Giữ bí mật để có hôn nhân hạnh phúc
Bạn có quyền giữ bí mật riêng tư trong bất cứ mối quan hệ nào, từ quan hệ vợ chồng, quan hệ với các thành viên trong gia đình, đến một mối quan hệ trong nhóm.
Tổ chức phi lợi nhuận chuyên tư vấn các vấn đề sức khỏe và tâm lý toàn cầu Valley Behavioral Health cho rằng: “Bạn có quyền giữ bí mật riêng tư trong bất cứ mối quan hệ nào, từ quan hệ vợ chồng, quan hệ với các thành viên trong gia đình, bạn bè, đến một mối quan hệ trong nhóm nhỏ nào đó. Bạn có thể tách bản thân ra một khoảng thời gian nào trong ngày, trong tuần hoặc trong năm để sống với bí mật của mình. Điều đó tùy thuộc vào bạn”.
Điều khó khăn không phải là giữ bí mật mà là cân nhắc liệu có nên chia sẻ những bí mật ấy với người có liên quan hoặc người quan trọng với bạn hay không. Và chia sẻ bí mật lúc nào cũng là điều khiến nhiều người đau đầu suy nghĩ nếu không muốn ảnh hưởng đến các mối quan hệ của mình.
Trong quan hệ vợ chồng, phần lớn các bí mật được chia làm hai nhóm. Thứ nhất là những bí mật nhằm bảo vệ cá nhân. Bạn giữ kín chúng để tránh vướng rắc rối và bạn biết khi mình nói ra, chồng/vợ sẽ không vui. Ví dụ, bạn nói dối vợ sẽ đi ăn tối cùng đối tác nhưng thực chất bạn đi nhậu cùng đồng nghiệp. Những lời nói dối kiểu này về lâu dài sẽ trở thành thói quen, làm hỏng đi lòng tin của người bạn đời với bạn.
Giữ bí mật nhằm bảo vệ cá nhân vô tình tạo ra những bí mật gây tổn thương cho mối quan hệ hôn nhân vì chẳng khác nào bạn không cho chồng/vợ hiểu được con người thật của bạn. Họ chỉ tiếp xúc với con người mà bạn đang cố tạo dựng nên. Những mối quan hệ ngoài luồng nếu có cũng sẽ được giữ kín bằng loại bí mật này.
Nhóm thứ hai là những bí mật nhằm bảo vệ quan hệ hôn nhân. Thông thường, nhóm bí mật này gần như vô hại trong mối quan hệ vợ chồng. Bạn vẫn sống thật và để người bạn đời hiểu được con người thật của bạn nhưng không nhất thiết bạn phải cố lục bới những bí mật từ rất lâu ra để kể.
Những chuyện cũ ấy không còn ý nghĩa gì với hiện tại nhưng đó có thể là chuyện không vui, nếu bạn nói ra đôi khi sẽ khiến chồng/vợ không vui. Ví dụ, bạn từng có những kỷ niệm không vui trong các mối quan hệ tình cảm trước khi lập gia đình. Bạn không cần phải kể ra vì biết đâu câu chuyện của bạn vô tình khiến chồng/vợ cảm thấy ghen với quá khứ, lo lắng, bất an không đáng có.
Video đang HOT
Chuyên viên tâm lý người Bỉ Esther Perel chia sẻ rằng, một mối quan hệ hôn nhân hạnh phúc luôn là sự cân bằng những bí mật từ cả hai phía. Có lúc, một trong hai người hoặc cả hai phải biết giữ bí mật để bảo vệ hôn nhân của mình, không để những chuyện vặt vãnh chiếm quá nhiều suy nghĩ của cả hai. Nhưng có lúc, những bí mật gây tổn hại mối quan hệ phải sớm được “đưa ra ánh sáng” nếu không muốn nó âm thầm phá hủy lòng tin của chồng/vợ hay đến một ngày hủy hoại cuộc hôn nhân của cả hai.
