Gục ngã vì phát hiện chấn động trong đêm Giao thừa vừa qua
Một tuần qua, chồng tôi vẫn bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra trong đêm Giao thừa ấy.
Ai cũng nói số tôi may mắn mới cưới được một anh chồng tốt như vậy. Chồng của tôi chẳng khác nào chồng chuẩn 10 mà mấy cô mấy chị đang săn lùng, tìm kiếm. Thuở còn yêu nhau, chính tôi hối thúc anh cưới vì sợ…vuột mất tay thì khổ.
Chồng tôi cao to, tuy không phải dạng đẹp trai ngời ngời như diễn viên nhưng cũng có thể gọi là ưa nhìn. Đặc biệt, anh ăn nói rất duyên, khi hài hước, lúc lại đầy triết lí. Tôi yêu anh một phần cũng vì khoản ăn nói đó.
Ngày đó, ngoài tôi ra anh cũng có vài cô theo đuổi. Nhưng anh lại chọn tôi vì anh bảo tôi hiền, biết cách chăm sóc cho gia đình. Anh không cần đẹp, không cần giàu, chỉ cần một mái ấm thực sự, nơi anh muốn trở về sau giờ làm. Anh còn nói anh sẽ cố gắng vun đắp và giữ gìn cho mái ấm ấy luôn rạng ngời tiếng cười. Tôi tin chắc bất cứ cô gái nào khi nghe người yêu nói như vậy đều cảm thấy ấm lòng. Tôi cũng vậy.
Chúng tôi tiến đến hôn nhân sau 1 năm yêu nhau. anh đúng là mẫu người đàn ông hoàn hảo của gia đình. Đi làm thì thôi, về nhà anh lại làm hết mọi công việc nhà. Tôi mang bầu, anh chiều tôi đến mức mẹ tôi phải bảo anh ít chiều tôi thôi nếu không tôi sẽ hư. Chắc chẳng có người vợ nào được như tôi, ngồi ăn hạt dưa, bắt chồng lau nhà, bóp chân. Nhưng chồng tôi còn nói đó là niềm hạnh phúc của anh.
Tôi sững người và nhìn kĩ lại thì đúng là giày của anh đang ở trước cửa nhà cô hàng xóm không chồng. (Ảnh minh họa)
Khi tôi mang thai được 6 tháng thì bên cạnh nhà tôi có 2 mẹ con chuyển đến s ống. Nghe nói chị ấy bị chồng đánh đập, chịu không nổi nên đưa đơn li hôn và sống cùng con. Thấy 2 mẹ con tội nghiệp, tôi cũng nhiều lần qua chơi, cho bé ít quà. Chị hàng xóm tuy li dị chồng nhưng nhan sắc đậm đà, ăn nói nhẹ nhàng, cũng rất biết cách ăn mặc.
Video đang HOT
Con tôi ra đời được 2 tháng tuổi thì đến Tết Nguyên Đán. Chồng tôi bỗng nhiên đòi đi chơi đêm Giao thừa kèm hái lộc cùng cánh chiến hữu. Đúng giờ Giao thừa, anh đi tầm một tiếng thì về, còn mang theo vài cây lộc mua được trên đường về.
Kể từ đó, năm nào chồng tôi cũng đi hái lộc. Tết năm nay, do con đã tròn 4 tuổi nên tôi bảo anh dẫn mẹ con tôi theo. Ai ngờ vừa nghe tôi nói thế anh đã giãy nãy lên rồi bảo con nhỏ, dẫn đi đêm hôm không tốt. Lúc đó, tôi vẫn còn rất tin tưởng anh nên không nghi ngờ gì những lời anh nói.
Có khi nào anh phản bội tôi rồi không? (Ảnh minh họa)
Đêm Giao thừa vừa rồi, khi anh vừa đi khỏi nhà thì tôi cũng dẫn con đi ra đường đón không khí Tết. Vốn dĩ, tôi chỉ định dẫn con đi dạo một chút rồi về ngủ. Chẳng ngờ lúc đi qua nhà cô hàng xóm, con tôi bỗng kéo tôi lại và hét lên: “Giày của ba, lấy giày về cho ba”.
