Giữ mình thì làm sao giữ người yêu?
Kính gửi chị Hạnh Dung! Em 30 t.uổi, hiện em đang quen một người nhỏ hơn em ba t.uổi.
Em cũng muốn tiến tới hôn nhân, vì cảm nhận anh ấy rất tốt và thương em, quan tâm rất nhiều đến cuộc sống của em. Em rất hạnh phúc và chúng em đã bàn bạc về việc này nhiều lần. Gần đây, những khi gặp nhau, anh ấy muốn gần gũi vượt quá giới hạn; em thì không muốn, vì trước đó em cũng đã có lần tin tưởng trao đời con gái cho người ta rồi chuyện không thành.
Dù em không còn nguyên vẹn nhưng không phải vì vậy mà không cố gắng giữ mình. Em hiện đang ở nhà trọ, nên không có điều kiện để tránh né hay nhờ vả người lớn. Em đã cố gắng giải thích và xin anh để dành cho ngày cưới. Anh ấy cũng chấp nhận, nhưng sau đó anh ấy nói mỗi lần gần em thì khó kiểm soát bản thân nên bây giờ anh muốn ngừng gặp nhau một thời gian để tự điều chỉnh lại tâm lý. Chị ơi em phải làm sao để không mất người yêu mà vẫn không đi quá giới hạn cho phép?
Em Hồng Linh thân mến,
Hạnh Dung ủng hộ quyết tâm giữ mình của em, và mong lòng em được yên ổn, thanh thản với quyết định ấy, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Mình không thể lấy chuyện gần gũi, vượt giới hạn ra để đ.ánh đổi cho một điều gì, nhất là điều đó lại chính là cuộc sống hôn nhân lâu dài, cần tình yêu chân thành và sự tôn trọng lẫn nhau.
Có thể người ta xa em, nói lý do là “cần một thời gian để điều chỉnh tâm lý”, nhưng cũng đừng quan trọng việc lý do này đúng hay sai. Hãy nhìn vào thực tế: dù đã nói chuyện, bàn bạc với nhau nghiêm túc về hôn nhân, nhưng khi mình không đồng ý trao thân, người ta kiếm một lý do để ngừng không gặp mình nữa.
Vậy, khả năng thứ nhất là: tình yêu chưa đủ mãnh liệt để kéo người ta gần lại với mình – vì những kẻ yêu nhau hiếm khi nào chịu một ngày không gặp mặt người mình thương mình nhớ. Hoặc khả năng thứ hai xấu hơn: người ta không thực lòng muốn tiến tới hôn nhân, chỉ muốn gần gũi, muốn xác thịt. Câu chuyện hôn nhân chỉ là lời dụ dỗ cho mình nương theo đó mà chiều lòng người ta trong những chuyện khác. Giờ chuyện khác không được, thì người ta cũng ngưng luôn chuyện tiến tới với mình.
Video đang HOT
Sự chênh lệch về t.uổi tác có thể là một điều cần lưu tâm. Trong những vấn đề hôn nhân gia đình, phụ nữ thường chững chạc hơn, nghĩ xa hơn, và cũng hay cố gắng theo kiểu ráng “vo cho tròn” mọi chuyện. Chính vậy nên em lo lắng không biết làm sao để giữ người. Trong khi đó, ở độ t.uổi như bạn trai của em, thêm nữa là ít t.uổi hơn em, có thể anh ấy vẫn còn bồng bột, ưa bay nhảy, muốn nếm trải mọi chuyện ở đời hơn là nghĩ tới việc lập một gia đình ổn định và hạnh phúc dài lâu.
Thôi mình cứ nghĩ nếu người ta yêu thương mình thật lòng, người ta có thể đợi được; còn nếu người ta chỉ muốn ăn chơi qua đường, mình dưt khoat không phải là hàng quán hay món đồ ăn lót dạ để người ta thử nếm rồi đi. Em nên vui vẻ, bình thường, dịu dàng chấp nhận thời gian anh ấy cần xa em ra để “điều chỉnh tâm lý”.
