Góc khuất thương tâm vụ con sát hại cha ở Lào Cai
Nguồn tin riêng của PLVN cho hay, VKSND tỉnh Lào Cai vừa hoàn tất cáo trạng truy tố bị can Cư Seo Sình (24 tuổi, ở thôn Sảng Chải 5, xã Nàn Sán, huyện Si Ma Cai, tỉnh Lào Cai) ra trước vành móng ngựa về tội “Giết người”. Nạn nhân trong vụ án đau lòng này chính là ông Cư Seo Vần (53 tuổi) – bố đẻ của bị can.
Bênh em, hại bố
Cáo trạng thể hiện: 21h ngày 8/9/2011, Sình rời bàn nhậu ở nhà ông Sùng Seo Vảng (cùng thôn). Trên đường về nhà mình, Sình đi qua nhà bố mẹ đẻ thì nghe thấy tiếng chửi mắng nên rẽ vào xem sao. Đến nơi, Sình thấy cửa đóng nhưng trong nhà vẫn sáng đèn. Qua khe cửa, Sình thấy ông Vần đang khoa chân múa tay mắng chửi em trai mình (trên Sình còn một người chị gái nữa không ở nhà ông Vần).
Sình đẩy cửa bước vào nói: “Bố say rượu rồi. Bố đi ngủ sớm đi, đừng chửi bới lung tung nữa!”. Không nói gì, ông Vần đi về phía cuối giường ngủ, lôi ra khẩu súng kíp đi rừng, đoạn chĩa thẳng nòng súng vào con trai rồi bảo: “Mày có đố tao không?. Tao bắn chết mày đấy”.
Biết bố say rượu và đang nóng giận, Sình sợ ông Vần làm liều nên vội bỏ chạy ra ngoài. Tuy nhiên, vừa đi khỏi nhà ông Vần được vài bước thì Sình nghe trong nhà phát ra một tiếng “cạch”. Nghĩ khẩu súng của ông Vần bị rơi xuống đất, Sình hết sợ nên không chạy trốn nữa.
Vừa lúc đó thì ông Vần chạy đến, đấm vào mặt Sình. Sình tránh được, đồng thời xoay người dùng hai tay đẩy ngực ông Vần ngã ngửa về phía sau. Cú ra tay bất ngờ của con khiến ông Vần lăn xuống bậc đá, sâu khoảng 1m. Sau đó, Sình nhảy xuống, nhặt một hòn đá có cạnh sắc nhọn đập vào đầu bố khiến ông Vần lăn xuống khe cạn gần lối đi. Chưa dừng tay, thằng nghịch tử còn nhẫn tâm nhặt một hòn đá khác ném theo vào người bố.
Video đang HOT
Cư Seo Sình tái hiện hành vi đập đá vào đầu nạn nhân.
Khung hình phạt có mức án cao nhất
Sau đó, nghĩ rằng ông Vần tỉnh lại sẽ trả thù mình nên Sình quay lại đầu hồi nhà, nhặt lấy khẩu súng kíp và tháo ngòi nổ. Một lát sau, Sình quay lại nơi hắn đã tấn công ông Vần, dùng đèn pin soi khắp cơ thể bố thì thấy nạn nhân vẫn đang thoi thóp, đầu dính nhiều máu. Thấy tay mình cũng có máu, Sình vội vàng ra khe suối gần đó rửa tay. Trở lại hiện trường một lần nữa, Sình thấy ông Vần đã tắt thở. Y liền vác xác nạn nhân về đầu hồi nhà, đi qua đường dân sinh lên đồi cây cách đó khoảng 150m, vứt xác ông Vần xuống hố rồi lấp đất, phủ cành cây lên.
Cũng trong tối hôm đó – 8/9/2011, chị gái và em trai Sình đi tìm ông Vần khắp nơi mà không thấy. Hỏi Sình, hắn ấp úng nói rằng hôm qua bố đuổi mình nhưng không biết bố đi đâu. Sình còn lấp liếm: “Có thể bố đã ngã ở đâu đó”. Do đó, vợ con ông Vần đã báo chính quyền địa phương.
