Góc khuất của trái tim
Tôi năm nay đang là sinh viên năm cuối, quãng thời gian còn là sinh viên cũng không nhiều.
Cũng chính là sinh viên mà tôi đã quen anh, người mà làm trái tim tôi biết rung động, biết thổn thức, biết mong và biết nhớ.
Anh và tôi ở cùng xóm với nhau, chúng tôi biết nhau từ khi cả hai là sinh viên năm thứ nhất, nhưng quãng thời gian tôi và anh yêu nhau thì không nhiều, 1 năm 3 ngày. Vì ở cùng xóm với nhau, ban đầu lại không hợp tính nên những lần nói chuyện với nhau là những lần đối đáp nhau, không ai nhường ai, kém miếng khó chịu… Cứ thế, thời gian trôi đi cùng với sự vun vén của mọi người trong xóm, chúng tôi nhìn lại mình và có tình cảm với nhau từ bao giờ không biết.
Ngày nhận lời yêu anh, tôi vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận tình yêu đó và chính anh cũng cảm nhận được điều đó qua hành động, việc làm của tôi. Anh vẫn bên tôi và thời gian đã làm cho tôi yêu anh nhiều hơn. Anh không lãng mạn được như những người khác. Yêu anh tôi không có những buổi tối cùng dắt tay nhau đi dao, cùng nhau đi đến những nơi mình thích hay chỉ đơn giản dành riêng cho nhau bữa ăn chỉ có 2 đưa… cũng đều không có. Đổi lại anh quan tâm đến tôi theo cách khác, mỗi lần rửa bát đều rửa cùng tôi, mỗi lần nấu cơm đều dành nấu cơm cho tôi, việc gì khó cũng nhận làm hết. Với tôi chỉ vậy thôi nhưng đã thấy ấm áp và vui rất nhiều, thấy rằng anh luôn bên tôi, quan tâm đến tôi.
Những khi mệt mỏi nghĩ đến anh là mọi điều đó tan biến hết trong tôi. Nhớ quãng thời gian đang quen với cuộc sống sinh viên thì tôi phải đi thực tập công nghệ sáu tuần, làm vất vả như công nhân mà ở nhà tôi có phải làm vất vả như vậy bao giờ đâu. Được ngày nghỉ về gặp anh, thấy anh là tôi khóc luôn, khóc vì mệt, khóc vì hạnh phúc, khóc để làm nũng với anh khóc để được anh ôm vào lòng, bao mệt mỏi trong tôi tan hết. Có những điều tưởng như đơn giản nhưng càng làm thổi bùng ngọn lửa tình yêu của chúng tôi.
Ngày nhận lời yêu anh, tôi vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận tình yêu đó (Ảnh minh họa)
Mặc dù chúng tôi yêu nhau nhưng vẫn có điều gì đó mà tôi cảm giác là mình vẫn còn trẻ con xem vào giữa làm tôi ít thể hiện tình cảm với anh. Hay là do tôi ích kỉ sợ anh biết rằng tôi yêu anh nhiều hơn, sợ tôi phải phụ thuộc anh, không được anh nuông chiều, không được làm nũng anh nữa. Để đến nỗi mà anh nói với tôi rằng “không thấy bao giờ tự nhiên em nhắn tin cho anh, không thấy bao giờ tự nhiên ôm anh nhỉ?”
Video đang HOT
Rồi anh ra trường trước tôi, anh về nhà mãi không xin được việc đi làm. Quãng thời gian này là khoảng thời gian mà tình cảm chúng tôi bị sứt mẻ. Anh nặng nề chuyện không xin được việc làm, tâm trạng không thoải mái, rồi anh cáu gắt lây cả sang tôi, rồi những lần nói chuyện với nhau thưa dần, anh cảm thấy cuộc sống vô vị, buồn tẻ và rồi cứ thế chúng tôi xa nhau.
Những lần nói chuyện với nhau là những lần tôi khóc, nhiều lúc chỉ vì lý do đơn giản mà tôi cũng khóc làm anh càng giận tôi hơn khi đang rối bời vì công việc mà tôi lại như vậy. Anh xa tôi còn vì một lý do khác nữa là sau khi ra trường một năm anh quay lại học liên thông tiếp 2 năm thì cũng là lúc tôi ra trường, anh sợ tôi phải đợi lâu, sợ không đem lại được hạnh phúc đến cho tôi. Trong khi tôi là con gái mà tôi còn không tính toán như vậy, anh thì nghĩ cho tôi…
Kể từ đó là những chuỗi ngày của tôi là những buổi tối tôi nằm một mình trong phòng khóc thầm, tôi sợ buổi tối, tôi sợ những lúc phải ở trong phòng một mình. Hình ảnh của anh đã quá quen thuộc rồi, nó hiện hữu trong tâm trí tôi và cả trong cuộc sống hằng ngày của tôi nữa, tôi quen có anh làm giúp, quen có anh làm cùng, quen có anh mắng tôi lười học, mắng tôi không được ăn món cà muối vì sợ tôi ho. Chỉ thế thôi, chỉ từng ấy anh dành cho tôi thôi mà sao mỗi khi bên anh không cần nói gì tôi vẫn rất vui, cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh và tràn ngập hạnh phúc.