Nếu sau khi “điều chỉnh” mà trở lại với nhau, chấp nhận những ràng buộc của hôn nhân, cả hai sẽ vững lòng và trọn vẹn tin yêu để đi tiếp cùng một con đường, nếu không thì thôi. Bây giờ đưa thứ gì ra để đổi cũng là dại dột, cũng là không tương xứng, em đừng vội vàng. Chúc em vượt qua được cánh cửa này, để tìm đúng cho mình ngôi nhà hạnh phúc.
Theo Baophunu
Hối hận vì đã không đủ can đảm làm mẹ đơn thân!
Mình không xinh nhưng nhanh nhẹn, có tài, có khả năng thu hút người khác và luôn được bạn bè, đồng nghiệp nể phục. Mình có công việc và có thu nhập có thể nuôi sống chính bản thân mình và nuôi sống cả con mình.
Mình đã sợ vô cùng miệng lưỡi cay độc của người đời đối với người con gái "không chồng mà chửa", chính vì thế mình quyết định lấy chồng.
Mình nghĩ mình có đủ điều kiện về vật chất để làm người mẹ đơn thân. Nhưng mình lại mềm yếu và không vượt qua được dư luận để chấp nhận một mình nuôi con không chồng. Mình đã sợ vô cùng miệng lưỡi cay độc của người đời đối với người con gái "không chồng mà chửa", chính vì thế mình quyết định lấy chồng.
Lấy người mình yêu, là bố đ.ứa b.é, nhưng tiếc thay anh ấy không yêu mình. Mình đã biết điều này từ rất lâu nhưng vì tình yêu nên mình mù quáng. Lấy nhau rồi mình mới thấm thía cái khổ.
Cái khổ thứ nhất là chồng mình không có công việc, chỉ ở nhà ăn chơi, nhà anh lại nghèo, làm nông nghiệp nhưng anh không bao giờ giúp gia đình bất cứ công việc gì. Mình đi làm xa, một mình bụng mang dạ chửa, không được chồng chu cấp đồng nào, tự nuôi mình và đứa con trong bụng bằng lương.
Anh ấy coi việc cưới mình chỉ là cái nợ, là trách nhiệm phải trả cho xong, chứ không hề yêu thương hay tôn trọng mình. Mình mang thai, anh công khai đi lại với người yêu cũ.
Mình đi làm xa, người yêu cũ lại ngay gần nhà nên họ rất tiện gặp nhau. Chồng mình lại là loại đàn ông trơ trẽn đã không làm ra đồng t.iền nhưng luôn lên mặt với vợ. Nếu mình có trót kêu ca thì anh ta bảo "Cô tự nguyện lấy tôi chứ tôi có ép buộc gì cô đâu mà cô kêu khổ". Bộ mặt thật của chồng mình ngày càng lộ ra. Nhưng vì giữ sĩ diện, giữ bố cho con mà mình nhắm mắt đưa chân vào cuộc sống mà ngay từ đầu mình đã biết sẽ khổ.
Sinh con ra, mình phải lên nhờ nhà ngoại, chồng không thèm đoái hoài. Ở với mình được 10 ngày thì anh về thẳng nhà nội, mặc kệ mình xoay xở. Gia đình nhà nội không khá hơn nhà ngoại nên chồng mình lúc nào cũng chì chiết mình, cho là mình khinh nhà nội nghèo.
Con được 4 tháng, mình phải đi làm. Mình bảo chồng lên cơ quan ở tập thể trông con cho mình nhưng anh không chịu. Nhà chồng mình cũng không ai cho đi. Họ phản đối vì cho rằng chồng mình lên đó là ăn bám vợ, dù thực tế chính là như vậy.