Chiều 11/9/2011, trẻ chăn trâu phát hiện mùi khó chịu tại đồi cây mà Sình đã chôn xác ông Vần nên đã mách người lớn. Công tác khám nghiệm tử thi cho thấy ông Vần đã tử vong do bị tấn công và Sình nhanh chóng bị đưa vào danh sách nghi can. Sau hơn 2 tiếng đồng hồ chối tội tại trụ sở Công an xã Nàn Sán, cuối cùng Sình đã khai ra sự thật.
Nhận định về tội ác của Cư Seo Sình, cáo trạng của VKSND tỉnh Lào Cai có đoạn nêu: “Hành vi phạm tội của bị can Cư Seo Sình thuộc trường hợp đặc biệt nghiêm trọng bởi bị can đã tước đi mạng sống của chính người đã sinh thành ra mình. Hành vi đó không những đã xâm phạm tính mạng của ông Vần vốn được pháp luật bảo vệ mà còn xâm phạm nghiêm trọng đến nhân phẩm, đạo đức xã hội, thuần phong mỹ tục của người Việt Nam, nhất là đạo hiếu của kẻ làm con, gây bất bình, hoang mang trong dư luận, ảnh hưởng xấu đến tình hình an ninh, trật tự tại địa phương. Vì vậy cần phải đưa bị cáo ra xét xử nghiêm minh trước pháp luật để giáo dục, phòng ngừa chung”.
Cũng theo cáo trạng, bị can Cư Seo Sình sẽ bị truy tố về tội “Giết người” được quy định tại Điểm đ Khoản 1 Điều 93 Bộ luật Hình sự với khung hình phạt 12-20 năm tù giam, tù chung thân hoặc tử hình.
Những góc khuất thương tâm
Cha mẹ Sình (tức ông Cư Seo Vần và bà Sùng Thị Sú) có với nhau 3 mặt con, trong đó Sình là con thứ hai. Cuộc sống gia đình ông Vần sẽ êm ấm, hạnh phúc nếu như không có chuyện bà Sú đột nhiên bỏ đi khỏi địa phương không rõ lý do.
Có người cho rằng bà Sú bỏ gia đình để đi lấy chồng bên Trung Quốc, sống cuộc sống sung sướng. Có người lại cho rằng bà bị ma ám phải bỏ nhà ra đi. Tuy nhiên, đó mãi là những đồn đại không rõ sự thật. Chỉ có một sự thật đó là từ ngày bà Sú bỏ đi khỏi nhà, ông Vần chỉ biết đến rượu, tháng ngày chìm trong những cơn say. Cứ say là ông Vần lại lôi các con ra đánh đập, mắng chửi thậm tệ.
Sình tuy đã lấy vợ nhưng ở cách nhà ông Vần không xa nên thi thoảng vẫn qua nhà hỏi han cậu em út đang ở với bố. Bị can này đã có một vợ và hai con, con đầu 6 tuổi, con thứ hai 1 tuổi. Hoàn cảnh gia đình của bị can cũng hết sức khó khăn vì chỉ trông vào mấy nương ngô.
Vào buổi tối xảy ra vụ án, trước đó ông Vần cũng đã uống rượu ở nhà một người quen nên khi về nhà, theo thói cũ, ông lại lè nhè chửi bới cậu con út. Một số hàng xóm của ông Vần cho hay, ông Vần và Sình thường hay cãi cọ nhau vì Sình hay can ông Vần, không cho bố uống rượu.
Có lần, Sình còn ném cả chai rượu của bố ra ngoài vì thấy bố uống quá nhiều. Mâu thuẫn giữa hai bố con căng thẳng đến mức nhiều lần họ suýt đánh nhau, may là được hàng xóm can ngăn kịp thời. Tiếc thay, vào đêm xảy ra vụ án, cả Sình lẫn bố mình đều không làm chủ được bản thân nên hậu quả đau lòng đã xảy ra.
Theo PLVN
Bi kịch cha và con
Do có những khó khăn về kinh tế cùng với những bức xúc trong cuộc sống gia đình khiến ông Văn nhiều lần mâu thuẫn, va chạm với các con.
"Sự việc xảy ra hôm... là do tôi bị kìm nén, uất ức nhiều ngày, không thể chịu đựng được nữa nên tôi đã hành động như vậy. Khi ông ấy đang ngủ, tôi đã đâm ông ấy, bao nhiêu nhát không nhớ nổi. Còn việc vì sao đâm ông ấy chết, như tôi đã khai, mẹ tôi bỏ về nhà ngoại đưa theo cả em tôi nữa. Gia đình tôi có mấy người mà ở hai nơi. Tôi muốn mẹ con đoàn tụ, tôi và các em tôi đỡ khổ...
