Giọt nước mắt ngày vu lan…
Lại một lễ vu lan nữa con không về, một mình mẹ lại đơn côi nơi mái nhà quê. Con nhớ mẹ, thật nhiều!
Ảnh minh họa
Tháng bảy vu lan, trời mưa gió thất thường, ngày nào con cũng đi trên những dãy phố rực rỡ sắc màu vàng mã, những bông hoa đủ màu và lòng thì không ngừng chơi vơi nhớ về mẹ. Nhớ ngày còn nhỏ, mẹ hay gánh gồng mọi thứ đồ nhà trồng được để đi chợ, mua về cho chúng con lúc tấm bánh, khi túi bỏng ngô. Bố mẹ là nông dân, một nắng hai sương mà vẫn không đủ cơm trắng nuôi ba đứa con nhỏ. Chúng con cứ thế lớn lên với củ khoai củ sắn. Những ngày ấy tuy đói mà niềm vui luôn đong đầy trong ngôi nhà nhỏ.
Rồi chúng con lớn dần, những nếp nhăn trên trán bố mẹ cũng nhiều hơn. Không còn chỉ đơn giản với những suy nghĩ kiếm miếng cơm manh áo nuôi con qua ngày. Giờ đây, bố mẹ lại đau đáu với suy nghĩ sao cho cuộc sống gia đình mỗi đứa được bình yên, hạnh phúc. Từng đứa một đi lấy chồng, gia đình lại vắng đi một người, ít đi chút ấm cúng.
Sau khi chị thứ hai đi lấy chồng không lâu thì bố mất do bệnh tật, chỉ còn hai mẹ con mình sớm tối bên nhau. Là con út nên con cảm nhận được những thay đổi trong tâm hồn mẹ khi ngôi nhà ngày một vắng dần. Mẹ ít cười hơn, nỗi lo cơm áo ít đi nhưng niềm vui và hạnh phúc cũng vơi dần. Các chị đi lấy chồng, ít khi về thăm mẹ, con thấy mẹ buồn và mẹ mong ngày được xum vầy bên con cháu biết bao. Con không muốn mình lại khoét sâu thêm nỗi nhớ ấy nhưng với mẹ thì: “Con đi lấy chồng thì mẹ mới vui, có thế thì mẹ mới hoàn thành tâm nguyện của bố”.
Những ngày ở bên mẹ, đi làm về đã có cơm ăn, trời lạnh có chăn màn thơm tho để đắp, có nước ấm để tắm… Có mẹ bên cạnh nên con thấy những mọi thứ thật bình thường. Con thích đi chơi thay vì ở nhà giúp mẹ bớt cô đơn, mệt mỏi.
Video đang HOT
Để rồi con biết mình đã để mất điều bình dị mà quý giá vô cùng, đó là thời gian ở bên mẹ. Giờ đây lấy chồng xa, bận rộn với bao điều của cuộc sống, va vấp với các mối quan hệ trong nhà chồng, mỗi lần thấy đơn côi con chỉ thấy nhớ mẹ mà thôi. Nhớ mùi vị món ăn của mẹ, nhớ những cử chỉ chăm sóc ân cần, nhớ tình mẫu tử thiêng liêng không gì đánh đổi.
Mẹ của con giờ đang một mình dưới mái nhà tranh, ngóng trông những đứa con phương xa về với mình. Nhưng lễ nghĩa nhà chồng, công việc, con cái… tất cả cứ cuốn con đi. Hình ảnh mẹ thỉnh thoảng lại hiện về trong những kỉ niệm, những nỗi nhớ nhưng lại rất khó để được gần mẹ.
Tháng bảy, tháng vu lan báo hiếu. Ngày nào con cũng nghe được những câu chuyện cảm động về tình mẫu tử. Từ trên tivi, báo, đài đến các trang mạng xã hội mọi người đua nhau đưa hình ảnh ấm áp bên mẹ cha làm lòng con càng day dứt. Hôm nay, con đi qua chùa, thấy các phật tử cài trên ngực những bông hoa màu khác nhau. Còn cha mẹ thì cài hoa hồng màu hồng, không còn thì cài hoa hồng trắng. Con thấy mình sợ hãi khi nghĩ đến ngày sẽ phải cài áo bằng một bông hồng trắng. Như vậy con sẽ cô độc đến thế nào?
Chợt con nhận ra, dù trước kia khi ở cùng mẹ hay giờ đây khi cả năm về bên mẹ đôi lần con cũng chưa hề ôm mẹ thật chặt và nói yêu mẹ thật nhiều. Nước mắt con tuôn rơi, con muốn được ôm mẹ, muốn được cho mẹ biết con nhớ và yêu mẹ biết bao.
Mẹ ơi! Con nhớ mẹ!
Theo Eva
Nỗi nhớ mẹ kể bao nhiêu cho vừa
Tháng bảy mưa ngâu chẳng buồn mà cũng rầu rầu. Cũng chẳng phải vì tháng bảy đa sầu đa cảm thế mà con nhớ mẹ đâu.