Theo Tintuc
"Ngày mẹ vợ mất, anh có mặt được mấy hôm?"
Mẹ nói cha: "Ngày mẹ vợ mất, anh có mặt được mấy hôm? Chỉ đúng vài tiếng sau khi mẹ vợ ông mất. Cái áo tang của anh còn phẳng như lúc tôi đưa cho thì giờ anh đòi đi đâu, đi làm gì?".
Đọc bài viết của chủ topic mà tôi xót xa thay cho cái văn minh thực dụng bây giờ. Gia đình tôi cũng gần giống như anh vậy, chỉ có đôi chút khác biệt.
Tôi được sinh ra trong một gia đình nói giàu có thì không nhưng cũng có chút của ăn của để. Nhà tôi có hai anh em, tôi là con cả và một em gái nữa.
Ngày tôi còn bé cha mẹ tôi thường hay đi làm cả ngày nên không thể chăm con từng li từng tí. Ngay khi vào lớp một, tôi được ba mẹ gửi cho ông bà ngoại nuôi. Có lẽ vì thế mà tình cảm của tôi dành cho ông bà ngoại sâu sắc hơn hẳn bên nhà nội.
Sống được với ông bà ngoại vài tháng thì ông ngoại mất. Nhà chỉ còn mỗi bà ngoại chăm lo cho tôi từng miếng cơm, giấc ngủ, soạn cho cả cuốn tập để mai vào lớp không thiếu này quên nọ. Ở được vài năm thì ba mẹ đón tôi về vì đã có thời gian rảnh hơn mà chăm con. Thế nhưng mỗi cuối tuần tôi đều được mẹ chở về thăm ngoại.
Mẹ tôi nói cha: "Ngày mẹ vợ ông mất, ông có mặt được mấy hôm? Chỉ đúng vài tiếng sau khi mẹ vợ ông mất.." (Ảnh minh họa)
Chỉ cách đây vài tháng, ngoại tôi mất. Tôi đau xót rất nhiều. Tuy là con trai nhưng nỗi mất mát quá lớn khiến tôi như chững lại. Tôi khóc nhiều, buồn cũng nhiều, cũng đau đớn khôn tả. Thế nhưng điều tôi đau hơn chính là cha mình - Người luôn thương yêu, lo lắng và thậm chí ngay cả bây giờ khi tôi đi làm rồi, có lương nhưng ông vẫn hay hỏi còn tiền không nếu hết ông sẽ cho thêm.
Cha tôi cũng sinh ra trong một gia đình đông anh em. Nhưng ông không được ông bà nội cưng chiều lo lắng như những anh em khác trong nhà. Tôi biết vì thế mà cha luôn yêu thương và lo lắng cho anh em chúng tôi đều nhau và công bằng nhất có thể.
Gia đình bên nội giàu có hơn, nên mỗi người con trong nhà đều có một căn nhà riêng. Bà nội ở với chú út và vì không thương yêu cha tôi như những chú bác khác nên đối với chúng tôi cũng rất nhạt. Đối với cha, ông luôn vì thế mà gần như sống đơn độc trong gia đình bên nội. Đối với ông dường như chỉ có gia đình chúng tôi là gia đình duy nhất. Cái suy nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu ông như thế.
Ngày ngoại mất vì quá đau buồn nên tôi cứ thường hay rúc vào một góc gần quan tài mà khóc chẳng để ý gì xung quanh nên gần như chẳng biết gì. Mọi chuyện cứ thế qua đi và sẽ là không có gì nếu như sau ngày hôm ấy cha tôi không làm lớn chuyện.
Sau đám tang ngoại được chôn trong một nghĩa trang công giáo trên tỉnh Đồng Nai. Mộ xây xong, nhà ngoại họp mặt đi xuống dưới để xin lễ, đọc kinh. Cha tôi là người thích đi đây đi đó nên muốn đi theo mẹ. Tối hôm ấy cả gia đình chúng tôi ngồi đó, mẹ thẳng thừng nói không còn chỗ. Tôi không hiểu tại sao mẹ nói thế khi ít ngày trước tôi biết được rằng mọi người sẽ đi xe máy và mẹ đi chung với cậu Tân - con nuôi của ông bà ngoại.
