‘Gói’ chồng tặng bạn
Chưa kịp hoàn hồn, chị lại còn như bị trời giáng khi nghe Trang nói thêm: “Tha lỗi cho tôi! Nhưng tôi và anh ấy thật lòng yêu nhau. Liệu bà có thể tác hợp cho chúng tôi được không?”…
Ảnh minh họa
Trong hội bạn đại học của chị, có cái Trang rất hút các gã trai. Da trắng hồng, môi chúm chím, mắt ngây thơ và một đôi chân dài miên man là những vũ khí rất lợi hại của Trang.Hồi còn đi học, Trang thường được điểm cao nhờ mối quan hệ tốt với các thầy giáo, ngày lễ tết đều có rất nhiều quà từ các fan hâm mộ. Trang chẳng bao giờ cảm thấy khó khăn trong việc tìm một chàng trai để hẹn hò. Không bù cho chị, nhan sắc bình thường, thành tích học tập tàm tạm, không có gì nổi bật nên trong cả bốn năm đại học đều cô đơn.
Chị gặp được chồng chị cũng là qua mối lái, ưng cái bụng thì tiến đến hôn nhân, chỉ mong có một cuộc sống bình thường. May thay, chồng chị là người hiền lành. Hai vợ chồng thuận hòa, sống yên ổn bên nhau. Sáng sáng cùng nhau thức dậy, ăn sáng rồi đi làm. Tối về lại có nhau. Con cái chưa có, nên anh chị sống khá thoải mái, tự do tự tại. Lâu dần, chị thấy gắn bó với anh nhiều hơn.Có khi hôn nhân là vậy, là một mối quan hệ ràng buộc, kéo hai con người xích lại gần nhau hơn, từ tình nghĩa, chuyển thành yêu. Nên chị yêu chồng từ lúc nào không hay.
Lúc nào chị cũng muốn được tự tay chăm sóc anh từng li từng tí, từ ăn uống đến áo quần mặc hàng ngày. Chỉ có giấc ngủ của anh là chị hay lơ là. Chị thiếu kiến thức trong vấn đề chăn gối, nên thường không khiến anh thỏa mãn sau mỗi lần ái ân. Nhưng chị lại chẳng biết cần phải thay đổi điều này trước tiên.
Thời gian gần đây, cô bạn hồi đại học của chị là Trang từ Sài Gòn chuyển ra Hà Nội làm việc, có hay ghé nhà chị chơi. Nhìn vẻ mơn mởn, ngời ngời của gái chưa chồng, chị đôi lúc cũng giật mình. Nhưng chị tin chồng mình là người hiền lành, chung thủy, tin bạn là người đứng đắn, nên lâu dần cũng bình thường như không trong những cuộc gặp cả ba người.
Thậm chí chị còn thấy vui khi chồng chị và Trang khá là cởi mở trò chuyện với nhau, không câu nệ hình thức gì nhiều.Con cái chưa có, nên chị khá thoải mái về thời gian. Chị hẹn Trang cùng đi shopping cuối tuần, rồi cùng rủ thêm mấy đứa bạn hồi đại học đến nhà ăn uống, tụ tập ôn lại chuyện xưa. Có nhiều hôm không muốn về phòng trọ cô đơn một mình, Trang ngỏ lời ở lại nhà chị, ngủ ở phòng trống bên cạnh. Chị cũng vui vẻ nhận lời.
Video đang HOT
Sáng ra khi Trang không có xe máy đi làm, mà lại cùng đường với chồng chị, chị còn vô tư nhờ chồng đèo bạn mình đến chỗ làm. Chị tốt với Trang đến độ, khiến cô bạn cảm kích: “May mà vẫn có bà ở Hà Nội, tôi cảm giác như là nhà của mình ở đây vậy. Cứ muốn ở đây mãi thôi”. Chị cười hiền nhìn Trang: “Mãi là mãi thế nào được, bà cũng phải tính đến chuyện lấy chồng đi chứ! Kiếm một ông hiền lành cỡ như chồng tôi là được, bà nha!”.
Trang nhìn chị cười xòa cho qua, trong đầu ẩn chứa suy nghĩ gì thì khó mà ai có thể lường được.Nhà ngoại hôm ấy có việc đột xuất, chị được bố mẹ triệu tập về quê để lo liệu công việc, vì chị là con gái đầu. Tiễn chị ra bến xe, chồng chị còn dặn dò cẩn thận: “Em về sắp xếp cho ổn thỏa. Có việc gì cần thì cứ gọi cho anh nhé!”. Chị cảm động, không quên giục chồng về ngủ sớm, còn chị một mình đợi thêm khoảng ba mươi phút nữa mới có chuyến xe đến.
