Gục ngã khi bố – thần tượng của tôi có người đàn bà khác
Đối với tôi, giờ bố không còn là thần tượng hoàn hảo, nhưng tôi nhận ra rằng dù có lúc giận hờn, tôi vẫn yêu và luôn yêu ông, đó là tình yêu vô điều kiện.
Đối với tôi, giờ bố không còn là thần tượng hoàn hảo, nhưng tôi nhận ra rằng dù có lúc giận hờn, tôi vẫn yêu và luôn yêu ông, đó là tình yêu vô điều kiện.
Bố là thần tượng sưởi ấm trái tim tôi
Hồi tôi bé, mọi người gọi tôi là con gái chấy rận, con gái rượu của bố. Tôi yêu bố hơn yêu mẹ. Đấy có thể là sự hấp dẫn giới tính trong mối quan hệ giữa con gái và bố, cũng có thể đơn giản chỉ là vì, bố ít đánh tôi hơn, đúng ra là chẳng bao giờ đánh. Mẹ sẽ “xử lý” tôi bằng bất cứ thứ gì bà vớ được những lúc tôi hư, đòn phổ biến là dùng tay đét đít.
Bố thì khác. Bố có cái roi dài và mảnh cất trên nóc tủ, lúc nào muốn “dạy” tôi bố lôi ra vung vin vít trong gió. Nhưng bố chưa bao giờ cho nó thực sự “làm lươn” trên mông tôi. Số lần bố vung roi cũng chỉ đếm bằng đầu ngón tay trong suốt tuổi thơ tôi. Chính vì thế mà tôi lại sợ ăn đòn của bố hơn cả. Phàm cái gì mình chưa thực sự nếm trải thì luôn nghĩ nó phải kinh khủng lắm!
Mỗi lần bị mẹ “xử lý” tôi thường gào lên “bố ơi, bố ơi”, ao ước có bố ở đấy thì chẳng đời nào tôi bị đánh. Sau trận đòn tôi sẽ ngồi ở hiên nhà khóc rấm rứt từ sáng tới trưa, trong đầu luôn nghĩ phải “giữ nguyên hiện trường” cho tới tận lúc bố về. Chẳng lúc nào tôi mong bố được như lúc ấy. Song tôi không đợi được đến chiều. Thường thì cứ đến trưa bụng đói là tôi lại tặc lưỡi vào mâm cơm khi nghe tiếng mẹ gọi, ăn xong đánh một giấc, đến chiều chẳng còn giữ lại được “dấu vết” gì để mà mách bố nữa. Nhưng bố luôn hiển hiện trong đầu óc như một vị cứu tinh mỗi lúc tôi ăn đòn.
Bố là người hiểu tôi nhất. Bé bằng mắt muỗi tôi đã thích làm điệu. Tôi cứ hay trèo lên hộc tủ ngồi ngắm mình trước gương, vừa ngắm vừa vuốt tóc rồi nói chuyện với đứa đối diện qua gương để thấy cái miệng đang mấp máy kia đúng là xinh đẹp. Chắc tại tôi cứ vuốt tóc hoài nên bố mua cho tôi cái cặp tóc mai, uốn cong một cái nó bật ra, lúc cài lên tóc chỉ cần ấn xuống rất là dễ. Hôm bố chở tôi đi ăn cưới chú đồng nghiệp trên chiếc xe đạp phượng hoàng, tôi mặc bộ đồ hoa như con tẩm, bố lóng ngóng cài thêm cho tôi cái kẹp tóc rồi bảo “đấy! rất xinh!”. Giữa thời ấy, tôi tin mình xinh thật.
Bố là người hiểu tôi nhất.
Video đang HOT
Tôi lớn hơn, đi học, cấp 1 rồi cấp 2, luôn là đứa xếp thứ cao nhất nhì lớp. Bố không kèm cặp tôi nhiều mà để tôi tự học, nhưng tôi luôn biết giá trị của những lời động viên bố dành cho tôi. Thường bố hiếm khi khen tôi giỏi, chỉ nói bố tin tôi là đứa có khả năng và biết tự thu xếp, tổ chức việc học của mình.
