Gọi điện cho chồng, anh nói một câu mà tôi khóc nghẹn
Bị ngã, tôi gọi điện cho chồng thì nhận được câu nói đắng cay.
Ảnh minh họa
Là phụ nữ, hẳn ai cũng muốn được chồng yêu thương, chia sẻ công việc nhà. Nhưng tôi lại không có được phúc phận đó. Trước đây, tôi còn đi làm, có lương ổn định thì chồng vẫn giúp đỡ, hỏi han đến vợ. Nhưng khi sinh bé Mận, vì con yếu ớt hay bệnh vặt nên tôi xin nghỉ làm để trông con. Lúc đó, chồng tôi cũng ủng hộ quyết định này của vợ và động viên tôi cố gắng vài năm, đợi đến khi con đi học nhà trẻ thì đi làm lại.
Video đang HOT
Nhưng chỉ sau vài tháng, chồng bắt đầu “trở mặt” với vợ. Anh cằn nhằn chuyện tôi không kiếm ra tiền, bao nhiêu gánh nặng đổ dồn lên vai anh. Thay vì chiều tan việc thì đi về nhà, chồng tôi bắt đầu hẹn hò bạn bè để đi nhậu. Ban đầu tôi gọi điện, anh còn chịu về sớm. Sau thì anh mắng nhiếc và đi suốt đêm.
Tối qua, tôi đứng trên ghế để thay bóng đèn trong nhà tắm. Bóng đèn này hư lâu rồi mà chồng tôi vẫn không chịu thay. Nào ngờ, trong lúc bất cẩn, tôi trượt chân ngã. Nhìn một bên chân sưng vù, tôi cố lê người vào phòng ngủ lấy điện thoại, gọi điện cho chồng. Lúc đó là 9 giờ tối, cũng may con tôi đã ngủ rồi.
Vừa nghe nói tôi bị té ngã, chồng tôi đã gắt lên: “Có mỗi việc ở nhà trông con mà cũng khóc kể, bộ thằng này đi làm kiếm tiền dễ lắm hay sao? Hay cô đi kiếm tiền đi, tôi ở nhà ăn với ngủ thay”. Nói rồi anh tắt máy.
Câu nói của chồng khiến tôi bật khóc trong cơn uất nghẹn. Dù sau đó, anh có về, đưa tôi đến bệnh viện để chụp phim nhưng câu nói của anh vẫn văng vẳng trong đầu tôi.
Bị chồng coi thường là cảm giác hết sức cay đắng, tủi nhục. Tôi có nên gửi con để đi làm lại không? Hiện tại, con tôi mới được 15 tháng tuổi thôi.
Thấy tôi bị châm chọc, em chồng hỏi ngược người khác một câu khiến họ câm nín
Câu nói của em chồng đã khiến mọi người trong bàn tiệc ngượng ngùng, cúi mặt xuống.
Vì sinh 2 con trong 3 năm liên tục nên tôi buộc phải nghỉ làm để trông con. Nhà chồng và chồng tôi đều ủng hộ quyết định này và chưa bao giờ tỏ vẻ coi thường tôi. Mỗi tháng chồng đều đưa hết lương cho tôi, rồi tôi phát lại cho anh đủ số tiền chi tiêu. Anh cũng phụ giúp tôi việc nhà và trông con. Nói chung, cuộc sống nội trợ của tôi cũng không đến nỗi quá vất vả như nhiều người phụ nữ khác.
Sung sướng, thoải mái về mặt tinh thần lại ít đi ra ngoài nên cân nặng của tôi tăng liên tục. Mỗi lần tôi cảm thán về số kí của mình, chồng tôi lại cười xòa, bảo anh không chê thì tôi chẳng việc gì phải lo lắng cả.
Nhưng rồi hôm qua, khi đi dự tiệc cùng em chồng, tôi mới nhận ra sai lầm của mình. Vì trước đây, tôi và em chồng làm cùng công ty nên bây giờ, một người bạn chung mời chúng tôi dự đám cưới. Tôi phải mua váy mới, giày mới vì đồ cũ không còn mặc lại được.
Khi chị em tôi đến nhà hàng, mọi người đã ngồi yên vị hết rồi. Thấy tôi, một người đồng nghiệp nam cũ đã lên tiếng châm chọc. Anh ta nói hồi xưa tôi cũng là hoa khôi trong công ty, sao bây giờ xuống sắc đến mức chẳng khác một bà cô già. Dù anh ta nửa đùa nửa thật nhưng vẫn khiến tôi ê mặt vì xấu hổ.
Bất ngờ, em chồng tôi gắt gỏng lên tiếng: "Thế giữa vợ đảm đang, vun vén gia đình và một người vợ suốt ngày chỉ ăn diện mà không đụng tay vào việc nhà, anh chọn ai nhỉ?".
Câu hỏi của em chồng tôi khiến anh bạn kia cứng họng. Những người khác vừa cười tôi xong, giờ lại ngượng ngùng và chuyển đề tài khác.
Dù vậy, suốt bữa tiệc, tôi vẫn cảm thấy khó hòa nhập với mọi người trong bàn tiệc, dù đã làm chung với họ suốt mấy năm trời. Về nhìn mình trong gương, tôi càng ngao ngán hơn. Giờ tôi đang nghĩ đến việc tập yoga giảm cân hoặc phẫu thuật cắt bỏ mỡ thừa ở vùng bụng. Tôi nên làm gì cho nhanh giảm cân và có cơ thể thon gọn lại đây?
Cứ 4h sáng chị dâu đi thể dục, nghi ngờ mẹ tôi theo dõi thì phải bật khóc giữa đường Chăm tập đến mấy thì cũng phải có ngày nghỉ chứ. Sức khỏe anh tôi suy giảm, lại không kiếm ra tiền nữa, chắc chắn đã bị chị ấy chê bai, coi thường mà có người khác từ lâu rồi. Gần tháng nay chị dâu tôi bỗng chăm chỉ tập thể dục đến lạ. Sáng nào 4h chị ấy cũng dậy đi tập...