Thế là mình đành thuê người trông con, trong khi chồng thì ở nhà ăn chơi và đi bồ bịch. Con được 6 tháng vì không thể thuê người nữa nên mình đành cai sữa bé cho về nhà nội. Tưởng có con thì chồng sẽ chăm con mà ít đi chơi. Nhưng không, chồng mình đi chơi và để mặc con cho mẹ chồng. Bà thương cháu nhưng kiệt xỉ và chăm cháu không khoa học nên con bé bị suy dinh dưỡng. Cuối tuần về nhà, mình cứ nhìn thấy con là xót ruột.
Cực chẳng đã, vì xót con nên khi con được 1 t.uổi mình xin chuyển công tác về gần nhà chồng. Thế là bắt đầu những ngày cay cực, t.iền lương chia năm sẻ bảy cho chồng và gia đình chồng, phải chịu đựng sự khinh miệt của nhà chồng (vì có chửa trước nên không được đối xử công bằng như những cô con dâu khác).
Chồng mình thì chứng nào tật ấy, không coi vợ ra gì, vợ ốm, con ốm không một lời hỏi thăm. Anh không bao giờ chăm sóc, cứ dính lấy bồ cũ. Con bé ấy nhà gần nhà mình, nó cũng trơ trẽn, không biết xấu hổ, cứ bám lấy chồng mình.
Hàng xóm ác khẩu còn nói là "Nó có yêu con vợ nó đâu, chẳng qua là có bầu ép nó cưới. Nó không bỏ là may lắm rồi". Vậy đấy, thiên hạ ác mồm mình không chấp. Nhưng bố mẹ chồng mình thì gia trưởng và không thông cảm cho con dâu, hay chấp nhặt.
Mình đang hối hận vì đã không đủ can đảm làm mẹ đơn thân!
Chồng mình không bao giờ phải ra đồng, mình thì là con gái thành phố, chưa làm ruộng bao giờ lại phải ra đồng cắm mặt xuống đất. Ngay cả những việc từ nhỏ nhất tới lớn nhất mình đều phải làm. Nhờ chồng, chồng không làm mà còn bị bố mẹ chồng c.hửi. Chồng không làm ra t.iền nhưng nếu có ý nói gì chồng thì bố mẹ chồng cũng bênh chồng và cho mình một bài c.hửi ngay.
Lấy chồng 2 năm, về nhà chồng ở 1 năm mà mình già đi cả chục t.uổi. Mình phải nuốt nước mắt trong lòng vì con. Mà con mình cũng chịu ăn uống kham khổ. Lẽ ra với thu nhập ấy, hai mẹ con thì thừa chi tiêu, nhưng chia năm sẻ bảy cho nhà chồng thì mình phải cắt giảm cả những chi phí của hai mẹ con. Không đưa t.iền thì bị c.hửi, ăn cơm cứ nước mắt lưng tròng.
Mình hận mình vô cùng, đúng là "chồng là cái nợ". Khi mình đang ngồi viết dòng này, chồng mình cũng đang đi uống rượu (hay đi với người yêu cũ) mình không rõ, nhưng chẳng nói với mình là đi đâu.
Mình vẫn hối hận và không bao giờ từ bỏ được ý nghĩ thay đổi cuộc sống. Giá như mình làm mẹ đơn thân thì cả mình và con mình đều không phải khổ. Đâu phải cứ cố lấy chồng đế hợp lí hóa cái bụng mà phải cực nhục như mình.
Theo VNE
Muốn b.ỏ c.hồng sắp cưới để quay về với tình cũ Phụ nữ thật yếu đuối, dù họ đang được yêu thương nhưng không thể hạnh phúc với người không yêu, đặc biệt là tình đầu. Dù sai trái nhưng tôi không thể quên được người đàn ông đã khiến tôi chờ đợi 5 năm. Giờ đây, tôi không thể cô độc trên đường đời, không thể chấp nhận đứng bên rìa cuộc sống,...