Thế nhưng có lần tôi lại tỏ ra là không hề có ý thức tổ chức việc học, tôi không làm hết bài tập Tết cô giáo giao về nhà, tôi phải viết bản kiểm điểm đưa phụ huynh ký. Tôi rất lo lắng và căng thẳng khi chìa bản kiểm điểm cho bố. Đọc xong bố chỉ hỏi “tại sao thế con?” vậy mà tôi đã nước mắt lưng tròng.
Bố chẳng hỏi gì thêm, bình thản ký giấy cho tôi, bình thản nói bố tin tôi có lý do, nhưng nếu không phải vì lý do gì đặc biệt, lần sau bố mong tôi không để xảy ra chuyện này nữa. Tôi luôn cảm nhận được niềm tin của bố đặt vào mình, nhờ nó tôi dũng cảm đối đầu với thử thách cuộc sống hơn, tôi tin mình có thể làm được.
Khi tôi học cấp 3 thì phát hiện một bí mật của bố, bí mật làm tôi tổn thương ghê gớm mà nhiều năm sau tôi không muốn tha thứ, không muốn nhìn bố trong ánh hào quang đặc biệt nữa: Bố có người đàn bà khác ngoài mẹ. Tôi khủng hoảng đến nỗi chẳng làm nổi bài thi thử tốt nghiệp.
Nhiều ngày sau khi biết về bí mật của bố tôi không thể tập trung học. Tôi có cảm giác như chính mình bị phản bội. Tôi ghen cho tôi, tôi ghen cho mẹ. Cứ nghĩ đến là tôi lại run lên. Tôi khóc rất nhiều, thần tượng sụp đổ vì hóa ra bố cũng chỉ tầm thường như nhiều đàn ông khác.
Nhiều năm trôi qua, cái bí mật của bố và rồi là của tôi nữa, vẫn chẳng ai biết. Cuộc sống của chúng tôi không hề có xáo trộn. Ngay cả khi có những tình cảm khác bên ngoài, phải thừa nhận rằng, trái tim bố vẫn có chỗ cho mẹ và chúng tôi. Điều đó giúp tôi cảm giác cuộc sống chưa đến nỗi quá tồi tệ. Sau này khi đã kết hôn rồi sinh con, ngoài 30 tuổi, nhìn lại những năm tháng đã qua, tôi thấy bình thản hơn.
Tôi gặp thời thơ ấu của mình trong hình ảnh các con tôi chơi với ông ngoại chúng. Tôi yêu những lúc ông miệt mài ngồi vẽ, cắt dán đồ chơi cho bọn trẻ, gấp cho chúng máy bay, làm kính đeo mắt bằng giấy. Mái đầu ông giờ đã bạc, da ông nhăn nheo hơn, nhưng trong cái đầu nghĩ được rất nhiều trò cho trẻ con kia dường như chưa bao giờ chứa bí mật nào khủng khiếp. Tôi không ngạc nhiên vì sao các con tôi lại “mê” ông ngoại đến thế, y như mẹ chúng hồi nhỏ.
Bố vẫn đối xử rất tốt với mẹ tôi. Ngay cả khi bà ốm phải nhập viện, ông luôn là người chăm sóc, đi về giữa nhà và bệnh viện. Tôi là “con vịt” của bố mẹ đã bay đi mất rồi, chỉ còn hai ông bà với nhau. Cuộc sống hôn nhân dạy cho tôi hiểu rằng, sự kết hợp của hai người – hai thế giới riêng – chẳng bao giờ dễ dàng.
Sẽ có lúc sóng gió, sẽ có những phút lạc lòng. Nhưng mọi việc đều nên đón nhận bằng thái độ bình thản và vị tha. Nếu ngày ấy không phải vì ông đón nhận lỗi lầm của tôi bằng thái độ bình thản và vị tha, chắc gì tôi đã tự hứa được với mình là vĩnh viễn không bao giờ phạm phải lỗi không làm bài tập một lần nữa.
