Gồng gánh tha phương nuôi con vào đại học
Một ngày kiếm sống của người phụ nữ có thân hình mỏng manh ấy bắt đầu từ 2 giờ 30 sáng đến tận 10 giờ đêm. Thức khuya dậy sớm, oằn vai quảy gánh đậu hũ đi bán nhưng chị luôn mỉm cười…
Chỉ khi ai đó vô tình nhắc đến đứa con trai lớn vừa giỏi vừa ngoan của chị là nỗi buồn lại đong thành giọt nơi khoé mắt chị.
Để đời con không khổ như cha mẹ
Chị tên Nguyễn Thị Thanh Thuý, sinh năm 1966, quê ở huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Bởi ở quê “chỉ kiếm 5.000 đồng mỗi ngày sao nuôi nổi ba đứa con vẫn còn nhỏ xíu”, chị kể, nên sau khi đưa con gái út vào trường mẫu giáo, chị về nhà thắp nhang lạy ông bà tổ tiên rồi xách giỏ đi thẳng ra bến xe mà không dám ngoái đầu nhìn lại. Chị nhớ như in đó là ngày 24.10.1993, buổi sáng mà đất trời âm u, mưa lất phất. “Thiệt là não ruột, đi không đành”, chị Thuý ngậm ngùi nhớ lại. Vậy mà, thoắt đó chị vô Sài Gòn bán đậu hũ dạo đã 20 năm.
Nhờ một người chị bà con dạy cách nấu đậu hũ, chị tập tành buôn bán. Ngày đầu tiên, chị quảy gánh đến một con hẻm nhỏ trên đường Lý Chính Thắng, quận 3 ngồi bán, sau đó gánh đi bán rong. Hồi đó, điện thoại chưa phổ biến và giá rẻ như bây giờ, chị vừa buôn bán kiếm tiền vừa trông coi có ai về quê để gửi thư, gửi quà cho con. Mỗi lần chị có dịp về quê, khi chuẩn bị hành lý trở vô Sài Gòn thì đứa con trai lớn níu mẹ lại hỏi nghe đứt ruột: “Không lẽ má đi hoài?”.
Chị Thanh Thuý và gánh đậu hũ mưu sinh 20 năm nay ở Sài Gòn.
Vợ ở Sài Gòn lang thang buôn gánh bán bưng, chồng ở quê làm đủ chuyện lặt vặt, cực khổ vậy nhưng anh chị quyết tâm nuôi ba đứa con học tới đại học để “đời tụi nó không khổ như đời cha mẹ”, chị nói. Nên ngày biết tin con trai lớn đậu đại học Kinh tế ở TP.HCM, hai vợ chồng mừng không thể tả. Anh chị còn vô cùng hãnh diện vì là gia đình đầu tiên trong xóm có con đậu đại học. Mừng đến nỗi đang ăn cơm, nghĩ đến chuyện con thi đậu, vợ nhìn chồng, chồng nhìn vợ cùng cười tủm tỉm.
“Vợ chồng tôi quyết tâm đầu tư cho các con ăn học tới nơi tới chốn nên cực khổ cỡ nào cũng không than với con”, chị kể trong ánh mắt tràn đầy hy vọng về một tương lai tươi sáng đang mở ra cho các con thân yêu của mình.
Lá vàng khóc lá xanh
Rồi cũng đến ngày, con trai lớn của chị tốt nghiệp đại học. Tuy mới ra trường nhưng con chị may mắn được một công ty lớn ở TP.HCM nhận vào làm việc ngay. Chuyện không ai ngờ, năm 2007, đang trên đường đi ăn trưa thì con trai chị bị tai nạn giao thông, qua đời ở tuổi 22 tràn sức sống. Kỷ niệm đau thương ùa về, chị kể mà nước mắt rưng rưng: “Chắc số đã định, hôm đó, chú nó rủ đi ăn trưa, không ai chịu đi, vậy mà nó lại đi. Nó chỉ mới đi làm được hai tháng thôi mà!”
Người mẹ gồng gánh tha phương cầu thực vì con như chị ở lại nhân gian trong nỗi đau thương tức tưởi. Con trai mất hơn năm năm rồi nhưng chị cứ ngỡ mới hôm qua. Nhiều lúc nhớ con không chịu nổi, chị tự an ủi: “Nó vừa ngoan hiền vừa hiếu thảo, chắc không phải con mình nên trời Phật đưa nó đi sớm”.