Bị cáo Lê Văn Phòng
"Nó đã làm một việc tày đình rồi!"
Trên đây là lời khai của Lê Văn Phòng tại CQĐT sau khi bị bắt về hành vi giết người. Điều kinh khủng hơn cả là nạn nhân lại chính là cha đẻ của Phòng.
Phiên tòa sơ thẩm vụ án trên diễn ra vào một ngày cuối năm. Sau bị cáo là bốn người đàn bà: Mẹ, chị ruột, vợ và em vợ bị cáo. Những khuôn mặt buồn bã, sưng húp vì khóc. Còn bị cáo, thản nhiên trả lời những câu hỏi thẩm vấn của HĐXX.
Suốt thời gian phiên tòa diễn ra cho đến lúc tuyên án giải bị cáo về Trại tạm giam, những người đàn bà ấy ôm chặt bị cáo, căn dặn đủ điều trong nước mắt, song bị cáo chỉ cúi đầu. Tôi nhìn rất lâu bị cáo ngồi bất động sau vành móng ngựa và nhận thấy không hề có một giọt nước mắt trên khuôn mặt ấy.
Trong lúc HĐXX vào nghị án, tôi đã đến và ngồi cạnh bị cáo. Phải đến câu hỏi thứ hai, bị cáo mới quay sang trả lời.
- Em bị giam hơn 5 tháng rồi.
- Có nhớ vợ con không?
- Có.
- Phòng học hết lớp mấy thì nghỉ ở nhà?
- Lớp hai.
- Sau đó làm gì?
- Làm ruộng và thợ xây.
- Bố có hay đánh đập Phòng, mẹ và các em không?
- Có. Ông ấy đánh một cách vô cớ. Mỗi lần đi đánh bạc hay uống rượu về, chán đời là đánh. Lần nào cũng cầm dao rượt đuổi. May mà hàng xóm can ngăn.
- Phòng có bị đánh nhiều lần không?
- Có. Vì em hay can ngăn nên ông ấy phang luôn cả em.
- Đã lần nào phải đi cấp cứu chưa?
- Chưa.
- Hôm nay tòa xử, Phòng mong muốn điều gì?
- Em mong tòa xem xét giảm nhẹ tội cho em để sớm được về với vợ con.
Đó là một cuộc trao đổi ngắn bởi bị cáo không muốn trả lời nhiều. Trừ chị cả được học hết lớp 8, còn Phòng và các em chỉ được học hết lớp 1, 2 là phải ở nhà. Người cha bảo: Học hành tốn kém. Chỉ cần xóa mù chữ rồi ở nhà làm ruộng. Học lắm mà không có gì đổ vào mồm thì còn nhục hơn!
Trong lúc chị gái, vợ và em vợ bị cáo vây quanh Phòng để hỏi han, động viên thì ngoài hành lang, bà Huấn (mẹ bị cáo) đứng lặng lẽ bên vuông cửa sổ. Bà đã khóc nhiều, kể từ khi người chồng tệ bạc thường giận cá chém thớt, trút lên đầu vợ con những trận đòn vô cớ.
Và hôm nay, bà lại khóc. Những giọt nước mắt cứ thế lăn nhanh trên gương mặt khắc khổ và rơi xuống ngực áo. Tôi đến gần bà, cố an ủi đôi điều và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, bà kể tôi nghe về cuộc đời đầy đắng cay của mình:Năm 1985, anh Văn đóng quân ở Vĩnh Phúc, gần nhà tôi. Hồi ấy anh hiền lắm, ít nói và không biết gì đến rượu chè, cờ bạc. Biết nhau một thời gian mà chẳng bao giờ thấy anh nặng lời hay to tiếng với ai. Đầu năm 1987, hai chúng tôi nên vợ thành chồng. Chẳng hiểu sao từ khi có gia đình, anh ấy cứ như người bị ma ám, đâm ra đổ đốn, sớm ngày rượu chè, cờ bạc. Chỉ không vừa lòng anh ý một điều gì cũng khiến anh nổi giận, thượng cẳng chân, hạ cẳng tay.
