Giọt nước mắt của vợ và đêm tân hôn chưa kể
Em ngồi ở góc giường đêm tân hôn, nước mắt ướt nhòa khuôn mặt và thú nhận với chồng mới cưới 1 chuyện sốc.
Chào bạn Anh Sơn với tâm sự: “Đau đớn với tuần trăng mật đầy xót xa”!
Hôm nay, mọi việc ở cơ quan đã hòm hòm sau 1 tuần liên tục làm việc với những bản kế hoạch, tôi lướt web và bắt gặp những dòng tâm sự chan chứa xúc cảm của anh. Phải nói rằng, cũng là một người đàn ông nhưng tôi rất xúc động khi chứng kiến tình yêu đẹp 7 năm của bạn giờ lại kết thúc trong một kết cục buồn.
Vợ chồng tôi tuy mới cưới nhau gần 1 tháng nay song cũng không có một ngày mật ngọt. Nguyên nhân chỉ bởi, trong đêm tân hôn, vợ tôi đã thú nhận một sự thật nghiệt ngã: em đã cắt bỏ 2 buồng trứng và khả năng sinh nở trong tương lai coi như chỉ gần như con số 0. Thú nhận này của vợ khiến tôi choáng váng.
Chuyện của chúng tôi cứ suôn sẻ như thế cho đến khi đám cưới diễn ra tốt đẹp (Ảnh minh họa)
Hơn 1 năm yêu em, tôi cứ ngỡ chúng tôi đã hiểu rõ về nhau. Vì 2 đứa ở 2 nơi khác nhau (em ở Đà Nẵng, tôi ở Hà Nội) và bận rộn công việc riêng nên chúng tôi ít được gặp gỡ nhau nhiều. Hàng tháng, chúng tôi chỉ cố gắng bay vào bay ra thăm nhau được 1-2 ngày cuối tuần. Có lẽ vì thế, hơn 1 năm yêu với số lần gặp mặt ít ỏi, còn đa phần chỉ qua chát, điện thoại, nhắn tin nên em có những bí mật còn chưa nói với tôi.
Ngày tôi vào Đà Nẵng đột ngột thăm em lần cuối cùng để cầu hôn em, em vui sướng nhưng thoáng chút bối rối. Tuy nhiên, em vẫn nhận lời và chấp thuận khi tôi thông báo một tháng nữa sẽ tổ chức hôn lễ. Em còn nói vòng vo rằng: “Nếu em có nhiều khiếm khuyết, anh có chấp nhận em không?”.
Tôi hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của em nên cũng vừa đùa lại vừa bảo: “Còn tùy thuộc vào khiếm khuyết đó to hay nhỏ nữa chứ. Nhưng về cơ bản, anh yêu em nên yêu cả những khiếm khuyết ấy của em”.
Video đang HOT
Chuyện của chúng tôi cứ suôn sẻ như thế cho đến khi đám cưới diễn ra tốt đẹp. Đêm tân hôn tôi cứ ngỡ được ôm trọn em trong vòng tay hạnh phúc sau bao ngày yêu xa. Nào ngờ, lúc cả 2 về lại phòng mình, em không còn vui cười như trước. Ban đầu tôi tưởng em mệt vì phải di chuyển tiếp khách cả ngày, song em nói có một điều cần phải thú nhận với tôi.
Tất nhiên, lúc bấy giờ tôi cũng bắt đầu thấy căng thẳng lắm. Rồi em ngồi ở góc giường tân hôn, nước mắt ướt nhòa khuôn mặt và thú nhận với chồng mới cưới 1 chuyện sốc: Em bị bệnh nên trước đó đã phải lần lượt cắt từng bên buồng trứng của mình. Do đó, trong tương lai, khả năng em không còn có thể làm mẹ là nguy cơ rất lớn xảy ra.
Em bảo đã cắt 2 buồng trứng tuy vẫn giữ lại tử cung và cổ tử cung nhưng bác sĩ nói sau khi lập gia đình, nếu em muốn có con chỉ có thể bằng cách xin trứng. Rồi em cứ hỏi đi hỏi lại tôi câu: “Anh có tha thứ cho em không?” và mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Em cũng nói vì quá yêu tôi nên nhiều lần em không thể thú nhận chuyện này. Em bảo sẽ cố gắng làm việc để cày ra thật nhiều tiền để có thể có tiền chữa hiếm muộn hay tìm cách xin trứng cho tôi và em có một thiên thần nhỏ và hưởng cuộc sống hạnh phúc.
Quá sốc trước những lời em nói, tôi chỉ biết lắng nghe và á khẩu trước những lời em nói. Tôi muốn trách cứ em thật nhiều hay cho em một cái bạt tai vì đã lừa dối tôi. Xong tôi biết, bản thân em phải chịu đựng nhiều nỗi đau và thiệt thòi như vậy nên lại không nỡ.