Chồng chị về trước rồi, chị mới sực nhớ ra là mình quên không mang theo hộp nhân sâm mà chị nhờ bạn mua từ Hàn Quốc về cho các cụ. Gọi cho chồng thì cũng tội anh phải vòng đi vòng lại.Nên chị tự mình bắt xe ôm, gấp gáp chạy về nhà để lấy. Về đến nơi, cửa nhà mở nhưng cửa phòng anh chị lại đóng kín. Chị tưởng anh về nhà đóng cửa để ngủ rồi, nên đi nhẹ nhàng lại gần. Thì nghe tiếng thầm thì từ phía trong: “Cô ấy đi rồi, anh bây giờ là thuộc về em hoàn toàn nhé! Em thật là tuyệt vời đấy! Anh yêu em muốn chết đi thôi!”. Chị chết lặng, đánh rơi túi hành lý xuống đất. Nghe tiếng động, đôi nam nữ phía trong giật mình hỏi gấp: “Ai đấy?”, rồi chồng chị chạy lại hé cửa ngó ra ngoài.
Chị đẩy cửa bước vào. Chồng chị mặt mày tái mét sợ hãi. Bên cạnh đấy là Trang, cô bạn thân của chị đang run người lấy chăn che tấm thân không mảnh vải. Chị đau lòng hét lên một tiếng: “Trời ơi!” rồi ngã quỵ. Tỉnh dậy, chị bàng hoàng như mới vừa trải qua một cơn ác mộng. Bên cạnh chị lúc ấy là đôi nhân tình độc ác, đã chà đạp lên lòng tin và tình yêu thương của chị, đểphản bội lại chị.
Chưa kịp hoàn hồn, chị lại còn như bị trời giáng khi nghe Trang nói thêm: “Tha lỗi cho tôi! Nhưng tôi và anh ấy thật lòng yêu nhau. Liệu bà có thể tác hợp cho chúng tôi được không?”. Trơ trẽn thật đấy, chị mỉa mai. Rồi chị dành cho cả hai con người ấy một ánh mắt khinh bỉ tột cùng.
Chị cười chua xót, nghĩ lại mới thấy, việc thân thiết với Trang, tạo điều kiện cho Trang ở cạnh một người chồng dễ lung lay như chồng chị, chẳng khác nào việc treo mỡ trước miệng mèo. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại là người đâu phải cứ có cám dỗ là lao vào. Coi như cô đã “gói” chồng tặng bạn đi. Đối với bạn chồng cô là một món quà, nhưng với cô thì đó là món nợ đời rồi.
Theo blogtamsu
Xin anh, hãy để cho mẹ con tôi được bình yên!
Tôi sống với anh như cái xác không hồn. Anh đừng coi tôi là vợ vì từ lâu, tôi đã không coi anh là chồng.
Anh thường vỗ ngực tự khoe với bạn bè &'vợ tôi, tôi nói phải nghe, cãi tôi tát chết, đừng có đùa với tôi. Đàn ông là phải giỏi dạy vợ, để vợ nó lấn lướt là không được'. Bạn bè thường khen anh có bản lĩnh, còn tôi, tôi chẳng nghĩ vậy. Một kẻ như anh, ra ngoài dẻo miệng với thiên hạ rồi về nhà lại thượng chẳng tay, hạ cẳng chân với vợ, làm sao đáng mặt làm chồng.
Chúng tôi lấy chồng, được gì hay chỉ đổi lại là nỗi khổ, sự mất tự do và cảm giác bị khống chế? Tôi là con gái của ba mẹ, nuôi con khôn lớn, cho con ăn học bằng bạn bằng bè mấy chục năm. Thế là, con đi lấy chồng, coi như mất không con gái. Con về nhà chồng, phục vụ nhà người ta, làm dâu nhà người ta. Khổ nhất là sống trong một gia đình mà mình giống như khách trong nhà, đến ăn cũng không được thoải mái. May thì có được gia đình chồng tử tế, không may thì gặp phải nhà chồng chẳng ra gì, đối xử tệ bạc, chồng không yêu chiều. Có vẻ, số không may chiếm nhiều hơn số may.
Là phụ nữ, lẽ ra chúng tôi phải được hưởng thụ cuộc sống của người phụ nữ, được chồng yêu thương, chiều chuộng và chăm sóc. Nhưng không, về làm vợ anh, tôi vẫn nai lưng kiếm tiền, lại phải làm tất tần tật mọi việc để phục vụ gia đình anh. Mọi người trong nhà anh coi tôi như cái gai trong mắt chỉ vì tôi là con dâu chứ không phải con gái. Tôi buồn vì anh chưa một lần bênh vực vợ. Hễ tôi có xảy ra xích mích với gia đình anh là anh lại ra giọng, đàn ông phải dạy vợ, không để vợ hư với người thân của mình.
