Giúp việc trẻ ‘mừng như trúng số’ mỗi lần chồng tôi về thăm nhà
Tôi đã tận mắt chứng kiến Phong và nữ giúp việc đang say sưa làm cái việc mà bấy lâu nay tôi vẫn nghĩ Phong chỉ dành cho vợ trên chính chiếc giường chưa phai dấu hạnh phúc.
ảnh minh họa
Phong là bạn thân của anh trai tôi suốt mấy năm hai người cùng học ở trường cấp III. Nhà của bố, mẹ tôi ở gần trường hơn nên sáng nào Phong cũng qua rủ anh trai tôi đến lớp.
Phong đỗ vào trường Đại học Kiến trúc một tỉnh phía Nam còn anh trai tôi trúng nghĩa vụ quân sự. Ngày Phong và anh trai tôi chia tay mỗi người một ngả, Phong đã kịp nhờ anh tôi nhắn rằng Phong muốn chờ khi anh ấy ra trường sẽ đến nhà… cầu hôn tôi.
Thực lòng tôi cũng có cảm tình với Phong, một thanh niên hiền lành, đẹp trai, học giỏi, nhưng để nhận lời yêu rồi chờ đợi thì tôi chưa sẵn sàng, vì tôi mới bước vào lớp 11 và chưa muốn ràng buộc vào mối quan hệ nào khi mọi việc còn đang ở phía trước.
Chắc “thấm nhuần” hồi âm của tôi qua anh trai tôi, nên cho đến khi tôi trở thành cô sinh viên trường Đại học Sư phạm, Phong không “làm phiền” gì tôi.
Ảnh: Huffington Post
Video đang HOT
May mắn anh trai tôi ra quân và nhận được một suất đào tạo nghề tại nước ngoài đúng dịp tôi có giấy báo nhập trường đại học. Bố, mẹ tôi vui mừng mở tiệc liên hoan để anh, em tôi báo công với tổ tiên, dòng tộc.
Không hiểu có tình cờ không mà Phong có mặt đúng lúc cùng bó hoa tươi thắm và lời chúc mừng chân tình dành cho tôi và anh trai tôi.
Được anh trai hết lòng ủng hộ cùng lời “mở đường” của bố, mẹ, vả lại tôi cũng không có gì băn khoăn, cân nhắc khi con tim mình mách bảo trước tình yêu nghiêm túc, nồng nàn của Phong đối với tôi nên tôi nhận lời làm dâu con nhà Phong, khi tôi tốt nghiệp đại học và trở thành cô giáo dạy Toán của một trường trung học cơ sở trong phố.
Tôi có bầu được bốn tháng thì anh trai Phong cưới vợ, nhà bố, mẹ chồng không đủ rộng để bao cho cả hai đôi vợ chồng trẻ. Vì vậy tôi và Phong quyết định chuyển về căn hộ chung cư nho nhỏ, để anh trai Phong và chị dâu có không gian thoải mái cho cuộc sống mới mẻ của mình.
Nghề kiến trúc của Phong không thể quanh quẩn ở nhà bên vợ được, nên khi tôi bầu gần đến ngày sinh Phong thống nhất với tôi thuê người làm. Tôi ủng hộ ý kiến của chồng vì bố, mẹ đôi bên bận việc nhà nước không thể hỗ trợ cho tôi dài ngày được.
May mắn, con gái đầu lòng của tôi ra đời đã có Nhung, cô gái quê vừa tròn 20 tuổi, khỏe mạnh, nhanh nhẹn lại có tâm trong công việc, yêu quí em bé thật lòng nên tôi biết ơn chồng đã tìm được cho tôi người làm ưng ý.
Tôi vừa hết tiêu chuẩn nghỉ sinh thì Phong nhận lệnh của giám đốc công ty biệt phái vào Nam thời gian khá dài. Phong bịn rịn chia tay tôi và con, anh hứa sẽ ra thăm vợ, con bất cứ lúc nào có thể.
Giữ lời, cứ đều đặn một tháng đôi lần vào ngày nghỉ cuối tuần Phong ghé nhà và lần nào Phong cũng dành tình cảm đầy đặn cho con gái, nồng ấm yêu thương cho tôi.