Tôi nhớ, khi có thai cháu Phòng được 6 tháng, lúc đó khoảng giữa năm 1987, buổi sáng hôm ấy, tôi mang phân ra đồng bón cây. Vì mang ra chậm, anh ấy đứng ở ngoài đồng phải chờ, thế là khi vừa thấy tôi, anh ấy đã lao vào đấm, đá, đạp khắp người, vừa đánh anh vừa mắng tôi về cái tội lề mề. Tôi "hốt" quá, càng chạy anh ấy càng đuổi theo đánh. Tôi đau đớn đến ngất đi. Cứ tưởng sẽ không giữ được cái thai, may mà...
Những đứa trẻ lần lượt ra đời. Cuộc sống ngày càng khó khăn. Lẽ ra, anh Văn phải tu chí làm ăn, không được giàu có như người ta nhưng gia đình phải êm ấm, thuận hòa. Đằng này, anh ấy càng bết hơn.
Hầu như ngày nào cũng uống rượu, rồi chơi bạc. Cha mẹ, anh em ruột thịt, vợ con, hàng xóm khuyên ngăn mọi điều nhưng đều vô ích. Cháu Phòng cũng không phải là đứa trẻ hư hỏng gì. Lần nào thấy mẹ bị đánh, nó cũng lao vào can ngăn nên bị đánh theo. Khi cháu được 5, 6 tuổi, có lần anh ấy tức giận nó một việc nào đó đã ném nó ra giữa ao. Ông nội nhảy xuống ao vớt cháu cũng bị anh ấy dùng gậy vụt vào chân vào tay ông cụ khiến ông không bưng nổi bát cơm.
Một lần khác, cháu Phòng cũng bị bố túm hai chân cho đầu lộn ngược xuống giếng... Tôi chưa thấy có người chồng, người cha nào nhẫn tâm với vợ, với con như anh ấy. Hôm nghe tin cháu Phòng giết bố, hai chân tôi muốn khuỵu xuống. Nó đã làm một việc tày đình rồi. Anh ấy dù sao cũng là cha của nó mà. Bà chỉ nói được vậy rồi cúi đầu xuống thật thấp. Đôi vai rung lên.
Vị trí nhà ông Lê Văn Văn, hiện trường vụ án
Thoát án tử hình
Ông Lê Văn Văn, SN 1960, trú tại xã Tiên Dược, huyện Sóc Sơn, có vợ là bà Nguyễn Thị Huấn và 4 người con, lớn 26 tuổi, bé 14 tuổi.
Do có những khó khăn về kinh tế cùng với những bức xúc trong cuộc sống gia đình khiến ông Văn nhiều lần mâu thuẫn, va chạm với các con. Tháng 6-2006, ông Văn đã đánh chửi người con trai thứ ba là Lê Văn Sơn. Vì không đồng tình việc đó nên Lê Văn Phòng là con trai lớn đã lên tiếng bệnh vực Sơn, can ngăn và đánh lại bố dẫn đến việc ông Văn đánh và đuổi Phòng ra khỏi nhà. Từ đó, Phòng sống lang thang ở nhà bạn bè hoặc họ hàng. Đầu tháng 7-2006, Phòng về quê ngoại ở huyện Bình Xuyên, tỉnh Vĩnh Phúc thăm mẹ (bà Huấn đã ly thân với ông Văn từ năm 1999 do mâu thuẫn). Khi mẹ con tâm sự với nhau, Phòng càng ghét bố nên trong một lần đến chơi nhà bác họ là ông Ngô Ngọc Trâm, Phòng đã lấy trộm một con dao nhọn dài gần 30cm của ông Trâm rồi giấu đi và nung nấu ý định có cơ hội sẽ giết ông Văn.
Sau 3 đêm theo dõi, rình phục không có kết quả, khoảng 21g ngày 18-7-2006, Phòng tiếp tục về nhà tìm bố và gặp chị Lê Thị Thơ (chị gái Phòng). Hai chị em chở nhau bằng xe máy đi ăn tối, ăn xong về nhà chị Thơ thì thấy ông Văn đã ngủ trên giường. Biết đây là điều kiện thuận lợi để thực hiện ý đồ đen tối, trong lúc chị Thơ đi tắm, Phòng lấy dao đâm liên tiếp vào bụng, ngực ông Văn làm nạn nhân chết ngay trên giường. Chị Thơ chạy ra cũng không kịp can ngăn. Thấy bố đã chết, Phòng lao ra ngoài, nói với chị gái về việc vì sao y giết bố rồi chạy ra sau vườn chôn con dao vừa gây án. Tiếp đó, Thơ đưa Phòng đến nhà họ hàng là bác Lê Thị Hồi (tức Mến) ở gần đó để nói cho mọi người đến giải quyết.
