Giúp mẹ chồng đánh ghen, con dâu ra khỏi nhà với 2 bàn tay trắng
Chứng cứ của chị chỉ là lời… hứa suông của cha chồng từ 15 năm trước. Hội đồng xử án thở dài khi chị cứ nương vào lời hứa ấy làm lý lẽ cho mình, đành “biến” phiên xử thành buổi hòa giải, với hy vọng thấy chị khó khăn, gia đình chồng nghĩ tình nghĩa xưa sẽ rộng tay giúp đỡ.
Ấy vậy mà, trong khi cha chồng còn nhíu mày suy nghĩ thì người đàn ông đầu ấp tay gối của chị lại giơ tay xin phát biểu: “Là tự nó chọn khổ chứ có ai ép buộc. Chọn thì chịu thôi. Không tốn thêm cho nó một đồng nào nữa”. Chị bặm môi, thất vọng.
Làm công nhà chồng
Anh Trần Văn Quốc (Bình Dương) là tài xế xe tải, gia đình giàu có. Ông Trần Văn Bảy – cha anh nổi tiếng làm ăn phát đạt nhờ có cửa hàng kinh doanh nội thất lớn. Anh Quốc cặp với rất nhiều cô, trong số đó có chị Thủy khá dễ thương, lanh lợi, tìm mọi cách để “giữ chân” anh. Khi biết Thủy có thai, anh Quốc đành… dừng cuộc chơi để cưới làm vợ, sau đó đưa chị vào Bình Dương sống với gia đình mình. Mang thai trước nên phải về nhà chồng bằng “cửa sau”, nhưng chị Thủy sớm được lòng cha mẹ chồng nhờ sự khéo léo. Họ càng yêu quý con dâu hơn khi đứa trẻ sinh ra là một quý tử giống anh Quốc như tạc. Hai năm sau, Thủy sinh tiếp cô công chúa kháu khỉnh…
Ngày trở thành “người nhà” của ông Bảy, Thủy thường mỉm cười khi nghe nhiều người ví mình như chuột sa chĩnh gạo. Sau đám cưới, dẫu chồng vẫn chạy xe đường dài, có khi cả tuần không về, hờ hững với vợ, cuộc sống vợ chồng rơi vào cảnh gối chăn lạnh lùng, nhưng đổi lại, chị Thủy được cha chồng tin cẩn giao phụ việc trông coi cửa hàng nội thất. Ngoài “bao ăn bao mặc” cả gia đình con trai, để con dâu có đồng ra đồng vào, ông Bảy hứa trả lương cho chị Thủy mỗi tháng hai triệu đồng. Ba năm sau, mức lương này nâng lên 2,5 triệu. Ba năm sau nữa, lại thêm 500.000đ. Cứ thế…
Phần không phải chi trả các khoản sinh hoạt cá nhân, phần thu nhập của chồng mang về đủ lo cho các con ăn học, chị Thủy quyết định… gửi tiền lương cho cha chồng giữ. Ông Bảy cũng hứa bất cứ lúc nào các con cần, sẽ thanh toán sòng phẳng. Một ngày, ông Bảy mang sổ ra tính, cho biết, thu nhập của chị Thủy trong suốt chín năm liền được 270 triệu đồng. Để tiện việc làm ăn, ông Bảy cơi nới toàn bộ ngôi nhà phục vụ kinh doanh, mua thêm miếng đất, cất ngôi nhà trị giá 2,5 tỷ đồng làm nơi ở cho cả đại gia đình.
