Gởi gió cho mây ngàn bay
6 năm – thời gian không đủ dài để tớ hiểu… Nhiều lần tớ nhủ rằng mình sẽ vượt qua tất cả để câu chuyện giữa tớ và cậu kết thúc có hậu như chuyện cổ tích, nàng Lọ Lem và chàng hoàng tử sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi, Tớ đã “ mơ một hạnh phúc” nhưng…
Cậu à, tớ vẫn biết tớ và cậu bắt đầu đã là điều không đúng. chúng ta là người trong cùng một dòng họ nhưng trong luật pháp vẫn không sao đúng không cậu? Cậu biết đó, làng quê mình mà, đó là điều không thể. Tớ cứ sợ mình không vượt qua điều đó, sợ cậu buồn. Thời gian trôi qua, tớ biết rằng tình cảm tớ dành cho xậu rất nhiều, từng giờ từng phút xậu luôn hiện hữu trong tớ. Đó là động lực khiến tớ hiểu ra rằng tớ không còn sợ nữa. Tớ vui lắm, cậu biết không? Rồi tớ vào đại học, tớ và cậu lại xa nhau. Thời gian trôi mọi thứ thay đổi nhưng tình cảm tớ dành cho cậu vẫn nguyên vẹn. Mỗi năm, tớ và cậu gặp nhau được một lần nhưng thời gian chúng ta bên nhau được bao nhiêu đâu phải không cậu? Rồi những người con gái khác bước vào đời cậu, tớ đã nghĩ rằng xa cậu vì tớ không mang lại hạnh phúc cho cậu được. Tớ không thể chia sẻ vui buồn cùng cậu… nên “xa câu” là đúng nhưng tim tớ vẫn đau như ai đang bóp nát vậy. Tớ đâu có quyền được “ghen”… Biết thế nhưng tớ cứ vẫn yêu cậu, tớ luôn hi vọng cậu cũng vậy…
Tớ lên năm thứ ba, cậu vào Sài Gòn làm việc. Tớ nghĩ đây là cơ hội “trời cho” để chúng ta gần nhau nhưng mọi thứ đâu như mình mong muốn. Một tháng tớ và cậu gặp nhau một lần, rồi những cuộc cãi vã, giận hời bắt đầu xuất hiện, cảm giác mệt mỏi cũng bắt đầu từ đó. Tại sao thế cậu? Sao yêu nhau lai mang đến cho nhau những cảm giác vậy? Tớ buồn… Năm thứ tư, tốt nghiệp, tớ ra trường, cậu vẫn xuất hiện bên đời tớ. 6 năm trôi qua, tớ cứ nghĩ chúng ta vẫn đi trên một con đường nhưng… Tết đến, Tớ hi vọng năm mới tới mang những niềm vui tới cho tớ và cậu. Tớ nghĩ đây là cơ hội cuối cùng cho câu chuyện của chúng ta. Cậu có người yêu. Tớ biết cậu có người yêu, có lẽ đã lâu lắm rồi phải không cậu? Tớ suy sụp… Tớ hi vọng chính cậu sẽ nói với tớ điều đấy. Tại sao cậu cứ im lặng, cậu cứ ở bên đời tớ?
Tớ biết tớ sẽ ảnh hưởng tới tương lai của cậu. Tớ không muốn mình lại là bước cản trong sự nghiệp của cậu. Tớ hiểu mà cậu. 6 năm, tớ chỉ kịp hiểu một điều rằng tớ và cậu không cùng đi trên một con đường. Tớ không trách cậu mà trách bản thân mình sao không mang hạnh phúc lại cho cậu. Điều tớ không làm được thì người con gái khác sẽ làm được. Và tớ không thể cản trở tương lai của cậu được. Tớ mỉm cười khi thấy cậu hạnh phúc nhưng tớ không phải là người cao thượng để gặp cậu chúc phúc. Tớ gởi đến gió lời chúc phúc của tớ dành cho cậu. Và ở nơi nào đó gió sẽ mang đến bên cậu…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm sao để hòa hợp?