... Không có tình tiết mới nào phát sinh tại tòa. Quá trình thẩm vấn và tranh luận diễn ra khá nhanh do bị cáo thành khẩn nhận tội. Ngoài ra, trong phần luận tội, vị đại diện VKSND TP Hà Nội còn đưa ra một số tình tiết giảm nhẹ mà bị cáo được hưởng là: Bị cáo chưa có tiền án, tiền sự, có hạn chế về nhận thức và nạn nhân có thời gian dài đối xử không tốt với vợ con, chính điều này khiến bị cáo đã có suy nghĩ nông cạn rằng cần phải ngăn chặn những hành vi đó của cha bằng việc giết người. Có thể nói, bị cáo phạm tội với một kế hoạch chuẩn bị từ trước, chuẩn bị hung khí và quyết tâm phạm tội đến cùng. Mặt khác, bị cáo giết người khi nạn nhân đang ngủ, không thể tự vệ được và quá trình thực hiện hành vi phạm tội diễn ra rất nhanh là những tình tiết tăng nặng cần phải áp dụng cho bị cáo. Từ những lẽ đó, đề nghị HĐXX phạt bị cáo mức án 18-20 năm tù.
Khi bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp cho bị cáo, vị luật sư lại đưa ra quan điểm khác, cho rằng, bị cáo phạm tội do bị kích động mạnh do lỗi của nạn nhân gây ra. Ông Văn đánh đập vợ con trong suốt thời gian dài, nó như một ngọn lửa, âm ỉ cháy cho đến một lúc, bị cáo không thể chịu đựng được nữa dẫn đến hành động giết cha.
Tuy nhiên, vị đại diện VKSND TP Hà Nội đã bác lại quan điểm này. Bị cáo phạm tội không thể coi là bị kích động mạnh do lỗi của bị hại vì bị hại lúc đó đang ngủ, không có chuyện to tiếng hay mâu thuẫn tại thời điểm án mạng xảy ra. Vì thế, bị cáo không được hưởng tình tiết giảm nhẹ này.
Tội ác của bị cáo thật kinh khủng, giết người dã man, điên cuồng và đau đớn hơn cả, nạn nhân lại là cha ruột của mình. Lẽ ra, với tội ác này, phải loại trừ y ra khỏi đời sống xã hội mới tương xứng với những gì y đã gây ra - Đó là sự nhận định của HĐXX trong bản án dành cho bị cáo. Tuy nhiên, tòa đã cân nhắc, cho y được hưởng những tình tiết giảm nhẹ như VKS đã đề nghị để y được sống, trở về với gia đình. Từ những lẽ đó, tòa quyết định hình phạt với y là tù chung thân về tội giết người.
Người cha, nạn nhân vụ án giờ đã yên nghỉ dưới ba tấc đất. Còn đứa con, bị cáo của vụ án phải nhận sự trừng phạt bằng những năm dài trong trại giam. Gánh nặng gia đình giờ lại trút lên vai những người đàn bà. Họ đã bao lần khóc, và hôm nay lại khóc tức tưởi. Ngay cả khi chiếc xe giải bị cáo đã chuyển bánh về Trại tạm giam, tiếng khóc ấy vẫn còn bật lên trong khoảng sân tòa án đầy ai oán, xót xa.
Theo PLXH
Ấm ức bị ép duyên, gã trai bản giết cha sau men say Phạm nhân Hà Văn Tình (SN 1991, quê xã Bảo Lâm, huyện Cao Lộc, tỉnh Lạng Sơn) hiện đang thụ án 15 năm tù về tội "Giết người" tại Trại giam Ngọc Lý (Bắc Giang) trông hiền lành, cục mịch đúng "chất" của một chàng trai người dân tộc thiểu số ở một thôn bản heo hút vùng biên. Ít ai ngờ Tình...