Khi xây nhà, ông Bảy cho rằng, Quốc là con trai trưởng nên ngôi nhà mai sau cũng thuộc về vợ chồng anh. Do vậy, thay vì thanh toán lương cho con dâu, ông Bảy đề nghị góp chung làm vốn xây nhà. Ngẫm tiền của mình không đáng là bao so với giá trị ngôi nhà mà sau này chắc chắn thuộc về vợ chồng mình, chị Thủy vui vẻ chấp nhận. Theo thỏa thuận ban đầu, những năm sau, chị Thủy tiếp tục phụ cha chồng quán xuyến cửa hàng nên vẫn được tính lương. Cho đến ngày, vì “bất cẩn”, chị Thủy không còn được cha chồng “sủng ái”…
Màn nhung khép lại
Mâu thuẫn nảy sinh từ việc ông Bảy bị phát hiện cặp với một cô gái trẻ. Vợ ông lồng lộn ghen tuông khi thấy chồng mang tiền nuôi bồ. Tiền của hao hụt, chị Thủy cũng… đứng ngồi không yên, đâm ghét cô nhân tình của cha chồng. Ngày ông Bảy đến cửa hàng áo cưới của nhân tình – vốn được ông mua cho – để “cắt băng” khánh thành, mẹ chồng rủ chị Thủy theo… quậy, khiến ông Bảy mất mặt. Sau hôm đó, ông tuyên bố cho con dâu “nghỉ việc”.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Chị Thủy đành “rút” vào góc bếp với phận sự chợ búa, cơm nước cho cả đại gia đình. Chị chưa hết buồn thì cô em chồng, vì hôn nhân đổ vỡ nên khăn gói về sống với gia đình, thường xuyên hoạnh họe, đặt điều nói xấu chị dâu. “Ngó” sang mẹ chồng, chị Thủy tìm kiếm sự đồng thuận, bảo bọc vì đã từng… chung phe, nào ngờ, như bàn tay úp ngửa dễ dàng, mẹ chồng nghe con gái, lại không dám cãi lời chồng, cũng quay sang lạnh nhạt với chị. Chị Thủy rớm nước mắt, kể: “Khi bị ghét rồi thì cái gì ở mình người ta cũng ghét. Tôi nấu cơm sao họ cũng chê rồi rủ nhau đi ăn tiệm. Nhà tôi lau kỹ, em chồng quẹt tay từng ngóc ngách bảo bụi vầy coi sao được. Tủi thân hơn, họ bỗng tính toán từng đồng với tôi, đi chợ mua gì, giá bao nhiêu đều phải khai báo hết”.
Vốn hờ hững với vợ, Quốc cũng mượn cớ chửi mắng, ruồng rẫy chị Thủy: “Thứ đàn bà nhiều chuyện, không biết thân phận mình là vậy” và càng ít về nhà hơn. Niềm an ủi của chị Thủy, tưởng còn có hai con nhưng con trẻ ngây thơ, dễ bị “hấp dẫn” bởi cuộc sống muốn gì được nấy từ ông bà nội. Thấy các con được ông bà thương yêu, lo lắng chu toàn, chị Thủy rất mừng, nhưng kèm theo là nỗi lo khi các con quấn ông bà hơn mẹ ruột. Chị Thủy thầm mong mình chỉ đang bị họ “trừng phạt” nên cố hoàn thành tốt vai trò hòng sớm được thương yêu trở lại. Ngờ đâu, cái tin chồng ba năm nay chung sống với người khác, lại sắp lên chức cha khiến chị ngã quỵ.
Không bênh vực con dâu, ông Bảy còn giễu cợt: “Con không đi đánh ghen à? Phải đánh ghen cho nó “quê” mặt với bạn bè, đối tác làm ăn chứ! Mày giỏi mấy chuyện này lắm mà!”. Vợ chồng phải quấy với nhau, Quốc “khuyên” vợ: “Muốn yên thì cứ sống vậy, không muốn thì ly hôn. Nhà này chẳng ai giữ cô đâu”. Chần chừ mãi rồi chính sự ghẻ lạnh của gia đình chồng khiến chị không chịu nổi, đành phải xin ly hôn.
Công sức làm dâu
Chị và chồng không có tài sản chung. Ngoài yêu cầu ly hôn, chị còn đòi ông Bảy thanh toán khoản tiền lương (có tính lãi suất) bao năm chị giúp ông quán xuyến cửa hàng. Tuy nhiên, chị lại không chứng minh được khoản tiền lương được ông Bảy hứa trả và giữ giúp, bởi đó chỉ là thỏa thuận miệng. Chị đuối lý khi ông Bảy “lật ngược”: “Làm gì có chuyện thuê con dâu làm việc của nhà chồng. Đó là trách nhiệm, nghĩa vụ, bổn phận mà bất cứ người con dâu nào cũng phải thực hiện. Sòng phẳng mà nói, có làm có ăn, giờ muốn tôi trả lương thì cô ấy phải thanh toán các chi phí cơm nước, áo quần tôi đã lo cho cô ấy suốt thời gian qua”.
