nhưng hạnh phúc, khổ nhưng có nhau. Nhà lầu xe hơi để làm gì, khi mà lòng người đã không còn như xưa. Tiền bạc có là gì đâu, khi người mà mình yêu nhất lại là người làm em đau nhất.
Theo Emdep
Việc anh trai tôi thương chị dâu thì không nói, nhưng hành động như thế này thì thật quá
Sinh con ra, nuôi con 32 năm để rồi giờ bố mẹ tôi đang khóc không thành lời với anh trai tôi.
(Ảnh minh họa)
Thuở nhỏ, bố mẹ đã cưng chiều anh trai hơn tôi rất nhiều. Nguyên do vì anh là cháu đích tôn của cả dòng họ, còn tôi chỉ là con gái. Bố mẹ tôi luôn nói con gái lớn lấy chồng như bát nước đổ đi, chỉ có con trai là phụng dưỡng ông bà cả đời. Tôi nhiều lần thấy cách cư xử của ông bà mà giận lắm. Cùng là con nhưng rõ ràng bố mẹ đã quá ưu ái cho anh trai tôi.
Tôi vẫn nhớ năm tôi học lớp 10, anh trai tôi học 12. Bố mẹ tôi ra điều kiện nếu anh đậu đại học sẽ mua cho anh một chiếc xe đời mới. Sau đó anh đậu thật. Bố mẹ tôi không những mua xe cho anh mà còn mua cho anh một cái latop mới. Hai năm sau tôi cũng đậu đại học nhưng phải đi chiếc xe cũ của ông bà.
Rồi anh ra trường, xin được việc ở một trung tâm nghiên cứu với mức lương khá cao. Thế mà hàng tháng anh chẳng cho bố mẹ tôi một đồng. Mẹ tôi bệnh, anh cũng chỉ ghé qua viện thăm rồi về chứ chưa nuôi bà được một tối. Cũng chưa bao giờ anh mua được thứ gì cho bố mẹ bồi bổ dù hai người đã lớn tuổi rồi. Bố mẹ tôi buồn lòng lắm nhưng vẫn tìm cách nói vớt vát cho anh.
Tôi quá chán nản cách cư xử của anh tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi cũng đã lớn, cũng hiểu chuyện nên thường xuyên về nhà với bố mẹ. Tôi mua đồ ăn ngon, mua quần áo mới, mua vật dụng trong nhà cho ông bà. Thậm chí khi anh trai tôi cưới vợ, tôi cũng là người mua giường cưới cho họ. Anh tôi nói việc trang trí phòng cưới, tiền cưới hỏi phải do bố mẹ tôi lo liệu vì đó là trách nhiệm của ông bà. Bố mẹ tôi thì lấy tiền đâu ra? Tôi giận anh, trách anh thì anh mắng tôi là hỗn hào. Cuối cùng tôi phải lấy tiền tiết kiệm của chính mình để lo cưới hỏi cho anh trai dù lương anh rất cao.
Chị dâu tôi tính tình cũng tốt, hiền lành. Sau khi biết vàng cưới do tôi mua, chị dâu đã đem trả hết lại tôi. Chị còn trách anh không chịu bàn bạc với chị mà để tôi gồng gánh lo hết. Không hiểu sao chị nói gì anh tôi cũng nghe răm rắp. Chị trách anh, anh mới chịu xin lỗi bố mẹ và tôi.
Từ khi có chị dâu, tôi đỡ lo hơn cho bố mẹ mình. Chị sống có tình có nghĩa có hiếu nên ai trong xóm cũng thương. Bố mẹ tôi cũng khen chị dâu lắm. Chỉ có anh trai tôi là vẫn hay cậy quyền cậy thế làm bố mẹ buồn.
Tháng trước mẹ chị dâu tôi mất. Cả nhà tôi cũng sang phúng điếu, đưa tiễn. Chị dâu tôi suy sụp hẳn sau cú sốc này. Thấy chị tiều tụy héo hắt mà tôi thương lắm. Anh tôi cũng xin nghỉ mấy ngày để lo tang lễ cho mẹ vợ.
Tối hôm qua, anh trai tôi nói với bố mẹ sẽ đem di ảnh của mẹ vợ về nhà tôi thờ. Nhà tôi là nhà từ đường, dòng họ lớn nhỏ đều đem về thờ tại đây, nên bố tôi không đồng ý. Lần đầu tiên tôi thấy bố tôi giận dữ đến thế. Ông mắng anh là bất hiếu, qua cầu rút ván. Công ông bà nuôi bao năm nay, giờ anh lại trả lại đau khổ cho ông bà.
Chị dâu tôi cũng khóc khuyên anh trai tôi. Thế mà anh tôi nói thế này: "Đem mẹ về thờ cho em bớt nhớ mẹ. Nhìn em tiều tụy anh không chịu được". Vâng, lý do anh tôi muốn đem mẹ vợ về nhà từ đường thờ là vì sợ vợ anh buồn. Chị dâu tôi không đồng ý với anh. Bố mẹ tôi cũng không đồng ý.
Ấy vậy mà anh tôi lại quay qua đổ lỗi do bố mẹ không đồng ý nên chị dâu tôi mới không dám đem mẹ về thờ. Anh còn đòi từ cả bố mẹ, từ cả dòng họ vì chuyện này. Giờ nhà tôi rối rắm vô cùng. Chị dâu suốt ngày thẫn thờ vừa lo việc nhà, việc cơ quan vừa lo chăm bố mẹ tôi nằm viện. Anh tôi mặt mày nặng trịch. Bỗng nhiên nhà cửa mất hẳn sự ấm cúng, tôi chán quá mà chẳng biết làm sao.
Theo Afamily
Mờ mắt vì tiền, tôi đã bán rẻ cả tuổi thanh xuân Mờ mắt vì tiền, tôi dùng nhan sắc và thanh xuân của mình để trở thành nhân tình của người khác. Và tôi đã phải nhận cái kết đắng cay... Đêm khuya, trên chiếc giường cao cấp vẫn phẳng phiu không một nếp nhăn. Tôi lặng lẽ ngồi bên cửa sổ cùng ly rượu đỏ. Ngoài kia, ánh đèn neon chiếu sáng mọi...