Góc khuất của vợ
Mọi góc khuất trong cuộc sống của vợ tôi dần được phơi bày. Danh bạ điện thoại lưu vô số tên đàn ông. Tin nhắn, chát chít qua lại mới là điều bất ngờ nhất. Tôi tưởng như đang đối diện với lời lẽ của ai kia, chứ không phải vợ mình.
Mới ngoài ba mươi, vợ tôi mất đột ngột sau một tai nạn, để lại hai đứa con trai nhỏ. Tôi bang hoang đối diện với cảnh gà trống nuôi con ra sao, suy sụp trước biến cố này.
Thế nhưng, trong cảnh tang gia bối rối, tôi vẫn ngờ ngợ nhận ra, có điều gì đó hình như bất thường…
Ngày tang vợ, có khá nhiều người đan ông lạ mặt đến viếng. Tôi thấy có những ánh mắt tò mò, dò xét, ái ngại, quan sát, ngạc nhiên… này nọ dành cho mình. Cũng chẳng tiện hỏi từng người rằng, anh là ai, quen biết như thế nào với vợ tôi…
Chỉ đọng lại vài câu hỏi han mà tôi loáng thoáng nghe được, rằng chẳng phải vợ chồng họ ly thân, sắp ly hôn đó sao? Cứ tưởng họ sống vất vả khổ cực lắm chứ, ai ngờ gia đình cũng tươm tất vậy. Người nhà tôi còn kể lại rằng, có người đàn ông nọ còn xa gần ướm hỏi, có nghe vợ tôi kể chuyện, đang mượn nợ của những ai không?
Video đang HOT
Sau đám ma, tôi nhận được vài cuộc điện thoại với nội dung liên quan tới tiền, như thể vợ tôi đã vay mượn ai đó, và giờ họ tiếc, muốn tìm cách đòi lại. Tôi hỏi dò, xem vợ thiếu nợ nhiều ít thế nào, có gì chứng minh không, nhất là quen biết ra sao mà cho vợ tôi vay, thì họ lảng đi, cúp máy. Tôi buộc lòng phải lục lọi vật dụng cá nhân vợ tôi để lại, mới phát hiện ra cô ấy có khá nhiều món trang sức đắt tiền. Nhẫn, lắc tay, dây chuyền, bông tai, mỗi thứ hàng mấy bộ. Quần áo cũng nhiều thứ hàng hiệu mà đồng lương công chức của hai vợ chồng tôi khó mà sắm nổi. Tôi bắt đầu hoang mang, rà soát lại quá trình chung sống gần đây, mới vỡ lẽ vợ có những lúc hành tung khó hiểu, thi thoảng lại đi công tác qua đêm, trong cốp xe có khi để sẵn váy áo, đồ ngủ… Nhưng tôi vốn vô tâm và bận rộn, đã không để ý.
Tôi mang điện thoại của vợ, vốn đang được cài mật khẩu, ra tiệm để mở. Cả những thứ bảo mật liên quan đến thư điện tử, hay chát riêng trên mạng, tôi cũng nhờ người bẻ khóa giùm. Thực tâm, tôi không muốn xâm nhập vào những bí mật riêng tư của người đã khuất. Suốt thời gian chung sống, tôi đã tin tưởng vợ, thì hà cớ gì, khi cô ấy nằm xuống, tôi lại phải nghĩ ngợi thế này? Thế nhưng, chẳng muốn hình ảnh vợ trong lòng bị ảnh hưởng bởi những hoài nghi không đáng, tôi quyết định cứ tìm hiểu xem sao…
Mọi góc khuất trong cuộc sống của vợ tôi dần được phơi bày. Danh bạ điện thoại lưu vô số tên đàn ông. Tin nhắn, chát chít qua lại mới là điều bất ngờ nhất. Tôi tưởng như đang đối diện với lời lẽ của ai kia, chứ không phải vợ mình. Thậm chí, tôi đã ngỡ rằng, hẳn là nhầm lẫn gì đó, chứ vợ tôi làm gì có những tâm sự, những than thở, những òn ỉ xin xỏ mà tôi đang phải chứng kiến rành rành trước mắt. Cô ấy kể lể rằng hôn nhân là sai lầm, cuộc sống rất buồn và cô đơn, chồng vừa thô bạo vừa vô tình, đời sống gối chăn lạnh nhạt, gia đình chồng khó ưa, con cái thờ ơ này nọ…
Hóa ra, những thứ vật chất kia chính là “chiến lợi phẩm” mà cô ấy thu hoạch được sau nhưng tin nhăn, cuôc điên thoai than van; i ôi… Những dịp lễ tết này nọ, vợ tôi đều vòi vĩnh nhiều quà cáp từ các “mối” khác nhau. Cơ hội gặp gỡ tiếp xúc trong công việc đã cho cô ấy dễ dàng phát triển “khả năng bản thân” kiểu ấy, thật là… Tất nhiên, đời chẳng cho không ai cái gì. Những lần hẹn hò “tâm sự” vẫn còn rành rành, cứa nát trái tim tôi, người đàn ông khốn khổ vừa góa vợ đã phải chịu thêm một cú trời giáng…
Tôi thật sự không biết phải hiểu sao đây. Vợ tôi có vấn đề gì về tâm sinh lý? Hay chỉ là thói giải trí khó tin của một người phụ nữ kiệm lời, sống nội tâm, có vẻ bề ngoài khá dễ gây thiện cảm? Cô ấy đi lừa thiên hạ vì thiếu thốn, hay vì co sở thích bệnh hoạn? Tôi chỉ muốn hỏi thẳng người nằm dưới mộ sâu, vì sao nỡ đối xử với chồng con như thế. Rằng hà cớ gì, cô ấy phải diễn vở tuồng kia trong bao năm dài, để thỏa mãn cái tôi của mình, hay vì cô ấy coi gia đình chỉ là cái vỏ bọc đáng nguyền rủa?