Tương tự, công sức đóng góp tạo dựng ngôi nhà, chị Thủy cũng không có chứng cứ, trong khi ông Bảy trình bày được mọi việc lớn nhỏ ông đều khoán hết cho công ty xây dựng. “Chẳng lẽ việc lau nhà, quét dọn, sắp đặt nhà cửa cũng gọi là công sức đóng góp, giữ gìn mà tôi phải trả cho con dâu – người đang sống nhờ trong ngôi nhà của tôi” – ông Bảy nhấn mạnh. Chị Thủy đuối lý…
Tòa cố gắng hòa giải, phân tích việc người phụ nữ ra đi tay trắng sau ngần ấy năm hôn nhân là một sự thiệt thòi. Tòa khuyên, dựa vào tình cảm đã có, cũng như mối ràng buộc lớn nhất là hai đứa trẻ, không nên để chúng nhìn thấy sự tính toán khắt khe giữa những người ruột thịt, các bên nên tạo điều kiện giúp đỡ nhau. Anh Quốc nghe vậy liền níu tay cha: “Nó không xứng nhận thêm đồng nào nữa”… Phiên xử khép lại với bản án chị Thủy bị bác các yêu cầu. Đắng cay hơn, các con trình bày nguyện vọng ở với cha nên chị phải cấp dưỡng nuôi con mỗi tháng một triệu đồng/hai đứa cho đến năm chúng tròn 18 tuổi. Theo anh Quốc, đó là khoản “lấy lệ” chứ gia đình anh không trông mong ở chị…
Ngày chị Thủy rời khỏi nhà, nhiều người bàn với nhau, chuột sa chĩnh gạo, lúc bị đuổi đi, ắt cũng đủ no bụng! Chị chỉ biết khóc thầm, vì có nói ra, chẳng ai tin chị từng bước vào ngôi nhà ấy ra sao thì giờ phải ra đi như vậy. Nhưng, chị không thể trách được ai…
Theo PNO
Hết hơi gây dựng cơ nghiệp, chồng đã muốn 'đá' vợ ra khỏi nhà
Chúng tôi kết hôn khi anh vẫn còn là một cậu sinh viên nghèo mới ra trường và đầy ngơ ngác. Tuy nhiên, vì tình yêu toàn màu hồng của tuổi sinh viên nên mọi suy nghĩ của chúng tôi khi đó đều rất đơn giản...
Cưới nhau xong, chúng tôi cùng nhau đi thuê trọ rồi tự tìm kiếm công việc mà không cần đến sự giúp đỡ của gia đình cho đến khi tôi chửa đẻ, rồi nuôi con nhỏ... Công việc của tôi cứ bị ngắt quãng nên thu nhập chẳng đáng bao nhiêu. Còn anh, vốn là một sinh viên được xếp loại giỏi tại một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội, nhưng anh lại thiếu kiến thức về xã hội, về giao tiếp và là người có cái tôi cá nhân rất cao. Vì thế, chỉ dăm tháng, 1 năm là anh lại rơi vào tình trạng thất nghiệp vì cãi lãnh đạo, hoặc anh tự nghỉ vì không muốn làm việc tại công ty mà anh cho rằng trình độ của các lãnh đạo còn quá thấp.
Điều đó khiến kinh tế của vợ chồng tôi mỗi ngày một khó khăn. Vợ chồng cáu bẳn, cãi cọ nhau nhiều đến mức, có giai đoạn chúng tôi phải nộp đơn lên tòa vì nghĩ rằng sẽ không thể chung sống với nhau được nữa.
Tuy nhiên, khi bình tĩnh lại và nghĩ đến con, chúng tôi quyết định rút đơn về rồi tìm đến ông bà ngoại (tức bố mẹ đẻ của tôi) để cầu xin sự giúp đỡ về mặt nhà ở. Sau đó tôi lại nhờ bố mẹ mình tìm kiếm giúp anh một công việc phù hợp.
Ảnh minh họa
Khi đã ngồi ở vị trí, và môi trường đúng với mong muốn của anh, tôi vẫn phải thường xuyên làm công tác tư tưởng để anh bỏ bớt cái tôi cá nhân, và cùng anh tạo dựng các mối quan hệ ngoại giao với các lãnh đạo ở công ty.
Dần dần anh cũng tiến bộ rất nhiều nên đã được thăng chức trưởng phòng - một vị trí đáng mơ ước trong công ty của anh lúc bấy giờ.