Tôi sinh ra có cha có mẹ, được cha mẹ chiều chuộng, đến một câu mắng cũng chưa bao giờ có chứ đừng nói đến việc chửi bới. Thế mà về nhà anh, tôi bị gia đình anh coi khinh, còn bị mẹ chồng chửi bới khổ sở. Anh còn chửi tôi là loại đàn bà này, loại đàn bà nọ. Mẹ anh hả hê mỗi lần anh tát tôi. Tôi thấy buồn vì cách dạy con của bà.
Tôi sống với anh như cái xác không hồn. Anh đừng coi tôi là vợ vì từ lâu, tôi đã không coi anh là chồng. (ảnh minh họa)
Tôi sinh con cho anh, anh không những không thương tôi mà còn coi con gái như đồng phạm của mẹ nó. Anh bảo, hai mẹ con tôi giống nhau, chỉ thích cãi người khác. Tôi chán nản vì người chồng như anh. Không có chí tiến thủ, lương ba cọc ba đồng còn về nhà ra oai với vợ. Tôi có làm nhiều tiền hơn anh thì anh cũng bóc lột hết và còn lý do là, không để tiền cho tôi mang biếu nhà ngoại.
Từ ngày lấy anh, bố mẹ tôi mang tiếng có con rể nhưng họ đã bao giờ nhận được cân hoa quả của anh? Làm con rể như anh, anh coi được à? Vậy mà anh lúc nào cũng muốn tôi phải đối xử tốt, tử tế với bố mẹ anh, thật nực cười.
Người ta gọi nhau bằng chồng, bằng vợ khi cả hai có sự sẻ chia, thông cảm lẫn nhau. Người ta coi nhau là vợ để được chăm sóc, chiều chuộng và nâng niu vợ. Còn ở anh, một chút xíu cũng không có.
Làm đàn ông, khi thấy vợ mình không hay không phải, nên góp ý chứ không phải dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Tôi cho rằng, đến làm đàn ông anh cũng không xứng chứ đừng nói làm chồng. Có ai, làm chồng lại không biết vợ mình thích ăn gì.
Anh đánh tôi bằng những trận đòn như trời giáng, đau tím tái mặt mày với lý do dạy vợ. Tôi làm sao phải để anh dạy, bố mẹ tôi mới có tư cách dạy tôi. Người như anh chỉ may mắn cưới được tôi về làm vợ, còn không, tôi và anh chẳng có quan hệ gì khác.
Tôi nhịn anh, chịu đựng những trận đòn của anh, khóc lóc thảm thiết, còn anh sung sướng hả hê với chiến tích của mình. Tôi càng nhiều vết thương thì anh càng thích thú, vì đó là bản lĩnh của anh. Bạn bè khen ngợi anh giỏi dạy vợ. Xin thưa với anh, chỉ là tôi đang nhịn vì con tôi, vì bố mẹ tôi. Bằng không, tôi đã bỏ anh từ lâu rồi.
Tôi sống với anh như cái xác không hồn. Anh đừng coi tôi là vợ vì từ lâu, tôi đã không coi anh là chồng. Anh không xứng đáng làm chồng của tôi. Một người chồng sẽ không dùng từ &'dạy vợ'. Một người chồng tốt thực sự sẽ không vì bênh vực bố mẹ mình mà đánh vợ trước mặt họ. Một người chồng có văn hóa sẽ không bao giờ chửi bới chồng bằng những lời thô tục và đặc biệt, sẽ không bao giờ dùng nắm đấm để dạy vợ.
Tôi hận anh, hận mình đã lấy anh. Hôn nhân muộn màng mà lại không hạnh phúc. Giờ không lẽ bỏ chồng. Cũng có thể trong tương lai không xa, nếu như gia đình anh ép tôi quá, tôi sẽ làm mẹ đơn thân. Nhưng xin anh, hãy để cho mẹ con tôi được bình yên. Đừng hành hạ tôi thêm nữa, tôi đã chán ngấy anh rồi. Anh không xứng đáng làm chồng tôi đâu.
Theo Tintuc
Nhận ngay cái tát trời giáng sau cuộc điện thoại của mẹ chồng Sau khi nghe xong cuộc điện thoại của mẹ, chồng tôi liền giận dữ đi vào nhà và tặng luôn cho tôi một cái tát trời giáng. Sau cuộc điện thoại của mẹ chồng, anh lao vào nhà tặng cho tôi một cái tát trời giáng. (Ảnh minh họa) Vừa tốt nghiệp chúng tôi đã kết hôn do tôi lỡ có bầu từ...