Tôi sững người và nhìn kĩ lại thì đúng là giày của anh đang ở trước cửa nhà cô hàng xóm không chồng. Tôi lấy điện thoại gọi cho anh thì anh bảo anh đang chen chúc bên ngoài nên về muộn một chút. Tôi nghe mà niềm tin vỡ vụn hoàn toàn.
Đêm đó, anh lại về và kể những chuyện vui trên đường đi đón Giao thừa và hái lộc với bạn bè. Nhưng tôi không còn tâm trạng nào để vui nữa. Đã một tuần trôi qua, tôi vẫn chưa hỏi anh chuyện đôi giày vì tôi muốn con có những ngày Tết trọn vẹn. Nhưng nếu mãi chịu đựng thế này, tôi vô cùng chán nản và cảm thấy suy sụp.
Trong tuần qua, chồng tôi vẫn rất bình thản như không có gì xảy ra, anh cũng thể hiện đầy đủ là một người đàn ông của gia đình. Đi chơi Tết đều đưa tôi và con đi, không có biểu hiện muốn sang nhà hàng xóm một mình. Tôi có nên hỏi thẳng anh không hay âm thầm theo dõi thêm một thời gian nữa đây mọi người?
Lời cầu hôn đó liệu có làm lành vết thương lòng và xóa đi nỗi đau của tôi?
Hơn một năm trôi qua nhưng nỗi đau của tôi vẫn chưa thể xóa nhòa. Và lời cầu hôn này liệu có làm lành vết thương lòng của tôi?
Hưng và Bình đều là bạn thân của tôi. Cả ba tình cờ quen nhau khi cùng luyện thi đại học ở một trung tâm. Trong những ngày căng thẳng ấy, ba đứa đã gắn bó chia sẻ và giúp đỡ nhau rất nhiều. Tôi vốn là cô gái ốm yếu nên mỗi ngày Bình đều qua nhà đón tôi đi học. Còn Hưng thì được giao nhiệm vụ đi sớm để giành chỗ ngồi. Chúng tôi rất quý mến nhau, tôi cũng nhận ra cả hai bạn trai đều dành tình cảm quá mức tình bạn cho tôi. Nhưng vì sợ ảnh hưởng kết quả thi nên không ai nói ra.
Ngày biết kết quả 3 đứa đều đỗ đại học, tôi nhận lời làm người yêu của Bình. Hưng vẫn vui vẻ và tôn trọng quyết định của hai bạn. Chúng tôi tiếp tục là một nhóm rất thân vì học cùng trường. Tuy nhiên, chỉ có tôi và Hưng là cùng lớp.
Với tôi, Bình là mối tình đầu và chúng tôi yêu nhau sâu đậm. Chúng tôi thường lang thang cùng nhau đi khắp nơi, lúc nào cũng chỉ muốn ở cạnh nhau. Hưng học chung nên biết hết những điều ấy. Nhưng luôn đối xử với tôi như một người bạn thân. Vẫn ngày ngày đến sớm dành chỗ cho tôi ở giảng đường. Vẫn giúp tôi vượt qua các kì thi cuối khóa. Hưng còn kiên nhẫn lắng nghe tôi tỉ tê tâm sự rồi lại đứng ra hòa giải khi tôi và Bình giận nhau.
Tôi yêu Bình bằng cả trái tim và tấm lòng chân thành của mình. Chúng tôi dự định sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp ra trường. Nhưng mọi việc thay đổi khi Bình nhận được học bổng du học ở nước ngoài. Bình và gia đình đều muốn anh thực hiện chuyến xuất ngoại lần này. Lúc ấy tôi lo lắng vô cùng, tôi sợ mơ hồ rồi đây Bình sẽ thay đổi. Nhưng Bình đã phân tích thiệt hơn, nào là vì tương lai của cả hai, nào là cơ hội chỉ có một. Bình cho là tôi không tin anh, anh quay sang hờn giận trách móc là tình yêu tôi dành cho anh chưa đủ lớn.
Chúng tôi rất quý mến nhau, tôi cũng nhận ra cả hai bạn trai đều dành tình cảm quá mức tình bạn cho tôi. (Ảnh minh họa)
Ngày tiễn anh ra sân bay, tôi khóc nức nở. Những ngày tháng tiếp theo tôi sống trong nỗi nhớ mong vô tận. Những cuộc điện thoại cứ thưa dần. Bình nói rằng qua đây cần dành thời gian để thích nghi với việc học hành. Có khi mấy tháng trời tôi không nhận được chút tin tức nào từ Bình. Tôi phải sang tận nhà anh để hỏi thăm tin của anh từ bố mẹ.