Đối với tôi, giờ bố không còn là thần tượng hoàn hảo, nhưng tôi nhận ra rằng dù có lúc giận hờn, tôi vẫn yêu và luôn yêu ông, đó là tình yêu vô điều kiện.
Theo Phunutoday
Cuộc gọi bí mật của chồng lúc nửa đêm
Nửa đêm, anh lặng lẽ ra ngoài ban công gọi điện cho ai đó gần nửa tiếng. Và sự thật khiến tôi bàng hoàng không thể tin được, người chồng bấy lâu tôi tin yêu nay có thể gục ngã nhanh chóng như vậy.
Chào độc giả mục tâm sự tôi phải cố gắng lắm mới có thể viết ra những dòng này. Đến bây giờ tôi vẫn không thể tìm ra lối thoát cho cuộc đời mình khi cuộc hôn nhân của tôi đang trên bờ vực tan vỡ.
Tôi đến với anh khi cả hai chỉ có bàn tay trắng. Hai đứa thuê một căn phòng ngoại ô thành phố để sống vì lương ba cọc ba đồng không đủ khả năng để ở một nơi tử tế gần chỗ làm. Nhiều khi nắng nóng chiếu thắng vào mặt, mưa thì dột khắp nơi. Đêm đến người ngủ, chuột hoành hành chạy ầm ầm trên mái tôn. Nhiều lúc tôi đùa với anh, mình ra thành phố đi làm ở một nơi chẳng khác nào chuồng trâu ở quê, vậy mà mọi người ở nhà cứ nghĩ mình cao sang, giỏi giang lắm mới thoát được quê ra thành phố sinh sống.
Lúc đó, chồng tôi chỉ cười động viên tôi cùng cố gắng để vượt qua thời gian khó khăn đó. Ngoài giờ làm, hai vợ chồng tôi còn làm thêm đủ nghề. Mới đầu là bán thêm quần áo vào ban đêm nhưng lãi chẳng được bao, lại còn phải đóng tiền cho "thổ công" của vùng nên vừa hòa vốn. Sau đó, tôi quyết định mở quán bán đồ ăn vặt buổi tối. Sáng nào tôi cũng dậy sớm mua sẵn ốc, chè, và hoa quả,... Buổi chiều, vợ chồng tranh thủ về sớm để chuẩn bị bàn ghế, nồi niêu đồ xôi và nấu ốc. 11 giờ đêm khi đóng quán, tôi lại tranh thủ làm bò khô để giao hàng.
Không ngờ, buôn bán những thứ lặt vặt đó mà vợ chồng tôi kiếm ra thật. Lâu dần tích được ít vốn lại mở quán lớn và thuê người. Sau này, thu nhập hai vợ chồng khá hơn, nhưng tôi vẫn không dừng buôn bán. Chúng tôi đã mua được đất, xây nhà và sinh hai đứa con kháu khỉnh.
Dù biết anh đang qua lại với người tình cũ, nhưng tôi bất lực không thể làm gì được. Ảnh minh họa.
Lúc cuộc sống đã ổn định, vợ chồng đã ngoài 40, những tưởng giờ là lúc có thể toàn tâm cho con cái và hưởng thụ cuộc sống thì biến cố xảy ra.
Nửa đêm hôm đó, khi tôi và con gái nhỏ đang ngủ say, chồng tôi bí mật dậy ra ban công gọi điện cho ai đó gần nửa tiếng. Tỉnh giấc không thấy chồng đâu, tôi ra khỏi giường và thấy anh đang châm điếu thuốc đứng hút một mình ngoài ban công. Anh có vẻ trầm ngầm nghĩ ngợi.
