Góc phố, quán quen, em ngồi đây!
“Hà Nội đang mưa, chắc để mai nắng”… nhưng với em đó luôn là những cơn bão, những cơn bão lòng.
Em vẫn thường tự nhủ với mình, đừng yêu quá vội vàng làm gì. Vẫn thường nhắc nhở bản thân, thích anh chỉ là một sớm một chiều, còn yêu hay không cả em và anh đều có tương lai phía trước, không nên vì nhau mà bỏ lỡ những thứ tuyệt vời phía trước. Vậy mà em vẫn để tình cảm lấn át, cho anh cơ hội…
Anh đến. Nhẹ nhàng thôi. Nhưng người em thích hiện tại không phải anh, anh làm em rung động theo cách con người ta cảm động vì những hành động chạm tới trái tim. Và, anh ngờ đâu, tình cảm con người nó lại không tuyệt như một cơn bão. Người ta vẫn hay nói “Sau con mưa trời lại sáng” nhưng con người thì không và em thì càng khó. “Hà Nội đang mưa, chắc để mai nắng”… nhưng với em đó luôn là những cơn bão, những cơn bão lòng.
Em là con bé kì quặc, có những sở thích quái dị và luôn cảm thấy an toàn khi ở một mình. Đôi khi em điên, điên một cách đầy thú vị. Nhưng em thích những khi như thế, nó làm em thoải mái, nó làm em không còn cô đơn, không còn buồn, không còn những suy nghĩ ngớ ngẩn. Và bao nhiêu người đã nói thích em, nói muốn em, em chỉ đơn giản gạt tình cảm em có với một ai đấy và lí trí mách bảo em, hãy cứ cô đơn. Cô đơn là cách tuyệt vời nhất để em ẩn mình. Lí trí của em như con dao hai lưỡi, làm em cảm thấy mình tồi tệ,nhưng khi quay về với những thói quen chỉ mình em muốn, em lại cảm thấy đó là điều bình thường.
Anh biết không? Con trai quá vội vàng, vội vàng yêu, vội vàng tiến tới và vội vàng thừa nhận. Em sợ em ngộ nhận anh thích em nhiều, hay em dành quá nhiều tình cảm cho anh. Và con gái thì mù quáng, riêng em em không mù quáng, nhưng em ích kỉ với chính cách em ích kỉ với bản thân mình…
Video đang HOT
Vậy mà anh, tiến tới nhẹ nhàng. Anh nhắn tin cho em, không đều đặn, nhưng đủ làm em nhớ tới anh bởi cách nói chuyện hài hước. Anh bảo hãy cho anh cùng đi cafe để em không phải ngồi mình. Anh bảo mình hãy cùng nhau làm mọi thứ, đừng sợ gì, cũng đừng làm mình. Anh hỏi em có biết nấu ăn không, nếu không thì anh lo, em không phải sợ khi đối mặt với phụ huynh. Anh nói rất nhiều… nhiều đến nỗi em thấy nó thú vị vì anh hiểu em và vì em và anh đều có những điểm chung đến tồi tệ…
Anh thừa biết em không nữ tính, không điệu, không biết make up, không có một đôi cao gót nào, không váy vóc… và nhất là em có thể còn trông giống một thằng nhóc mới lớn hơn là một cô gái 21 tuổi. Dù sao thì nó cũng không quan trọng.
“Đơn giản vì anh thích em.”
Thích em vì lí do đơn giản. Và đơn giản anh thích em vì vẫn luôn là mình. Chuyện em có đồng ý yêu hay không, anh không quan trọng, vì anh sẽ theo em cho đến khi mình đồng ý tiến xa. Và cũng vì em đã cho anh một cơ hội có 1-0-2 mà chưa ai từng có. Kế hoạch 5 năm lần thứ nhất. Anh nói anh sẽ tán em trong 5 năm, em sẽ xem anh làm em thay đổi như thế nào. Cũng khá là tuyệt vời, vì đối với em, em không cần một cuộc tình chóng vánh hay tình một đêm, mà em cần một cuộc tình lâu dài mà tương lai của chúng ta được đảm bảo…
Hãy cứ làm điều anh định làm! Em sẽ chờ anh làm được những gì.
Gửi người yêu trong tương lai của em.
Theo VNE
Nụ cười ấy ám ảnh trái tim tôi
Đôi lân những làn khói bay ra tạo thành ảo ảnh, thành nụ cười trong veo, thánh thiên của em ám ảnh tâm trí tôi.
" Chúc em hạnh phúc!" - đó có lẽ sẽ là dòng tin nhắn cuôi cùng mà tôi gửi cho em. Điên thoại báo tin nhắn đã được gửi đi thành công nhưng tôi vân cứ tân ngân ngôi nhìn vào màn hình cho đên lúc nó chuyên sang trạng thái đen thui rôi tự đông khóa. Phải chăng tôi đang luyên tiêc điêu gì, cũng không rõ nữa, chỉ có điêu, cái tin nhắn mà khi nãy tôi gửi chính là điêu mà ngày xưa rât nhiêu bạn bè đà từng dành đê chúc mừng tôi và em sau bao khó khăn mà chúng ta đã cùng nhau trải qua.