Video đang HOT
Giờ đây, chị vẫn cố gắng sống vì chồng, vì hai đứa con gái. Con gái thứ hai của chị đang làm cô giáo đi dạy ở quê nhà. Con gái út cũng đã ra trường và đi làm. Ngày ngày chị vẫn gánh hàng đi bán. Chén đậu hũ của chị có những viên ỷ dai giòn, đậu hũ mềm mịn, chan thêm nước gừng nóng ấm cùng nước cốt dừa béo ngậy, hương lá dứa thơm phức lan toả cả góc phố trong buổi sớm mai. Gánh đậu hũ của người mẹ đó đã nuôi ba con ăn học thành tài trong khốn khó.
Hỏi chị có dự tính về quê đoàn tụ cùng chồng không, chị cười buồn: “Còn sức khoẻ thì còn làm, ráng kiếm thêm chút đỉnh để có chút vốn phụ con cái”.
Theo SGTT
Lặng lẽ mưu sinh trong đêm giá rét
Giữa cái rét như cắt da cắt thịt, trên khắp các con phố của thủ đô Hà Nội, nhiều lao động nghèo trong đó có nhiều người già, phụ nữ vẫn phải lặng lẽ mưu sinh.
Rét cộng thêm những cơn mưa nặng hạt những ngày qua khiến đường phố Hà Nội về đêm vắng vẻ hẳn. Mới hơn 22h, tại các tuyến đường trọng điểm, ngã ba, ngã tư vốn đông đúc nay chỉ lác đác vài phương tiện qua lại. Nhưng với những người lao động nghèo thì dù rét, họ vẫn lặng lẽ làm việc với mong muốn kiếm thêm chút tiền để chuẩn bị cho những ngày Tết đã cận kề.
4h sáng trên đường Lê Duẩn, trời lạnh như cắt da cắt thịt, một cụ già lụp xụp chiếc áo mưa đang nhặt thức ăn thừa mà người dân vứt ra vệ đường
80 tuổi, quê Hải Dương, cụ lên Hà Nội kiếm sống đã mấy năm nay. Hàng đêm, cụ đi khắp các tuyến phố, nhặt thức ăn thừa để ban ngày đem bán lại cho những người nuôi lợn.
Đi chiếc xe đạp cũ kĩ, khoác chiếc áo mỏng, hằng đêm, người đàn ông này nhặt nhạnh bất cứ thứ gì (có thể bán được) từ những bọc rác ven đường
Ông là Nguyễn Văn Hải, hơn 60 tuổi, quê Hải Dương. Vì phải nuôi đứa cháu học Đại học nên ông phải lên thành phố kiếm sống
Hằng ngày, từ 1h sáng, chị Mai, quê Hưng Yên lại đạp xe ra chợ đầu mối Long Biên mua trái cây. Mặc giá rét, sương mù mờ mịt, tầm 4-5h sáng là chị phải mua xong hàng để kịp bán vào buổi sáng
"Ở quê, ruộng không còn, con cũng nghèo. Tôi phải lên thành phố, ngày nhặt phế liệu, đêm xin ngủ trước một cửa hàng để trông hàng cho nhà chủ, mỗi tháng kiếm thêm ít tiền. Mấy ngày nay, lạnh không ngủ được, đành ngồi co ro chờ sáng", ông cụ ngoài 60 tuổi, quê Phủ Lý chia sẻ.
Tại bến xe buýt Long Biên, mới 2h sáng, hai vợ chồng này đã lấy xong hàng và ngồi ven đường ngủ tạm, đợi trời sáng
Trong đêm rét, trên đường Lý Thái Tổ (quận Hoàn Kiếm), mệt mỏi sau một ngày làm việc, người đàn ông này nằm ngủ ngay trên vỉa hè
Cánh xe ôm nằm co ro ngay trên xe dưới chân cầu Mai Dịch
Trong lúc chờ có khách, họ tranh thủ chợp mắt
Rất nhiều người lao động nghèo vẫn tất bật mưu sinh tại chợ đầu mối Long Biên
Trên đường Phạm Hùng, bất chấp giá rét, bác sửa xe vẫn ngồi đợi khách dù đường phố đã vắng người qua lại
Một cụ già đang lom khom đẩy xe bán hàng rong trên phố Đội Cấn - Hà Nội
Hơn 2h sáng, ven đường Phạm Hùng, đôi vợ chồng này đã phải cắt rau để kịp mang ra bán ở chợ đêm Mai Dịch
Những công nhân miệt mài lao động trong đêm để cho kịp tiến độ công trình
Theo 24h
Người nghèo chèo chống Chạy vạy làm đủ việc từ lúc mặt trời chưa mọc đến nửa đêm. Đó là cách người nghèo đang xoay xở vượt khó để mưu sinh trong thời điểm kinh tế khó khăn vào dịp cuối năm, cận tết. Chạy vội ra đầu phố Đình Ngang, anh Nguyễn Văn Đính dáo dác nhìn xuống chân khách qua đường. Tờ mờ sáng, Hà...