Tôi bắt đầu thấy lo lắng có điều chẳng lành. Tôi vờ trở lại giường ngủ và bắt đầu âm thầm theo dõi anh. Chiều nào cũng vậy, hết giờ làm là anh rẽ sang một bệnh viện để khám bệnh. Khám xong, anh đèo một người phụ nữ có vẻ mệt mỏi về phòng trọ cách đó không xa. Họ vui vẻ đi mua thức ăn về đó nấu nướng rồi anh ở lại ăn tối luôn. Thảo nào mấy tháng nay, anh thường xuyên báo đi tiếp khách về muộn không ăn cơm tối ở nhà.
Tôi vẫn bình tĩnh chưa ra mặt lúc này. Sáng hôm sau, tôi đã tìm gặp người đàn bà kia nói chuyện. Sau một lúc ấp úng, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như van xin rồi bảo, chồng tôi chỉ là bạn và anh đang muốn mang lại những ngày cuối đời của cô được vui vẻ. Cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối và cô ấy chính là người yêu cũ của chồng tôi.
Tôi biết làm sao khi đó chỉ là người bạn mà lại chỉ còn sống không được mấy ngày nữa. Nhưng tôi vẫn không thể yên lòng khi chồng mình giấu giếm đi gặp người đàn bà khác, tại sao họ là bạn mà không thể nói cho tôi biết.
Một tối khác, khi anh cũng lặng lẽ ra ban công hút thuốc, tôi đã dậy hỏi chuyện anh. Anh bảo, anh có lỗi với cô ấy. Trước đây, cô ấy từng có thai với anh nhưng đã bị sẩy vì cô ấy quá đau buồn khi anh bỏ đi không thừa nhận. Sau đó, cô ấy bỏ vào nam sinh sống. Mới đây, cô ấy ra đây chữa bệnh và hai người đã liên lạc gặp lại nhau. Anh muốn bù đắp lỗi lầm của mình cho chị ta nhưng đã quá muộn. Anh cũng không muốn để tôi biết vì sợ lại làm tổn thương một người phụ nữ khác nữa là tôi.
Thế nhưng, thà anh nói trước khi để tôi biết chuyện thì còn đỡ đau hơn. Mọi chuyện vỡ lẽ làm tôi không biết phải sống tiếp như thế nào. Giờ đây, khi anh thú nhận tất cả là muốn tôi phải chia sẻ người đàn ông của mình với chị ta. Tôi cũng là người, cũng là phụ nữ, cũng biết ghen, khó chịu khi chia chung chồng mình với người khác nhưng làm sao tôi có thể đánh ghen với người không còn sống được mấy ngày nữa.
Từ hôm đó, nhìn anh tàn tạ đi trông thấy, mặt không còn sức sống. Tôi không ngờ anh có thể gục ngã nhanh chóng như vậy. Trước đây, khi đói khổ, vợ chồng có lúc không còn gì để ăn, anh vẫn vui vẻ sống, động viên tôi. Nhưng bây giờ, vì một người đàn bà khác mà anh lụi tàn như thế này.
Nhìn anh như vậy tôi càng đau đớn hơn. Thà chia tay, ly hôn được như những người khác, tôi có thể đau lúc đó nhưng còn sống thanh thản hơn. Bây giờ, đêm nào cũng mòn mỏi lo lắng chồng mình với người đàn bà kia đang ở với nhau mà bất lực không thể làm gì. Tôi phải làm thế nào đây để không còn vướng bận những suy nghĩ mệt mỏi lúc này? Xin hãy tư vấn giúp tôi.
Theo Nguoiduatin
Tôi hận bố nhưng lại thương khi ông bị chửi "kẻ không não" Tôi đã từng hận bố rất nhiều vì bố phản bội mẹ con tôi. Nhưng mỗi lần nghe mẹ chì chiết bố khiến tim tôi đau nhói. Tôi thấy ghét cả mẹ vì bố đã biết sai và quay lại với mẹ con tôi, vậy mà bà vẫn đòi hỏi ông nhiều hơn. Tôi chia sẻ câu chuyện của gia đình tôi để...