Gởi baby của em
Anh, mình đã quen nhau bao lâu rồi hả anh. Gần 1 tháng, yêu anh, em hạnh phúc, anh có biết không. Một tháng em đã biết yêu mùa xuân, em đã biết yêu tháng giêng, em đã biết yêu những ngày thứ bảy.
Anh đến mang đi những phiền muộn, anh nắm lấy tay em và gở từng kỷ niệm, gỡ những rối rắm trong con người em để khi bên anh em thật tinh khôi.
Có quá sớm không anh, khi em nghĩ đến gia đình và những đứa trẻ. Sáng sớm mở cửa bên thềm nhà chợt thấy những đứa trẻ bụ bẫm quá, thèm quá, thèm làm mẹ, cái ước mơ đơn giản mà em cứ đi tìm, đôi khi tìm thấy rồi hoá ra cũng chỉ là giấc mơ. Ta đã chọn được ở bên nhau, có thể nhiều lý do nhưng bên anh, em hạnh phúc, đó là điều có thật, và em sẽ làm anh hạnh phúc, và em tin mình làm được điều đó.
Video đang HOT
Đã yêu, đã từng tan vỡ, cả em và anh. Đã từng khát khao hạnh phúc nên hãy yêu em bằng cả trái tim, đừng yêu em bằng nửa trái tim. Có được hạnh phúc đã khó, giữ được lại càng khó hơn, em cần hơn như thế hay anh cần hơn như thế, có người hơn anh bước đến bên em, nói yêu em có người hơn em bước đến bên anh và nói yêu anh! Thì sao! Liệu mình có vượt qua tất cả để được bên nhau! Hãy nói những điều anh nghĩ cho em biết, em sẽ thay đổi. Em cũng sẽ nói những điều em nghĩ, để ta hiểu nhau.
Đừng giấu kín trong người để một ngày nói: ta không hợp nhau, e sợ như thế! Xuân sắp đến rồi, em muốn anh là hiện tại và tương lai của em. Mùa xuân này có anh bên mình rồi, em vui, em sẽ yêu anh hơn em đã từng yêu, sẽ chững chạc hơn tất cả quá khứ, và sẽ dịu dàng hơn trong từng hơi thở…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trái tim em đã thuộc về anh
Đã gần 5 tháng rồi đấy, gần 5 tháng chúng ta lạnh nhạt với nhau như hai kẻ xa lạ. Em biết là tại em, tại em đã không thể dứt khoát với mối tình đầu, tại em không thể quên nỗi đau khi vết thương vẫn còn đang chảy máu.
Em biết đã làm tổn thương anh nhiều lắm khi đã từ chối tình cảm của anh và hơn nữa đã nói thật với anh là em vẫn còn đau...vì nhớ...và rất nhớ người yêu cũ. Em biết là anh cũng đã buồn và đau lắm khi thấy em cứ "thích tự làm đau mình", "tự dằn vặt mình" và "thích quằn quại trong quá khứ đầy nước mắt". Em hiểu là anh đã hết kiên nhẫn khi phải là người chạy theo tình yêu mà anh cho rằng đơn phương. Em xin lỗi, xin lỗi vì tất cả. Không phải em không yêu anh, chỉ vì em không dám yêu mà thôi. Em sợ, sợ đủ thứ trên đời, sợ lại ngã đau một lần nữa trong tình yêu, sợ lại đánh mất chính mình như lần yêu đầu. Anh biết em là một cô bé đầy kiêu hãnh với đầy đủ những điều kiện mình đã có. Em đủ xinh đẹp để khiến nhiều người phải ngắm nhìn. Em đủ thông minh và chăm chỉ để học thật giỏi và có một công việc khiến nhiều người mơ ước.
Nhưng giờ em đã mất tự tin với chính mình khi cuộc đời em đã có quá nhiều mất mát sau lần yêu đầu. Em vừa tự ti, mặc cảm với bản thân, vừa ngông nghênh nhìn đời bằng nửa con mắt, nhìn đàn ông với ánh mắt coi thường. Em hận người em từng yêu bằng cả trái tim nhưng lại đối xử với em thô lỗ, cục cằn và bạc bẽo. Người đàn ông em đã đặt toàn bộ hi vọng, mong muốn sẽ có một tương lai tốt đẹp lại sớm dừng cuộc chơi mà cưới người khác. Trong em là một mớ hỗn độn những cảm xúc trái ngược: vừa yêu, vừa hận, vừa thù ghét, vừa tiếc nuối...Có lẽ em quá phức tạp khiến không người đàn ông nào hiểu em. Người đó yêu em rất nhiều nhưng lại vội cưới người con gái khác trong nỗi tuyệt vọng khi nghĩ em đã yêu người khác.
Em hận anh ta đã nghĩ về em quá tầm thường sau bao nhiêu những hi sinh em dành cho tình yêu. Có lẽ em là đứa con gái nhỏ nhen, thiếu lòng khoan dung và độ lượng khi không quên được những đau đớn mà anh ta đã gây ra cho em. Nhưng em không phủ nhận mình quá nhạy cảm và yếu đuối hơn nhiều so với cái vỏ bọc em tự tạo ra cho mình. Vì em quá cô đơn và trống trải nên em luôn lo sợ mình sẽ ngã vào lòng một ai khác mà mình không yêu thật lòng. Em không dám tin và thừa nhận tình cảm của mình với anh bởi bản thân em đã không xác định được chính xác tình cảm của mình. Chính em là người đã đề nghị có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ cho chín chắn. Nhưng anh ơi, khoảng thời gian đã qua đó quả thật rất khó khăn với em. Em nhận ra rằng em yêu anh nhiều hơn em đã nghĩ.
Em thấy hụt hẫng và trống rỗng khi không còn sự quan tâm của anh, không còn những tin nhắn với những câu tình cảm nhẹ nhàng hay những lời động viên hỏi thăm thông thường. Em thấy nhớ, nhớ anh rất nhiều. Em thường xuyên nghĩ đến anh, trong mọi lúc, mọi nơi em đến, kể cả khi em thức hay khi em ngủ cũng vẫn mơ về anh. Em mong điện thoại của anh, chờ đợi tin nhắn của anh, sung sướng và hồi hộp khi thấy có "1 tin nhắn mới", thất vọng và hờ hững khi mở ra...không phải của anh. Lúc đầu em nghĩ đấy chỉ là một thói quen bị đánh mất. Nhưng giờ em biết rằng trái tim em đã thuộc về anh. Tình cảm đó, tình yêu đó là có thật.
Còn anh, không biết em có sai lầm không khi đề nghị thêm thời gian. Bởi sau một khoảng thời gian yên lặng đến lạnh lùng em nhận thấy anh đã không còn yêu em nhiều như trước. Có phải anh đã có mối quan tâm khác hay chỉ đơn giản là anh đã chán ghét em. Em quá tự kiêu khi không muốn là người chủ động. Anh quá rụt rè và nhút nhát khi không dám thổ lộ tình cảm của mình. Tại sao anh không mạnh mẽ lên hơn một chút khi em muốn là nàng công chúa kiêu kì? Tại sao anh không dám nhìn vào mắt em để thấy rằng trái tim em đã thuộc về anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cơ hội cuối cùng cũng tuột khỏi tay Khi chúng ta giận nhau, anh đã biết mình rất có lỗi. Và anh cảm thấy mình thực sự ân hận và mong muốn em cho anh cơ hội để sửa chữa sai lầm. Nhưng tại sao em không để ý đến điều đó? Em khăng khăng rằng anh không thể thay đổi được tính cách. Em nói rằng cần một tháng để...