ảnh minh họa
Con nhớ mẹ cả những ngày nắng hạ chói chang, nhớ bóng mẹ liêu xiêu trên con đường làng chênh vênh nắng. Nhớ mẹ cả những ngày mưa xuân tầm tã, ẩm ướt, mẹ vẫn như ngọn lửa ấm hóng áo cho con mỗi sáng tới trường. Nhớ mẹ cả những ngày đông lạnh, đêm đêm mẹ trở dậy chỉ để đắp lại cho con chiếc chăn ấm, nhớ những buổi sáng mù sương mẹ dậy sớm chỉ là để tiễn con đi trên những nẻo đường đời mới mẻ...
Nhớ mẹ là nỗi nhớ thường trực, mà chỉ cần có ai đó khẽ động vào, khẽ khơi lên thôi là bao nhiêu thác lũ trong lòng lại chẳng có bờ ngăn hay đê đập nào có thể ngăn lại nổi. Cứ thể tuôn trào như bao nhiêu những kí ức tuổi thơ ngọt ngào khi có mẹ, như nước con sông bên nhà dềnh cao mùa nước lũ. Nhớ mẹ nhớ âm thầm nhưng da diết xiết bao?
Một bài hát về mẹ cũng khiến nước mắt rơi, một bộ phim về mẹ cũng thấy nghẹn ngào nơi cổ... (Ảnh minh họa)
Nhớ những ngày xa nhà, mỗi lần về là thấy dáng mẹ ngồi bên hiên chờ con từ trước. Nhìn thấy mẹ, nhìn thấy mãi tóc dài đen đẹp lênh láng phía sau lưng, nhớ đôi mắt màu nâu như nắng, nhớ nụ cười hiền hậu như trăng...
Nhớ những đêm cuộn mình bên mẹ, thấy bao nhiêu bon chen, bão táp cuộc đời nằm phía ngoài xa. Chỉ biết con bình yên tới nhường nào, và vòng tay mẹ yên ấm biết bao nhiêu?
Nhưng giờ đây, khi mỗi lần về nhà, là mỗi lần rong rêu phong kín, những mảng kí ức buồn rã rợi bên lòng. Cảnh cũ mà mẹ không còn. Cánh cửa cũ mộc hoen mờ vì thời gian. Cha tóc bạc thêm nhiều phần.
Căn nhà nhỏ bỗng bơ vơ như đứa trẻ lạc mẹ, đứng tần ngần ngơ ngác mặc gió mùa qua. Ngày tiễn mẹ đi, con cứ nghĩ, chỉ là một lần tạm biệt. Ai ngờ là vĩnh viễn chia xa. Cái cảm giác dâng lên nghèn nghẹn vẫn chẳng thể nào nhẹ bớt sau ngần ấy năm nghĩ lại.
Bao nhiêu năm sống không mẹ rồi, mà sao vẫn chưa thể nào ngăn được cái cảm giác rưng rưng khi nhìn thấy có ai đó gọi mẹ, thấy ai đó ôm mẹ và thấy ai đó kể về mẹ mình hay cả việc thấy ai đó hờn trách mẹ... Những khi ấy, những phút giây ấy, thấy lòng mình hụt hẫng, thèm khát và ghen tỵ biết bao nhiêu.
Hóa ra bao nhiêu thứ bản lĩnh, bao nhiêu thứ cứng cỏi, mà con cố gắng rèn luyện cho mình khi đối mặt với cuộc đời đầy giông bão này vẫn chảng thể nào đủ mạnh mẽ mỗi khi đối diện với lòng mình, với nỗi nhớ mẹ đầy vơi. Một bài hát về mẹ cũng khiến nước mắt rơi, một bộ phim về mẹ cũng thấy nghẹn ngào nơi cổ, chỉ là một cậu bé vẽ hình mẹ rồi nằm gọn ngàng nơi ví trí trái tim kia cũng khiến lòng mình thổn thức khôn nguôi... Nỗi nhớ mẹ kể bao nhiêu cho vừa người ơi...
Một hôm ngồi nghe bài hát Giấc mơ về mẹ mà em bé Mông cổi hát, mà nước mắt cứ ứa ra dào dạt, mắt đỏ hoe nghẹn ngào. Cứ như thế, mình cũng giống như cậu bé kia, vẫn ước ở nơi xa nào đó, mẹ vẫn dõi theo mình. Ừ, nhỉ, hóa ra là người lớn hay trẻ nhỏ, mỗi khi nghĩ về mẹ, đều trở thành trẻ thơ giống nhau mà thôi. Với mẹ, khi nào con cũng bé bỏng. Với mẹ dù có bạc đầu con vẫn cần có mẹ ở bên... Cho nên, những người còn có mẹ, là những người hạnh phúc biết nhường nào. Còn những người không còn mẹ lòng sẽ buồn biết bao nhiêu...
Theo Eva
Gã chồng giàu có ngã ngửa khi đọc thư vợ để lại trước khi bỏ đi Gã đánh rơi lá thư xuống nền đất, khuôn mặt trắng bệch ngày nào của cô hiện về trong tâm trí gã. Sự trả thù của một người phụ nữ có thể đáng sợ đến mức nào, giờ hắn biết thì đã quá muộn... Gã là một tay lắm tiền nhiều của. Cái sự lắm tiền nhiều của này có từ đời ông...