Em 22 tuổi, bạn trai em 23 tuổi, quen nhau đã 3 năm. Anh ấy đối xử rất tốt với em. Những lúc em vui - buồn, thành công hay thất bại, anh đều ở bên.
Những lúc em cô đơn, mọi người nghi ngờ, anh ấy vẫn tin tưởng. Những lúc em bị bệnh truyền nhiễm, mọi người xa lánh, anh vẫn ở bên chăm sóc. Thậm chí đôi lúc hai đứa bị cám dỗ về sinh lý nhưng anh vẫn kiên quyết giữ gìn cho em. Em thật sự cảm động và hy vọng sau này sẽ kết hôn cùng anh. Nhưng có vài chuyện em cố gắng mãi vẫn không hòa hợp được với anh ấy.
Đầu tiên là chuyện sử dụng tiền bạc. Từ nhỏ em đã quen tiêu xài nhún nhịn vì gia đình không dư giả. Còn anh thì hoàn toàn ngược lại, quen ăn xài thoải mái nên từ khi quen nhau, chúng em thường xuyên cãi cọ về việc chi tiêu. Em thấy mình cũng quá đáng khi không cho anh ăn xài bằng tiền của anh. Nhưng thấy anh đang khó khăn về tài chính mà cứ muốn xài sang, em cản anh, thế là lại cãi nhau. 3 năm qua, tụi em cãi nhau không biết bao nhiêu lần về việc này. Hai đứa cũng đã ngồi lại nói chuyện nhưng vẫn không giải quyết được. Có thể do em quen kiểu tiêu xài mà theo anh là keo kiệt. Em rất buồn nhưng vẫn xem xét lại bản thân và hiểu ra có lẽ nguyên nhân chỉ là do không ai nhường ai. Anh luôn nghĩ đã lỡ không đủ tiền thì cứ xài cho hết, còn em thì lại quan niệm nếu thiếu ít thì ta có thể bù thêm, chứ hết rồi lấy đâu mà tiêu.
Việc thứ hai tụi em không đồng điệu là anh ấy nóng tính. Anh có thể quát em ở bất cứ đâu, trước bất kỳ ai. Dù anh đã kiềm chế nhưng em vẫn bị tổn thương. Tuy giận nhưng em biết nguyên nhân do mình nên lần nào cũng ráng xin lỗi anh ấy. Nhưng anh lại bảo: "Lúc anh giận thì đừng lải nhải xin lỗi, anh càng thêm bực". Thế là em cũng im lặng luôn. Còn một kiểu la mắng khác của anh ấy là khi anh tức giận em không lên tiếng sẽ bị anh quát tiếp. Đôi khi cãi nhau, em không biết phải nói gì vì không quen cãi, chỉ sau đó mới nói nhưng em luôn đuối lý vì anh ấy giỏi lý luận hơn. 10 lần cãi nhau thì hết 9,5 lần anh đúng, còn 0,5 là do anh thấy tội em, sợ em buồn nên tha thứ! Thật trớ trêu khi lúc đầu em nghĩ mình đúng, anh phải năn nỉ em vậy mà chỉ một lúc sau, em phải đi năn nỉ, thậm chí anh quay ngược lại... tha thứ cho em.
Có lần em thắc mắc, phải chăng mình quá tệ nên lần nào cũng sai. Anh bảo: "Anh nói ra đâu phải để quy kết ai đúng ai sai, anh chỉ muốn mình hiểu nhau". Bạn bè em cho rằng em nhường nhịn mãi nên anh ấy lấn tới. Em rất bối rối vì không biết làm sao để hai đứa hòa hợp.
Theo PNO
Tôi là ai trong em... Tôi rất sợ tuổi xung khắc nhưng gặp Hoa, tôi đã yêu Hoa. Khi tôi đề cập tới vấn đề cưới xin thì Hoa luôn miệng nhắc tới lời hứa với người yêu cũ kể cả khi hai chúng tôi đang đi chơi với nhau. Mọi chuyện vui buồn, Hoa đều không kể với tôi kể cả khi tôi có hỏi. Năm 2007,...