Gửi anh, cơn gió lạ !
Gửi anh- cơn gió lạ ! Anh biết không, chẳng hiểu tại sao khi em biết điểm bài báo cáo thực tập người đầu tiên em muốn khoe, người đầu tiên em muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này với em lại là anh nữa.
Em vui lắm lần đầu tiên trong đời em cảm thấy mãn nguyện về những gì mình đã làm, hài lòng về những gì đã đạt được. Đang sung sướng, lâng lâng trong cái cảm giác chưa bao giờ em có đươc, em vẫn không quên nhắn tin cho anh, khác với mọi lần anh nhắn lại cho em rất nhanh : ” Em giỏi thiêt, chúc mừng em nhé ! “. Anh nhắn những dòng chữ rất rõ ràng, ngắn gọn nhưng em thấy cảm ơn anh nhiều lắm. Có lẽ anh hiểu được cảm giác của em lúc đó nên đã nhắn lại ngay tức khắc, và chia sẻ niềm vui đó với em, cảm ơn anh thật nhiều anh nhé vì đã chúc mừng em thật đúng lúc . Cuộc đời có muôn ngàn lý do để người ta cảm mến nhau, có khi là những hành động, những câu chuyện thường ngày hay đôi khi chỉ là những ánh nhìn không tên.
Anh đi vào lòng em nhẹ nhàng lắm, một nụ cười, một ánh mắt hiền lành, chân thật, một chút quan tâm nhỏ nhặt mà đến bây giờ em cũng không thể nào quên. Một chút cảm xúc gì đó len lỏi vào tim em lúc nào mà em không hề hay biết, lâu lắm rồi em mới thấy tim mình xao động trước một người đàn ông. tuy nó không đủ sức để em bật lên thành lời hay hy vọng một điều gì đó nhưng dù sao cũng cảm ơn anh vì đã cho em những phút xao động. Mỗi phút giây đi qua trong cuộc đời cho em thêm những trải nghiệm về cuộc sống, có người từng nói với em rằng: Cảm xúc con người là có tốc độ lan truyền nhanh nhất, đôi khi chỉ cần một giây để ai đó đi vào tim mình . Có những lúc cảm xúc chợt thoáng qua trong tim mình nhưng rồi bỗng dưng khựng lại và cách tốt nhất là chôn vùi nó thật sâu. Dù là thoáng qua nhưng em cũng rất vui vì sau này khi nhìn lại em sẽ mỉm cười về một thời em còn là một cô gái với trái tim tinh khôi và lành lặn. Nguyện cầu cho anh luôn tìm được những phút giây bình yên trong tâm hồn mình, lúc nào cũng cười hạnh phúc anh nhé. Cảm ơn anh lần nữa về những gì anh đã giúp đỡ em trong suốt khoảng thời gian đó. Má lúm đồng tiền
Theo Ngoisao
Yêu thương ơi!
Ngày gió rỗi, em lang thang qua những con đường quen từng in dấu chân hai đứa mình...
Như là mới ngày hôm qua thôi anh còn nắm tay em, cùng em thả bộ trên những con phố nghìn năm tuổi, nào hàng Khoai, hàng Lược, hàng Đào, hàng Bông... Tay phải nắm lấy tay trái tìm hơi ấm bàn tay anh còn vương vất đâu đây. Không thấy! Làn gió lạnh giữa lúc giao mùa tìm đến từng kẽ tay em, len lỏi vào từng góc khuất tâm hồn - nơi em giấu nỗi nhớ anh vào đó. Chênh chao, chống chếnh vì nỗi nhớ ấy đang cồn lên như từng đợt sóng biển mùa bão giông.
Ánh mắt em xa xăm mong nhìn thấy bóng hình quen thuộc của anh giữa phố đông người hoà lẫn trong những sắc màu muôn hình muôn vẻ của những cửa hàng cửa hiệu, nhưng trước mặt em chỉ toàn là xa lạ. Em lại tìm đến những khoảng lặng giữa những ồn ào, xa hoa ấy. Con đường này anh đã từng chở em qua trong một chiều hè nắng lung linh đong đầy trên môi mắt chúng mình. Quán cóc nơi phố kia mình từng ngồi bên nhau, lặng lẽ nhìn nhau, thủ thỉ tâm tình và mỉm cười thấy sự đồng điệu trong mắt nhau. Nhớ lắm mà giờ đây phố chỉ còn thấy mình em trôi giữa lòng phố trong một ngày thu ngần ngừ chờ đông đến. Em muốn níu giữ được thu ở lại, mong mỏi mùa mới đừng sang. Em khát khao một tiếng gọi tình thu đang chơi vơi, quấn quít...
Em muốn níu giữ được thu ở lại, mong mỏi mùa mới đừng sang... (Ảnh minh họa)
Thu đã cạn ngày sao sương thu còn lắng đọng trên những chiếc lá để vô tình đụng vào sương khẽ vỡ tan ra? Kìa, những vòm lá đã khoác vào mình nó một màu già cỗi nhưng thật hợp khi che lên những mái ngói thâm nâu nơi góc phố. Thời gian ngày một tô đậm màu tuổi trên những mái ngói xưa, càng làm cho những ngôi nhà nơi đây thêm lẻ loi, cô đơn lắm giữa dòng chảy bộn bề của cuộc sống. Có phải cô đơn quá không mà ngói cứ mãi xô nghiêng bên nhau như nương tựa, như tìm về hơi ấm trong cảm giác gần gũi mà xa xôi, đông đúc mà lẻ loi...
Em cứ lang thang hoài trong ngày gió rỗi, tìm từng chút ấm áp của bao kỷ niệm yêu thương, gom lại, chắt chiu thành những nồng nàn cho những ngày thu đang cạn. Một năm có bốn mùa, sao chỉ thu làm lòng em vương vẫn. Có phải bởi tình anh, tình em và tình thu đã sớm quện vào nhau từ những ngày đầu mùa yêu chớm đến. Để chiều này em gặp lại mùa yêu khi trong em nỗi nhớ anh trở về quá thiết tha...
Yêu thương ơi, thu đã cạn ngày, anh còn xa em bao lâu nữa? Em vẫn mong chờ một mùa thu - mùa yêu mà mình đã hẹn để em không còn lạnh trong những chiều gió rỗi lúc giao mùa...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Không ai có thể thay thế anh Chúng tôi đã hẹn nhau và luôn giữ gìn cho nhau chờ ngày ra trường sẽ làm đám cưới... Nhưng anh đã ra đi mãi mãi bỏ lại tôi giữa thế gian rộng lớn này! Tôi một sinh viên tỉnh lẻ, chân ướt chân ráo lên Sài Gòn để thực hiện ước mơ của mình bằng con đường học Đại Học, mong một...