Giờ thì em hãy vững lòng mà bước đi trên con đường em đã chọn, bởi vì tôi đã thât sự buông tay rôi. Tôi biêt, khi đã buông tay nghĩa là sẽ mât em mãi mãi, nhưng níu giữ đê làm gì nữa khi mà trái tim em đâu còn thuôc vê mình. Người ta đâu thê cứ cô giữ mãi môt bàn tay đã muôn buông, cũng chẳng dại khờ đên đô cứ ôm khư khư môt thê xác mà linh hôn đã bay đi đâu mât.
Tôi nhớ em... (Ảnh minh họa)
Tôi buông tay chẳng phải vì hêt yêu em mà vì anh thây bản thân mình đã quá mêt mỏi. Đôi chân tôi rã rời, trí óc tôi rêu rã sau bao tháng ngày cô gắng đuôi theo cái bóng của em. Người ta vân bảo rằng sau khi kêt thúc môt cuôc tình thì bao giờ con gái cũng là người đau khô nhât. Nhưng giá mà có ai đó ở đây lúc này, nhât định tôi sẽ chứng minh được rằng họ đã sai.
Trong màn đêm đen đặc, chỉ có môt mình tôi ngôi lặng lẽ. Không gian xung quanh yên tĩnh quá, đên mức tôi có thê nghe rõ cả tiêng điêu thuôc đang hút dở trên tay mình lách tách cháy. Từng vòng khói trắng cứ nôi tiêp nhau phả vào trong không khí, tròn vo, lớn dân rôi loãng ra tan biên vào trong hư không như thê tât cả những gì trước mắt tôi chỉ là ảo ảnh.
Tôi tự hứa với lòng rằng dù có đau, có buôn tới mức nào đi chăng nữa thì cũng không bao giờ đê mình biên thành môt kẻ bê tha, bê rạc. Dù buông tay em rôi nhưng tôi còn phải sông tiêp, còn phải cô gắng phân đâu thât nhiêu đê ít ra thì sau này nêu hai ta có vô tình gặp lại thì em cũng phải ngâm ngùi nuôi tiêc vì đã nỡ rời xa mình. Nhưng hứa là hứa vây thôi, những lúc môt mình tôi chẳng thê làm bạn cùng ai ngoài điêu thuôc. Có đôi lân những làn khói bay ra tạo thành những ảo ảnh, khi ây gương mặt em, nụ cười thánh thiên của em lại hiên lên rõ môn môt làm tim tôi đau nhói. Những lúc đó tôi biêt tôi vân chưa thê xua đuôi hình ảnh của em ra khỏi tâm trí mình.
Tât cả những gì đã qua giông như môt giâc mơ vừa buôn lại vừa đẹp (Ảnh minh họa)
Càng vê khuya trời càng lạnh, có lẽ vì vây mà cảm giác cô đơn càng lớn hơn ở trong lòng. Đên tân bây giờ tôi vân chẳng thê nào hiêu được lý do mà em thay đôi, là do không đủ dũng cảm đê vượt qua sự phản đôi từ phía gia đình, không đủ niêm tin đê tiêp tục cùng tôi cô gắng hay là bởi vì em đã hêt yêu tôi? Tôi chỉ biêt rằng em đã yêu người khác, nhưng không hiêu vì sao em lại yêu người khác. Cuôi cùng tôi chỉ có thê đô lôi cho sô phân, rằng đôi mình có duyên mà chẳng có phân nên không thê cùng nhau viêt tiêp nửa còn lại của cuôn tiêu thuyêt cuôc đời.
Tât cả những gì đã qua giông như môt giâc mơ vừa buôn lại vừa đẹp. Phải rôi, chính xác là giâc mơ, bởi đã là giâc mơ thì mây khi có hôi kêt, cũng giông hêt như những dở dang trong câu chuyên tình của hai đứa chúng mình. Nhât định có môt ngày tình yêu này sẽ nhạt phai, nhât định có môt ngày anh sẽ có đủ can đảm đê xêp em vào quá khứ. Anh sẽ gói ghém tât cả những kỷ niêm của đôi mình lại rôi cât vào môt ngăn thât kín của trái tim mình. Anh sẽ quên em, nhât định anh sẽ phải quên em!
Theo Eva
Mệt mỏi lấy phải 'bà tiểu thư' Tôi đã quá mệt mỏi với cái kiểu của em rồi. Thế này không biết khi em mang bầu thì như thế nào, hay chăng em còn hành tôi từ sáng tới tối. Ngày trước, em dịu dàng hiền thục lại con nhà gia giáo, lấy được em là phước của nhiều cánh đàn ông, người ta vẫn bảo thế. Thì xem ra...