Rồi bỗng nhiên lịch ra thăm vợ, con của chồng tôi thay đổi, anh không về vào những ngày nghỉ cuối tuần mà có mặt ở nhà lúc tôi đang bận đứng lớp cả sáng lẫn chiều. Thắc mắc thì anh giải thích công việc rỗi lúc nào thì anh tranh lúc ấy, anh còn làm mặt giận hỏi lại tôi hay tôi không muốn chồng về?
Cùng với sự thay đổi về giờ giấc thăm nhà của Phong, tôi còn nhận ra dạo này Nhung chịu khó chải chuốt, ngắm vuốt mỗi khi có mặt chồng tôi ở nhà. Có lần tôi còn nghe em khe khẽ hát một bài tình ca mùi mẫn mà những người đang yêu phải xa nhau, phải đợi chờ nhau trong thương nhớ.
Một lần tôi chủ động thông báo Phong sắp về và nhận thấy Nhung tươi tỉnh, phấn khởi không kìm nén nổi khi nghe tin đó…
Nhận rõ những điều bất bình thường đó, tôi lẳng lặng đổi tiết dạy cho đồng nghiệp rồi quay về nhà ngay đầu giờ sáng. Tôi đã tận mắt chứng kiến Phong và cô ôsin trẻ đang say sưa làm cái việc mà bấy lâu nay tôi vẫn nghĩ Phong chỉ dành cho vợ trên chính chiếc giường chưa phai dấu hạnh phúc của chúng tôi!
Theo Vietnamnet
Tình yêu đã từng thiết tha, hóa ra cũng chỉ là mây của trời
Bởi chúng ta là hai đường thẳng song song, mà tình yêu như trò chơi cút bắt. Để cuối cùng mỗi người rẽ một lối khác nhau.
Mỗi miền đất người ta đặt chân đến sẽ luôn để lại trong họ những kỉ niệm đẹp đẽ, mỗi người đi qua đời nhau cũng sẽ để lại những dấu ấn chẳng phai, gặp anh cũng không là ngoại lệ. Anh đại diện cho thứ tình cảm chất phác, thứ tình cảm dai dẳng chẳng phai. Là cách anh khiến cô gái anh thích luôn phải nghĩ về anh ngay cả khi anh đã biến mất khỏi cuộc đời cô gái ấy.
Ngày gặp anh có lẽ đó là ngày định mệnh, cô gái là một sinh viên đi làm part time trong một cửa hàng quần áo, không có gì để nói nếu như hôm đấy anh không ghé vào của hàng đó. Anh đã nhờ cô gái khâu chiếc quần sứt chỉ. Là định mệnh, có lẽ vậy đến giờ cô gái vẫn chưa hình dung ra cảnh lúc đấy nếu người đó không phải là anh, hay là anh nhưng không phải trong hoàn cảnh vậy thì anh có thích cô gái đó hay không. Một cuộc găp gỡ chóng vánh nhưng dư âm của lần gặp lại là những tin nhắn, những cuộc gọi về sau.
Bản chất của một con người sẽ là không đổi nếu không thật sự muốn thay đổi và để làm nên sự thay đổi thì điều đó thật sự rất khó. Và với anh cũng như thế. Anh quá cao ngạo, anh quá tự tin và anh quá nóng tính, anh luôn muốn cô gái phải hiểu thứ tình cảm anh dành cho cô và cô phải đáp trả tình cảm đó của anh. Anh là vậy, anh đã tuyên bố chưa có việc gì anh thích mà anh không làm được, cuộc đời anh đã mất nhiều thứ quan trọng và anh không thể mất cô.
Từ một sinh viên mới nhập trường rồi vì đánh nhau mà bị đuổi học, rong ruổi bám đất thành thị để kiếm sống, thực hiện lại giấc mơ với anh có lẽ đó là quá trình khắc khổ nhất. Anh bản lĩnh, anh kiên cường. Cô gái cố hiểu thấu cho anh, không vì lời nói của người khác mà đánh đồng anh, nhưng có thể anh đã không biết điều đó. Anh luôn hỏi lí do vì sao cô gái không tin tưởng, không yêu anh, mà anh không chịu hiểu cô gái. Anh ích kỉ.