Tuy nhiên, khi đã lên chức, anh lại có tham vọng lớn hơn là mở công ty riêng, chỉ có điều, anh không có tiền đầu tư, gia đình anh thì xuất thân ở nông thôn nên không hề dư giả để anh nhờ cậy. Vì thế, lại một lần nữa, anh năn nỉ tôi trở về vay tiền của bố mẹ mình.
Bố mẹ tôi thấy tôi mở lời, lại thương và tin tưởng tôi rất nhiều nên sau một hồi suy nghĩ, ông bà quyết định đầu tư tiền bạc, đồng thời huy động anh em bạn bè của ông bà giúp đỡ anh để anh mở công ty.
Sau 3 năm, với sự cố gắng nỗ lực của anh và sự giúp đỡ của gia đình tôi, công ty của anh đã lớn mạnh. Mỗi năm, anh lại ký được nhiều hợp đồng làm ăn hơn nên kinh tế của chúng tôi mỗi ngày một cải thiện.
Tuy nhiên, khi anh càng kiếm được nhiều tiền thì thời gian anh dành cho vợ, con, gia đình càng ngày càng ít hơn. Đến khi tôi sinh con thứ 2 thì anh khuyên tôi nghỉ hẳn việc ở nhà để chăm sóc con cái và thu vén gia đình.
Từ đó, những công việc không tên cứ đổ dồn lên đầu khiến tôi không còn thời gian cho chính bản thân mình nữa. Tôi trở nên già, xấu và thiếu tự tin trước anh em, bạn bè của anh. Thế nên, dần dần những bữa tiệc công ty, những cuộc gặp gỡ bạn bè của anh đã không còn có sự xuất hiện của tôi nữa.
Về nhà, tôi và anh cũng chẳng có mấy thời gian để trò chuyện, vui vẻ với nhau. Bởi anh thì bận tối ngày...
Tuy nhiên, mọi đau khổ của tôi chỉ lên đến đỉnh điểm khi những người bạn đang làm việc tại công ty của anh rỉ tai cho tôi biết, anh có bồ. Cô bồ chính là nữ thư ký, đồng thời cũng là người đồng hành cùng anh trong mỗi cuộc tiếp khách, nhậu nhẹt, và những chuyến đi công tác hàng tuần. Vì thế, chỉ mất vài ngày theo dõi, tôi đã có đủ những bằng chứng ngoại tình của anh.
Cầm những bằng chứng trên tay, tôi đã không thể kiềm chế mình để thực hiện một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng với anh như nhiều người đã khuyên trước đó. Tôi lao vào anh để la hét, khóc lóc ngay khi anh vừa đẩy cửa bước vào nhà. Thế nhưng, trái với dự đoán anh sẽ sợ hãi, và quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của tôi. Anh nhìn tôi bằng con mắt rất thản nhiên và lạnh lùng đến ghê sợ, rồi giáng cho tôi 1 cái tát đau điếng vì việc tôi đã theo dõi anh.
Sau đó, anh còn thẳng thắn cho biết, anh đã quá chán nản và rất mong muốn được ly hôn với một người vợ nhạt nhẽo vô vị như tôi. Tuy nhiên, vì mối nợ với gia đình nhà tôi, nên anh vẫn cố để chung sống với tôi. Thế nên, anh sẽ rất biết ơn, và hứa sẽ trả lại số tiền mà gia đình tôi đã đầu tư cho anh, nếu như tôi tự giác bước ra khỏi nhà để anh tìm một người mẹ khác cho các con.
Tôi nghe mà choáng váng và đau đớn quá. Tôi biết bây giờ, nếu ở lại với anh, chắc chắn chúng tôi sẽ không còn vui vẻ gì nữa, nhất là khi anh đã xúc phạm tôi như vậy. Tuy nhiên, bước chân ra đi để anh kiếm người mẹ khác về nuôi 1 trong 2 đứa con của tôi thì quả thực là tôi không làm được ...
Theo Thanh Thảo/Vietnamnet
Bị mẹ người yêu cầm chổi quét ra khỏi nhà như rác thải Chưa bao giờ tôi lại nghĩ mình đã trải qua một ngày lễ 8/3 khủng khiếp và đau đớn đến như vậy. Tôi năm nay đã 27 tuổi, làm kế toán cho một công ty gas tư nhân. Từ nhỏ cho đến lớn, dù được ăn uống tẩm bổ rất nhiều nhưng cơ thể vẫn cứ còi cọc và nhỏ bé. Đến cái...