Đêm tân hôn, nhìn em ngủ thiếp trong vòng tay tôi, những giọt nước mắt đã khô trên khuôn mặt, tôi đau thắt lòng và đã nghĩ sẽ tha thứ cho em (Ảnh minh họa)
Đêm tân hôn, nhìn em ngủ thiếp trong vòng tay tôi, những giọt nước mắt đã khô trên khuôn mặt, tôi đau thắt lòng và đã nghĩ sẽ tha thứ cho em. Nhưng 1 tháng qua, dù đã cố gắng bù đắp cho em song tôi không sao gạt đi được ý nghĩ: Em đã không còn là một phụ nữ toàn vẹn. Chưa kể, tôi là con trai trưởng trong nhà. Bố mẹ tôi, họ rất mong ngóng vợ chồng tôi sớm có tin vui.
Tôi thực sự không biết làm thế nào để sẵn sàng cùng em đối mặt với tương lai khi em đã cắt 2 buồng trứng? Nếu sau này không có ai cho trứng thì vợ chồng tôi phải làm sao? Tôi sợ nếu sau mọi chuyện không thuận lợi, cả hai đứa sẽ không biết phải đối mặt với áp lực lớn từ gia đình thế nào? Khi ấy, liệu có lại quay sang dày vò nhau không?
Theo VNE
Lời cuối viết cho em
Khi viết những dòng này có lẽ là lúc anh yếu đuối nhất từ trước đến giờ!
Cũng đã một thời gian rồi em nhỉ, kể từ chiều hôm đó em quyết định chúng ta nên dừng lại.
Em sợ khi chúng ta gặp nhau thì em không thể nói được ư?
Em sợ khi phải đối mặt với anh thế sao?
Em sợ em sẽ không quên được anh ư?
Có lẽ lúc anh đang hạnh phúc nhất cũng chính là lúc anh rơi vào tuyệt vọng nhất, nhưng cuộc sống đâu phải như những gì mình ước mơ đúng không em. Khi nghe những điều em nói anh như muốn tan ra, có ai ngờ bàn tay anh nắm thật chặt tưởng không bao giờ mất, không bao giờ xa anh lại để bàn tay anh cô đơn trong nỗi nhớ. Tình yêu không phải toán học, kỷ niệm không phải cơn mưa mùa hạ, rất nặng hạt để có thể cuốn trôi tất cả, và trái tim anh không phải gỗ đá để không phải buồn, phải nhỏ lệ khi em mang theo vùng trời bình yên của anh đi xa...
Những ngày qua là khoảng thời gian khó khăn với anh nhất em biết không? Đêm nằm không thể ngủ, anh sợ khi nhắm mắt lại sẽ thấy em. Anh đau lắm. Anh phải làm sao để quên em? Anh sợ nơi đó, đi đâu cũng thấy chỉ là kỉ niệm... nó như ùa về cùng một lúc khiến anh nghẹt thở.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu của mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình.
Em đã chọn con đường không có anh, em chọn rẽ lối khi chúng ta đang đi cùng nhau... Em chọn cách quay lại với họ...
Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi (Ảnh minh họa)
Anh không thể trách em khi tình yêu ấy không còn hướng về anh nữa. Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi.
Anh buồn khi nghe em nói " Lẽ ra chúng ta không nên quen nhau". Em hối hận ư? Vì tình yêu em dành cho anh hay đó chỉ là chút rung động? Chắc là không rồi vì em nói em yêu anh cơ mà. Hãy giữ chặt lấy tình yêu của mình em nhé...
Xin em đừng cùng ai đó qua những con đường mà ta đã đi, hãy để cho nó là một góc kỉ niệm của anh thôi nhé được không?
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh. Khoảnh khắc ấy anh hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác nhưng liệu có làm được?
Cảm ơn em đã mang anh ra khỏi thế giới đó...
Cảm ơn em đã cho anh biết tình yêu trong anh vẫn còn...
Cảm ơn em vì là "Thần may mắn" của anh...
Cảm ơn em vì những yêu thương chăm sóc đã dành cho anh...
Cảm ơn em...
Cảm ơn em vì tất cả...
Cảm ơn em người con gái anh yêu...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chẳng lẽ cứ nhắm mắt lại mà yêu? Đến giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cầu mong đó chỉ là một cơn ác mộng. Quen nhau rất lâu, chơi với nhau rất thân nhưng đến năm cuối đại học, tôi mới có tình cảm đặc biệt với Minh. Tuy vậy, tôi vẫn chưa nhận lời yêu người con trai hiền lành, chăm chỉ ấy bởi tôi còn cân phân chọn...