Theo VNE
Yêu từ đôi tay
Anh cũng giống như bao thằng đàn ông khác, bàn tay không phải là nơi đầu tiên anh để ý khi nhìn phụ nữ. Gặp em lần đầu, anh chẳng có gì ấn tượng với vẻ ngoài của em, có chăng hơi ngỡ ngàng bởi em chân chất, giản dị, khác xa những cô gái đồng trang lứa.
Sau những cuộc tình nhạt nhẽo, anh bỗng có suy nghĩ hay là thay đổi khẩu vị, thử xem những cô gái như em có gì hay ho. Công cuộc tán tỉnh em lạ thay lại mất nhiều thời gian hơn tất thảy. Khi em thấy được cái chân tình hiện hữu trong tim anh, em chìa tay ra cho anh nắm. Bỗng nhiên, anh rạo rực lên thứ cảm giác như lần đầu biết yêu. Anh chẳng nhớ đã cầm biết bao bàn tay, nhưng bàn tay em có gì lạ là, cái ấm nóng lan tỏa đến tận nơi sâu cùng nhất của tim anh. Tay em chẳng mềm mại ngọc ngà, chẳng thon dài, nuột nà đỏm dáng với những màu sơn chói mắt, cũng không hề được tô điểm bởi những trang sức đặc biệt. Đơn giản, chỉ là một bàn tay anh muốn nắm mãi cho đến cuối cuộc đời.
Bàn tay em sờ trán anh mỗi khi anh ốm. Bàn tay em đút từng muỗng cháo, bón từng thìa nước khi anh nằm mê man trong bệnh viện. Bàn tay em cầm tay con mình, uốn nắn nét chữ cho con. Em nhổ tóc sâu cho mẹ, cài cúc áo cho người mỗi khi trở trời.
Mùa hè, tay em chế biến hết món này đến món khác để bồi dưỡng sức khỏe cả nhà. Mùa đông, bàn tay em lại trổ tài đan, móc bao khăn áo cho cả nhà. Tết đến, em theo mẹ vào bếp làm đủ thứ mứt ngon.
Mọi thứ trong nhà được em dọn dẹp ngăn nắp, sạch sẽ. Em hướng dẫn con đọc sách, nhắc anh chơi thể thao. Bàn tay em luôn đứng đằng sau, cổ vũ cho bố con anh những lúc anh cần, đã vực anh dậy sau những thất bại ở thương trường, lại nắm chặt tay tiếp cho anh bao sức mạnh nghĩa tình.
Cùng bàn tay ấy, em tất tả lo cho mẹ anh những ngày bà ốm nặng. Khi anh và bố lóng ngóng, chị gái anh lại ở xa, em giành hết mọi việc vệ sinh, cơm nước cho mẹ. Em chu đáo, ân cần đến nỗi những người trong bệnh viện cứ ngỡ em là con gái còn anh là rể. Mẹ luôn nhắc nhở anh rằng, anh diễm phúc lắm mới có được em.
Mỗi lúc thảnh thơi, anh lại cầm bàn tay em và ngắm. Năm tháng đi qua, bàn tay em thêm vết chai sạn, từng ngón tay lại thêm chút nhăn nheo đời thường. Bàn tay em vun vén cho tổ ấm của hai chúng mình, lại chăm chút cho những yêu thương chưa bao giờ tắt, vẹn tròn những nghĩa vụ của phận dâu con.
Mỗi sáng, khi anh còn say giấc, em dậy sớm nấu đồ ăn sáng, rồi đánh thức hai bố con. Thay đồ cho con xong, em lại quay sang thắt cà vạt cho anh, chỉnh sửa cho hai bố con tinh tươm, em mới chuẩn bị cho mình. Anh lại áp bàn tay em vào má, thì thầm những thương yêu khe khẽ không tên.
Mỗi lúc anh bị lôi kéo bởi bao cám dỗ thị phi ở bên ngoài, anh lại nghĩ đến bàn tay em, đôi bàn tay xoa dịu hết những nhọc nhằn trăn trở cho anh, để anh được thoải mái, tự do với chính mình. Anh lại kịp ghìm mình lại, để không lạc đường như đã hứa với em.
Sáng nay, vào công ty, một cô gái có bàn tay sơn đỏ ở phòng ban khác chủ động bắt chuyện với anh, đôi mắt xoáy sâu những suy nghĩ mà bất kỳ người đàn ông nào cũng hiểu. Cô ấy bảo anh có vẻ cuốn hút lạ kỳ... Anh chỉ mỉm cười, trả lời với cô ấy bằng tất cả tình yêu và niềm tự hào anh có: "Tất cả là nhờ bàn tay của bà xã anh". Yêu em, yêu từ đôi tay, em ạ!
Theo TTVN
Tăng lửa cho tình chồng vợ Bạn không cần gác lại mọi công việc để lên kế hoạch cho một chuyến du lịch xa nhằm mục đích hồi sinh tình cảm vợ chồng. Thay vào đó, mỗi ngày chỉ cần thực hiện một điều rất nhỏ trong những gợi ý dưới đây. Gửi tin nhắn "tình củm" Khi tập trung làm một điều gì đó với thái độ nghiêm...