Còn cô gái, tuổi thanh xuân cô gái ấy bắt đầu có sự xáo trộn kể từ tuổi 20, từ ngày quen anh. Một cô gái mỏng manh như tờ giấy, trong sạch như tờ giấy, một cô gái chưa có mảnh tình vắt vai tuy không phải lần đầu được người ta tán tỉnh nhưng găp một người như anh có lẽ cả đời cô chỉ có một lần này. Anh nói rằng cô ích kỉ, cô bướng bỉnh, anh thích cô mà cô không thể mở lòng thích anh được. Anh không hiểu giá trị của thời gian, từ một người xa lạ mới quen nhau vài ngày ngay buông lời yêu cô, phải chăng quá nóng vội.n Có thể giờ mọi người quen với những cuộc tình chóng vánh, những mối tình mà cái nắm tay, cái hôn còn nhanh hơn cả nhìn mặt mộc, nhưng với cô điều đó là hoàn toàn không thể. Suy nghĩ của cô rất nghiêm túc, một cô gái truyền thống, chân chất và cô muốn mọi thứ luôn phải rõ ràng.
Anh và cô, 2 thế giới quá khác nhau, anh phong lưu, cuộc sống anh quá đỗi khác lạ, anh tấp nập trong bộn bề công việc, anh tiếp xúc với những thứ mà cô chưa từng nghe thấy, cô thấy cô lạc lõng trong cuộc sống của anh. Trái ngược với cuộc sống của anh, cô gái ấy quá đỗi bình dị, ngày lên giảng đường đi học, tối đi làm thêm, lâu lâu tụ tập đám bạn cùng hội xem phim, ăn uống.
Nhiều khi người ta cho rằng cuộc sống ấy quá vô vị nhưng với cô như vậy là đủ. Cô chưa sẵn sàng để tìm một tình yêu đúng nghĩa, đúng ra cô chưa cần tìm cho mình một chỗ dựa bình yên. Cô vẫn muốn được tung tăng chạy nhảy sống với tuổi 20 của cô. Cô bướng bỉnh, vì học trong một trường đại học đào tạo luật nên cô hay cãi, bản năng của cô đã vậy nên cô hay bắt bẻ. Cô cố tình làm ngơ trước tình cảm của người khác, cô không khéo nên nhiều khi làm người khác hiểu nhầm nhưng cô cũng chẳng buồn giải thích. Cô ấy yêu chủ nghĩa tự do mãnh liệt, với cô giờ chỉ có gia đình, có việc học là đáng quan tâm nhất. Đó là cô, cô cũng ích kỉ.
Hai người ích kỉ cùng gặp nhau thì sẽ không thể thành công, đó là quy luật. Anh không chịu tìm hiểu vì sao cô gái lại như vậy, anh luôn cho là mình đúng. Cô gái cũng không còn muốn hiểu về anh, cũng đôi co, không chịu nhượng bộ. Họ lại im lặng. Cô chỉ biết rằng cô rất trân trọng tình cảm đó của anh, cô thương anh nhưng chưa đủ để nâng tình thương ấy thành tình yêu. Anh vẫn vậy, luôn cao ngạo. Để rồi, mọi thứ cứ tự nhiên mà xa nhau.
Một câu chuyện có thể sẽ in đậm trong kí ức của cô gái 20 tuổi ngày ấy về sau này. Những thứ tình cảm ấy sẽ là những kỉ niệm thật đẹp trong hành trình tuổi trẻ của cô gái.
Anh sắp đi xa, cô gái vẫn ở lại. Cả hai vẫn luôn tồn tại trong kí ức của nhau chỉ là họ không chung đường, họ như hai đường thẳng song song mỗi người lựa chọn cho mình và rồi anh sẽ hạnh phúc với cuộc sống của anh, cô gái cũng vậy cô gái cũng sẽ hạnh phúc. Ai rồi cũng sẽ hạnh phúc. Chỉ là trong hạnh phúc của họ, sẽ chẳng còn có nhau.
Theo Guu
Thì ra mẹ chồng tôi cố ở chăm cháu đủ 6 tháng là vì lý do nực cười này! Nghe xong yêu cầu của mẹ chồng, tôi tần ngần mất một lúc. Chồng tôi cũng im lặng không nói đồng ý hay phản đối. Tôi chuẩn bị trở lại với công việc sau khi sinh con được 6 tháng. 6 tháng qua, mẹ chồng tôi lấy lý do lên chăm cháu và sống cùng vợ chồng tôi. Nói ra thì sẽ bị...