Sau một năm, tôi nhận được thư tay từ Bình. Cứ ngỡ đó là thông báo Bình sẽ về nước vì xong khóa học. Nào ngờ, đó là những lời Bình xin lỗi tôi, mong tôi hãy tha thứ và quên anh ta đi. Đau đớn hơn Bình còn gởi kèm một tấm thiệp báo tin anh sẽ kết hôn với một cô gái ngoại quốc. Tim tôi như bị vỡ tung khi niềm tin và tình yêu của mình bị phản bội sau một thời gian dài đợi chờ và hi vọng. Vốn là người có sức khỏe yếu và bất ngờ vì hụt hẫng nên tôi bệnh rất nặng. Những ngày tháng ấy, ngoài gia đình thì Hưng luôn ở bên cạnh chăm sóc tôi.
Hưng không nói gì cả anh cứ im lặng mặc tôi khóc lóc. Anh chăm sóc tôi nhẹ nhàng và đầy tình cảm như một người anh. Có nhiều đêm anh ở lại bệnh viện để theo dõi tôi truyền nước, lặng lẽ lấy khăn lau mặc hay đút cho tôi từng muỗng cháo. Nhìn anh đối xử với mình như vậy, lòng tôi đầy cảm kích, nhưng vết thương lòng lại càng xoáy sâu. Một tháng ở bệnh viện cộng với tâm lí không ổn định nên việc học của tôi bị sao nhãng, nếu không nhờ Hưng giúp đỡ có lẽ tôi sẽ không thể tốt nghiệp đại học.
Tôi tự hỏi lòng mình, thật ra mình có yêu Hưng không, hay đó chỉ là sự cảm kích và lòng biết ơn. (Ảnh minh họa)
Ra trường, tôi và Hưng xin làm ở những công ty khác nhau. Nhưng anh thường xuyên đến nhà, vẫn quan tâm lo lắng cho tôi rất nhiều. Hơn một năm đã qua nhưng nỗi đau trong tôi vẫn chưa thể xóa nhòa. Dẫu biết giờ đây Bình đã có hạnh phúc mới, đã phụ bạc mình. Nhưng mỗi chiều đi ngang những con đường kỉ niệm lòng tôi vẫn nhớ Bình da diết. Rồi lại âm thầm khóc trên suốt quãng đường về.
Thời gian thấm thoắt trôi, đến giờ tôi đã là một cô gái 28 tuổi chưa gia đình. Cuối tuần trước tôi và Hưng có đi chơi cùng nhau, và hôm ấy Hưng đã bất ngờ cầu hôn tôi. Anh còn nói anh biết tôi chưa thể quên được Bình, anh không yêu cầu tôi phải quên nhưng nếu được hãy cho anh một cơ hội. Anh sẽ làm lành vết thương lòng và xóa đi nỗi đau ngày xưa cho tôi. Tôi bối rối vô cùng.
Tôi biết Hưng thật lòng với mình, và anh sẽ là một người chồng tốt. Tôi cũng muốn chấp nhận người bạn thân này và mong thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Nhưng rồi tôi tự hỏi lòng mình, thật ra mình có yêu Hưng không, hay đó chỉ là sự cảm kích và lòng biết ơn. Liệu khi lấy Hưng rồi mình có còn nhớ đến Bình nữa không? Cảm xúc của tôi rối bời và xáo trộn, tôi nên làm gì vào lúc này. Mọi người giúp tôi với.
Theo Afamily
Choáng váng khi chứng kiến cuộc sống hàng ngày của bố mẹ chồng Những ngày mới làm dâu, mình chỉ biết trợ tròn mắt khi chứng kiến sinh hoạt hàng ngày của bố mẹ chồng, và chỉ biết cảm thán: Thật khủng khiếp. Không biết có mẹ nào cùng cảnh ngộ như mình không? Vừa sinh con xong mà stress như vậy nè. Trước đây ngày người yêu mới đưa về ra mắt, mình đã thấy...