Tình cảm tôi dành cho anh là người đầu tiên, cái nắm tay cũng là lần đầu và cả nụ hôn cũng là lần đầu dành cho anh. Thế mà chúng tôi lại xa nhau, anh về nhà bận rộn với công việc không còn thời gian rảnh rồi mà nghĩ đến tôi. Còn tôi vẫn còn đang là sinh viên nên có thời gian rảnh nhớ đến anh, cứ thế là tôi lại buồn, mắt lại rưng rưng…
Những lần nói chuyện với nhau là những lần tôi khóc (Ảnh minh họa)
Khi còn là sinh viên không lo nghĩ gì đến cuộc sống sau này, cứ ngỡ yêu là sẽ đến với nhau, nhưng đến khi anh ra trường rồi mọi suy nghĩ đó không còn nữa, anh cuốn vào những suy nghĩ lớn hơn, sợ có học liên thông xong cũng không có được công việc ổn định, cứ lông bông thì lại làm tôi khổ. Ra ngoài cuộc sống mới biết phải tính toán, phải lo lắng nhiều điều, mọi thứ không còn màu hồng như là sinh viên. Chính vì điều đó mà tôi hiểu rằng một phần những mối tình sinh viên thường không đến được với nhau. Vì khoảng cách, vì công việc, vì cuộc sống thay đổi.
Cuộc sống không phải bộn bề với những lo toan về đồng tiền, với một công việc tốt, một mức lương cao thì chắc hẳn rằng không phải mình tôi mà có rất nhiều đôi bạn nữa tình đầu là tình cuối!
Nếu thời gian có quay trở lại, tôi sẽ bạo dạn thể hiện mình yêu anh nhiều như thế nào, nếu thời gian có quay trở lại, tôi sẽ mạnh mẽ hơn, tôi sẽ không có những suy nghĩ lệch lạch, không nói những lời khiến anh phải suy nghĩ để không phải xa nhau.. Nhưng thời gian có bao giờ chờ đợi ai? Cuộc sống không bao giờ dành chỗ cho từ “nếu”. Khi đang ngồi viết những dòng chữ này thì cũng là lúc tôi quen dần với cuộc sống cô đơn, quen dần với cuộc sống quạnh vắng, quen dần với cuộc sống không anh. Tôi không hối hận khi yêu anh, nhưng nếu được lựa chọn lại tôi sẽ không yêu khi còn là sinh viên.
Sau khi ra trường tôi đủ lớn, đủ suy nghĩ chín chắn, đủ biết được những khó khăn trong cuộc sống là như thế nào khi đó tôi sẽ yêu, sẽ vun vén cho tình yêu mình thật hoàn hảo. Tôi và anh có duyên mà không có phận. Nhớ đến anh là nhớ đến những kỉ niệm ngập tràn hạnh phúc, khóe mắt tôi thấy cay cay. Giờ đây thật lòng trong thâm tâm tôi thầm chúc anh tìm được công việc như mong muốn và có một cuộc sống tình thần tràn ngập niềm vui và niềm hạnh phúc. Và tôi mỉm cười đón chào một cuộc sống mới.
Tuy giờ đây chúng tôi không còn là của nhau nữa, nhưng anh vẫn liên lạc hỏi thăm tôi và tôi sẽ cố gắng sống thật vui vẻ để anh không còn cảm thấy có lỗi với tôi vì anh nói anh đã có lỗi với tôi rất nhiều, đã làm tôi khóc, đã làm tôi buồn. Những gì của anh, của tôi sẽ mãi là những kỉ niệm đẹp, tôi xếp nó vào một phần của khối óc, một góc của trái tim.
Theo Eva
Lý lẽ riêng của tình yêu.
Ngay từ hồi học THPT, mỗi chiều cuối tuần, khi tụi bạn gái nô nức rủ nhau đến các tụ điểm vui chơi giải trí để gặp gỡ, giao lưu và nhận sự tán tỉnh của các chàng trai thì Minh lại vùi đầu trên thư viện.
Cô cho rằng thời điểm này mà lao vào cuộc tìm kiếm tình yêu đẹp thì hơi vô vọng, hoài phí. Cô thường quan niệm, khi có sự thành đạt rồi, tự khắc tình yêu của người đàn ông giỏi giang, chân chính sẽ đến.
