“Giữa 1 tỷ đồng và em, anh chọn điều gì?”- Câu trả lời thẳng thật của người yêu khiến em thảng thốt vô cùng
Cứ nghĩ em đã hiểu tường tận về người yêu, nào ngờ em mới nhìn thấy bề nổi, còn phần chìm sâu bên trong em hoàn toàn không biết.
Người yêu em tên là Phong, bằng tuổi em. Chúng em đều đang học năm thứ 2 đại học. Phong rất tâm lý và chiều chuộng người yêu, chưa bao giờ anh ấy để em phải rơi một giọt nước mắt. Ngày nắng cũng như ngày mưa anh ấy cũng phải đến chơi phòng em ít nhất 1 tiếng thì mới trở về nhà ngủ ngon giấc được.
Vốn sở hữu vẻ đẹp trai phong độ nên xung quanh người yêu em có nhiều cô gái theo đuổi nhưng anh chỉ yêu mình em và luôn thờ ơ với các cô gái khác khiến họ đều ái ngại mà rút lui.
Em tự tin đã trói chặt được trái tim người mình yêu thương nhất nên không một chút nghi ngờ. Trong một lần hai người đang vui vẻ bên nhau, em sực nhớ ra một trào lưu trên mạng nên hỏi anh: “Giữa 1 tỷ đồng và em, anh chọn điều gì?”.
Không ngờ người đàn ông mà em dành trọn cả trái tim lại thốt ra được những lời phũ phàng đến vậy. (Ảnh minh họa)
Suy nghĩ một lát rồi Phong hỏi rằng em muốn nghe lời nói thật hay nói dối, em nhăn nhó mặt trả lời là tất nhiên thật rồi. Khi đã được em khích lệ anh thở dài rồi tuôn ra một tràng: “Người đàn ông phải có chí lớn, người yêu cũng cần nhưng tiền quyết định giá trị người đàn ông nên anh sẽ chọn 1 tỷ đồng”.
Câu trả lời của Phong khiến cho em lặng người đi không nói được gì nữa, không ngờ người đàn ông mà em dành trọn cả trái tim lại thốt ra được những lời phũ phàng đến vậy. Cứ nghĩ em đã hiểu tường tận về người yêu, nào ngờ em mới nhìn thấy bề nổi, còn phần chìm sâu bên trong em hoàn toàn không biết.
Khi người yêu ra về, ngồi một mình trong phòng, em nghĩ nếu có cô gái nào giàu có yêu Phong, chắc anh ấy sẵn sàng bỏ rơi em lúc nào cũng không hay nữa.
Video đang HOT
Mọi người ơi có phải em cả nghĩ quá không? Có phải anh là con người yêu vật chất tầm thường không?
Theo Afamily
Đừng lên chuyến tàu mang tên "kỉ niệm", nó chỉ đưa bạn quay lại nhà ga "nỗi đau" mà thôi
Những ai từng trải qua nỗi đau mất đi ai đó trong cuộc đời, xin đừng bước lên chuyến tàu tưởng nhớ bởi vì nó chỉ khiến nỗi đau thêm dài và bạn chẳng thể chạm tới ngày mai.
Hàng năm, cứ đến ngày một người chúng ta yêu quý qua đời, chúng ta lại tổ chức lễ tưởng niệm để nhớ về người ấy, thế nhưng ngày tưởng nhớ ấy cũng giống như một chuyến tàu đang vào ga; nó cũ kỹ, nặng nề, ồn ào. Khi bạn nghe tiếng thông báo, bạn biết nó sẽ tới đúng giờ như thường lệ và bạn lại trèo lên con tàu, trở thành hành khách của nó như một thói quen.
Bạn ở trên tàu cả ngày, bạn đã quen với sự nặng nề, ì ạch của nó. Con tàu này đi rất chậm, có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ đi tới nổi nhà ga "ngày mai". Bạn hiểu rõ chuyến tàu đó không thể đưa bạn tới trạm kế tiếp nhưng bạn vẫn cố tình bước chân lên con tàu chất đầy kỉ niệm buồn ấy.
Dẫu biết chuyến tàu ấy chẳng dẫn tới đâu, bạn vẫn ngồi đó đợi tàu (Ảnh minh họa)
Đó chẳng phải là ngày sinh nhật hay ngày hạnh phúc nào khác, nó là ngày mà một người bạn yêu thương rời bỏ thế gian này. Tôi cũng đã từng lên chuyến tàu tưởng nhớ đó và tôi cảm thấy trái tim mình nhói đau từng cơn. Ký ức lại ùa về...
Tôi như trở về phòng bệnh đặc biệt ấy, cùng chồng tôi trải qua những ngày cuối cùng. Người đàn ông của tôi phải thở bằng bình oxy, con gái tôi phải nói lời tạm biệt với người cha thân yêu của chúng. Đó là một sự tra tấn!
Chuyến tàu ấy chẳng có niềm vui mà đầy ắp nỗi buồn bởi nó dùng để tưởng nhớ một ai đó bạn thương yêu nhưng đã vĩnh viễn lìa xa cuộc đời này. Nó khiến tôi nhớ lại hình ảnh người đàn ông tôi yêu nằm trên giường bệnh, chịu đựng sự hành hạ của những cơn đau và làm bạn với morphine liều cao. Nó chẳng hề liên quan chút nào tới việc tôn vinh sự tồn tại của anh ấy, tất cả chỉ toàn sự mất mát và đau thương...