Tại sao mẹ không đi với cha tôi? Tại sao mẹ không muốn cha tôi đi? Mọi câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu tôi. Cha tôi vì giận nên làm lớn chuyện nói này nọ và rồi họ cãi nhau. Và sau đó là cái sự thật mà tôi không biết cũng chẳng muốn biết và hy vọng đừng bao giờ biết đã được tiết lộ.
Mẹ tôi nói cha tôi: "Ngày mẹ vợ mất, anh có mặt được mấy hôm? Chỉ đúng vài tiếng sau khi mẹ vợ anh mất. Mấy ngày sau người ta hỏi tôi, anh ở đâu, tôi đã chẳng biết phải trả lời sao. Cái áo tang của anh còn phẳng như lúc tôi đưa cho thì giờ anh đòi đi đâu, đi làm gì?". Nghe mẹ nói vậy, tôi như chết sững. Mọi thứ về cha khiến tôi thất vọng.
Thế nhưng dường như với cha tôi thế vẫn còn chưa đủ. Cha tôi nói rằng: "Nhà ngoại có lo cho nhà này được cái gì đâu mà bắt tôi phải túc trực ở đó mấy ngày? Tôi còn phải đi làm chứ có rảnh đâu mà cứ ở đó?". Tôi chỉ biết cười, cười cái sự chua xót ở đời.
Ừ thì nhà ngoại khó khăn hơn nên khi chia nhà, mẹ tôi không lấy phần. Ừ thì nhà nội cho gia đình tôi hẳn một miếng đất để xây nhà nhưng chỉ vì lí do như thế mà cha đã vội phủi băng đi cái trách nhiệm của một người con rể. Cha đã quên ai chăm lo cho con cha thuở bé khi mà cha nói không có thời gian thì gửi qua bên ngoại đi.
Khi mà mỗi lần tổ chức tiệc tùng bên ngoại, bà ngoại đều nhắc: "Tụi bay không kêu thằng Thịnh à?". Khi cha chưa tới, mỗi khi cha nhậu say trên đó ngoại cũng đều nhắc: "Về sớm, ngủ đi, sáng mai còn đi làm". Vậy ra trong đầu cha chỉ có mỗi chuyện mẹ không thừa kế được gì từ nhà ngoại!!!
Tôi đau khôn xiết, thật sự chông chênh và mất đi niềm tin duy nhất về chỗ dựa của mình (Ảnh minh họa)
Tôi đau khôn xiết, thật sự chông chênh và mất đi niềm tin duy nhất về chỗ dựa của mình. Tôi đã muốn đứng thẳng lên nói với cha rằng: "Nếu cha làm thế, cha không sợ sau này con rể, con dâu của cha cũng đối xử với cha như thế sao?". Nhưng tôi không đủ can đảm và cũng không đủ sự mất dạy để nói với ông như thế.
Song có lẽ cũng từ đó trong tôi cha đã mất đi phần nào sự tin tưởng và quý trọng trong tôi. Có lẽ nó sẽ theo tôi suốt cuộc đời và đến lúc thành gia lập thất tôi cũng sẽ sợ, một nỗi sợ vô hình về một người tôi đang gọi là cha.
Theo VNE
Trói được tôi, vợ lén đi phá thai Cưới xong, tôi thắc mắc không hiểu sao bụng vợ không to lên, tôi muốn đưa vợ đi khám thì cô ấy nằng nặc không cho, muốn tài xế riêng đưa đi. Sau này mới vỡ lẽ là cô ấy đi phá. Người đàn ông dù thông minh nhất cũng có những quyết định sai lầm, đặc biệt trong hôn nhân, đó là...