Cứ thế, cuộc sống của Minh được lập trình theo một kế hoạch tương đối bài bản, chi tiết. Cô học giỏi, ra trường, có việc làm ngay. Chỉ sau 3 năm, Minh lên chức trưởng phòng. 6 năm sau, cô là trưởng đại diện của Văn phòng. Sau 9 năm, cô tách ra lập công ty riêng. Trong chừng ấy thời gian, song hành với những thành công trong công việc của Minh, những người đàn ông đẹp trai, thông minh, giỏi giang đã đến với cô. Nhưng điều Minh chưa bao giờ nghĩ tới là chỉ một thời gian ngắn sau, cô lại là người chủ động nói lới chia tay:. "Chả có gì vui", cô thường than như vậy".
Năm ngoái, mùa lạnh đến cũng là lúc gia đình ráo riết chuẩn bị cho các bữa tiệc mời bạn bè để cho cô có cơ hội làm quen. Lần ấy, xuất hiện một chàng trai lạ. Nhìn anh thật khó đoán tuổi. Giữa những người mặc complet sang trọng, bộ quần áo giản dị là chemise kẻ rộng, quần jeans sờn, giày bệt khiến anh lạc lõng. Khi mọi người chúc rượu, lần lượt bê những đĩa thức ăn đầy ra chụm đầu vào một nhóm nào đó để ồn ào thì anh lại chọn cho mình mẩu bánh nhỏ vào ly nước lọc.
Không bắt chuyện với ai, anh đi về phía đặt chậu cây cảnh gần góc phòng và ngồi xuống. Đó là vị trí đẹp, an toàn và yên tĩnh nhất của căn phòng . Ý nghĩ đó đã đập mạnh vào trong đầu Minh, xui khiến cô bước lại. Đáp lại câu chào của cô, anh khẽ gật đầu chừng mực. Họ trò chuyện với nhau. Anh đưa ra những câu hỏi khá trung tính và câu trả lời thì dí dỏm. Thỉnh thoảng cả hai cùng cười.
Ngày cả gia đình biết tin Minh có mối quan hệ với người con trai ấy, ai cũng ngỡ ngàng. Ông anh họ của Minh thốt lên đầy ân hận: "Biết thế hôm ấy anh không rủ nó đến bữa tiệc. Chỉ là tiện thể thì mời lấy lệ. Ai ngờ...". Mọi người có rất nhiều lý do chính đáng để phản đối. Cha Minh bảo gia đình anh ta ở xóm liều, không môn đăng hộ đối, chơi bời thì được chứ đừng yêu. Mẹ Minh nói nghề nghiệp của anh ta bấp bênh, đừng vì gia đình ép quá mà chọn liều. Cô Minh thì bảo nhìn như một người lớn chưa trưởng thành, chắc là muốn lợi dụng. Bà nội Minh kêu kiểu người kỳ dị này không thể đảm nhiệm được vai trò của một chàng rể trong một dòng họ danh giá, phu quân của một nữ giám đốc tài năng...
Đáp lại tất cả những điều đó, Minh chỉ lặng im... Tuy nhiên, chỉ thời gian sau, cả gia đình bắt đầu nhận ra những dấu hiệu thay đổi của Minh. Cô ấy đã thay bộ đồng phục khô cứng bằng những bộ trang phục nhẹ nhàng thanh thoát. Từ một người chỉ coi công việc là trên hết , cô đã biết cách dành thời gian một cách ngẫu hứng để chỉ ở nhà nằm nướng vè nghe nhạc thảnh thơi. Từ một người luôn có cái nhìn nghiêm túc, kênh kiệu, cô đã trở nên mềm mại, hòa nhã trong lời nói và đôi khi hay cười... Để rồi một ngày kia, bà nội đã phải thốt lên rằng: "Thay đổi đến mức chẳng nhận ra cô cháu xưa cũ của mình. Đúng là tình yêu luôn có lý lẽ đúng của riêng mình".
Và một ngày chủ nhật tươi hồng đã đến. Minh quyết định lấy hết can đảm dẫn chàng trai kia về ra mắt cả nhà. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm thế của một người đứng ra năn nỉ, giãi bày, thanh minh... để mọi người tin rằng cô yêu anh ấy. Điều Minh không ngờ tới là vừa thấy chàng trai, tất cả mọi thành viên trong gia đình đã mỉm cười, vẫy nhẹ tay và mời anh ngồi xuống... Khi Minh bối rối hỏi nhỏ mọi người: "Lý do gì để tất cả mọi người chấp nhận anh ấy?" thì câu trả lời cô nhận được chỉ là: Bởi anh ấy đã làm cô biết vui!.
Theo Eva
Yêu thương ơi! Ngày gió rỗi, em lang thang qua những con đường quen từng in dấu chân hai đứa mình... Như là mới ngày hôm qua thôi anh còn nắm tay em, cùng em thả bộ trên những con phố nghìn năm tuổi, nào hàng Khoai, hàng Lược, hàng Đào, hàng Bông... Tay phải nắm lấy tay trái tìm hơi ấm bàn tay anh còn...