Nỗi buồn cũ khó xóa đi nhưng chúng ta không nên bước lên con tàu không có điểm dừng ấy nữa
Mỗi năm một lần, chuyến tàu ấy lại đến như thường lệ và tôi vẫn cứ vô thức đứng chờ ở sân ga. Tôi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng chuyển động của nó; vẫn chậm chạp, nặng nề và cũ kỹ như thế. Và tất cả những ký ức ngày chồng tôi qua đời lại hiển hiện rõ trước mắt tôi khi tôi lên tàu.
Tôi tự hỏi bản thân lẽ nào tôi vẫn cứ phải bước lên chuyến tàu mỗi năm một lần này thì mới thể hiện rằng mình vẫn nhớ tới anh ấy? Một tiếng "Không" rất to vang vọng trong đầu tôi, nó còn to hơn cả âm thanh ồn ào của chuyến tàu quen thuộc. Tôi chợt bừng tỉnh, quyết định rời khỏi sân ga và chạy thật nhanh, chạy xa khỏi chuyến tàu tưởng niệm ấy.
Tôi đã đi đâu? Tôi đi ngắm biển, đến những nơi mà trước kia chúng tôi đã đi qua. Tôi thì thầm với anh ấy về những người anh ấy chưa từng gặp, tôi mỉm cười khi gọi tên anh ấy. Tôi thừa nhận mình rất buồn, nước mắt đã rơi, mọi thứ như đi vào bế tắc và tôi chẳng tìm thấy lối ra.
Nếu bạn đã từng gặp phải nỗi đau tương tự thì hãy làm giống tôi. Trái tim bạn sẽ nặng trĩu nhưng tuyệt đối đừng bước chân lên chuyến tàu gợi nhớ những mất mát và thương đau ấy nữa. Hãy chạy xa khỏi nó, tìm đến với bầu trời, mặt trăng và biển.
Tôi và các con đã có những cách khác để người chồng, người cha thân yêu của chúng tôi luôn còn sống mãi. Khi tới sinh nhật của chồng tôi, mẹ con tôi sẽ tới thăm mộ anh và hát cho anh nghe. Chúng tôi mang theo bữa sáng, tôi ngồi tại nơi anh anh nghỉ và hát còn các con nhảy múa và chúc mừng cha chúng bước sang một tuổi mới.
Tôi và các con chọn cách khác để nhớ về chồng - cha của mình thay vì bước lên con tàu kỉ niệm
Sắp tới là đến sinh nhật lần thứ 43 của anh và chỉ vài ngày sau đó là tròn 8 năm ngày anh rời khỏi thế giới này. Chuyến tàu cũ đã không còn ghé thăm tôi nữa bởi vì đã không còn ai đứng đợi ở sân ga. Tôi không còn nhớ đến nỗi đau hay những mất mát, tôi chỉ còn nhớ những điều tốt đẹp nơi anh.
Anh - người đã dạy tôi trở thành một chiến binh dũng cảm bằng 4 năm đấu tranh với căn bệnh ung thư.
Anh - người vô cùng trân trọng cuộc sống và chẳng bao giờ muốn rời xa gia đình mình.
Phải, vận mệnh thật nhẫn tâm và thiếu công bằng khi bắt anh phải chịu nỗi bất hạnh mà người khác không hề phải trải qua. Suy nghĩ ấy dường như lại sắp đưa tôi trở về chuyến tàu quen thuộc. Nhưng tôi biết anh không muốn tôi quay lại nữa.
Chồng tôi đã từng nói rằng: "Hãy mở rộng đôi mắt và trái tim em nhé! Thời gian đầu sẽ rất khó khăn nhưng em phải nhớ rằng em phải sống, sống thay cả phần của anh". Nếu anh ấy biết đến chuyến tàu ấy, anh sẽ mỉm cười, lắc đầu và nói tôi không thuộc về nơi đó.
Anh sẽ bảo tôi rằng: "Đó không phải thứ anh để lại cho em. Món quà của anh nằm ở bên trong con người em và con chúng mình nữa. Em hãy đi đi! Hãy luôn nhớ tới anh nhưng đừng bước lên con tàu đó bởi vì nó chẳng dẫn em tới đâu cả".
Liều thuốc chữa lành cho trái tim mỗi chúng ta không nằm ở việc những người ta yêu thương đã rời bỏ ta ra sao mà là ở cách ta nhớ lại họ đã sống một cuộc đời như thế nào!
Theo Blogtamsu
Gửi ảnh con trai mới sinh cho bạn của chồng, tôi nhận được bí mật đắng ngắt Chồng tôi và tôi quen nhau ở trường đại học. Trước khi quen tôi, anh đã chia tay với người yêu cũ. Sau đó, tôi đến bên anh ấy. Chồng tôi rất đẹp trai, cao ráo và nổi bật trong lứa sinh viên năm đó. Khi biết tôi và anh ấy là một cặp, không ít người nhìn tôi với ánh mắt ghen...