Giọt sương mai
Anh đến bên em thật tự nhiên, tình cờ như cơn gió thoảng qua làm dịu đi cơn nóng bức mùa hè, xóa đi bao nỗi ưu tư, phiền muộn. Anh luôn xin lỗi vì đã gây cho em nhiều nỗi buồn, nhưng anh nào có biết em tuy rằng có buồn đó nhưng niềm hạnh phúc thì to lớn hơn biết bao lần nỗi buồn kia.
Em cảm nhận được sự bình yên, nhẹ nhàng, an toàn khi ngồi sau lưng anh. Mặc dù chẳng nói tiếng nào nhưng em vẫn muốn thời gian yên tĩnh bên anh kéo dài mãi mãi, để em được bên cạnh anh, lắng lòng để ngắm anh, để hiểu anh hơn, để ngắm kỹ hơn đôi mắt của anh, để nhận ra rằng trong đôi mắt ấy em không phải là vị trí duy nhất.
Cuộc đời là vậy, đâu phải việc gì ta muốn cũng có thể đạt được. Em đã có lúc tức giận đến độ điên cả người, đã có lúc khóc nức nở, có những lúc em thấy mình thật trẻ con. Nghĩ lại thật mắc cười, nhưng đó là em, nếu thời gian có quay trở lại thì em cũng hành động như vậy. Vì người đó là anh.
Những lúc chỉ có anh và em, em biết rằng anh đang nghĩ đến người khác, em muốn chia sẻ bao lo toan, bao tâm tư trong anh, em muốn cùng anh gỡ rối, nhưng em chẳng biết làm cách nào khác ngoài việc im lặng bên anh.
Em là vậy đó, thật tệ phải không? Một cô gái như em, tự đặt cho mình nguyên tắc không bao giờ bước ra khỏi nhà sau 21h và không về nhà quá 22h, vậy mà có những đêm 22h em có thể chạy xe đến chỗ anh để được cùng anh ngắm Sài Gòn về đêm. Bởi vì đó là anh. Chỉ anh mới mang lại cho em cảm giác an toàn tuyệt đối, chỉ vì đó là anh mới có đủ động lực để em có những hành động như vậy. Tất cả những gì em làm không vì lý do nào hết, chỉ vì đó là anh. Thế thôi. Và em biết được rằng: em không phải là người con gái của anh. Tất cả rồi cũng là những kỷ niệm đẹp. Ở nơi nào đó trên đất Sài thành này em luôn cầu chúc anh bình yên, hạnh phúc. Câu nói anh đã nói với em rất nhiều lần. Và lần này em sẽ nói với anh: “Hạnh phúc là thấy người mình yêu thương hạnh!”.
Theo Bưu Điện VIệt Nam
Bàn tay ấm nào dành cho em
Trời nóng, cái nóng oi bức khó chịu. Không thể cầm chân trong căn nhà ngột ngạt vì nóng, em phóng xe ra đường ngắm phố phường về đêm.
22h, đường phố vẫn rộn người. Chắc mọi người cũng như em, không muốn chịu đựng cái nóng bức ở nhà. Trên chiếc cầu bêtông rộng mới xây, từng đôi, từng cặp nắm tay nhau, nhỏ to tâm sự. Xe em lướt qua chầm chậm, em nghe tiếng họ cười, em nghe gió sông thổi lên bần bật, vài cô gái khẽ so vai để rồi các chàng trai có dịp dang rộng cánh tay kéo họ vào lòng. Là do gió sông hay do một thứ vô hình nào khác khiền lòng bàn tay em chuyển lạnh. Chợt thấy như nó cũng đang cần một bàn tay ấm.
Vẫn không có đôi tay nào nắm lấy em lúc này, vẫn là em một mình ngạo nghễ và ương bướng bước qua cầu, em không so vai chẳng phải vì gió sông không lạnh mà vì sẽ không còn ai choàng lên vai em vòng tay ấm. Chiếc cầu dài đủ để đứng bờ này không nhìn thấy bờ còn lại. Em đặt từng dấu chân nhỏ nhẹ nhàng và thận trọng bước qua, chỉ mong sao có nụ cười của ai kia đang đợi em ở cuối con dốc.
Từ đỉnh cao nhất của nhịp cầu nối em lặng lẽ mỉm cười, không ai đón em ở đầu con dốc đến, cũng chẵng ai chờ em ở nơi con dốc về. Nghĩa là vẫn chỉ một mình em trên con đường của riêng em. Em quay xe trở về nhà, nơi bến đỗ yên lành nhất dành cho em.
Rồi ngày mai đến sẽ lại cuốn em vào guồng quay của công việc và cuộc sống. Biết đến lúc nào lại có ai đó sẽ nắm lấy tay em, nói với em rằng: "Nhóc con à, em mệt rồi phải không, hãy nghĩ ngơi đi vì đã có anh bên cạnh"
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh phải sống với người không yêu Anh đã quan hệ với người phụ nữ khác... để rồi khi cô ấy mang thai, anh không thể rũ bỏ trách nhiệm làm cha của mình! Anh à! Trời hôm nay thật đẹp phải không anh? Trời không quá nắng để khiến con người thấy nóng bức khó chịu... những cơn gió thổi qua làm mát lòng người nhưng sao em lại...