Giông bão cuộc đời
Em lang thang giữa miền tang tóc, gánh cùng đời cơn ác mộng chẳng có phút bình yên…
Tốt nghiệp Đại học Sư phạm năm 1999, với tấm bằng khá chuyên ngành Văn, tôi trở về quê hương công tác. Hai năm sau, tôi nhận lời lên xe hoa với anh.
Chúng tôi quen nhau qua sự mai mối của chính mẹ anh – cô giáo chủ nhiệm thời cấp ba của tôi. Đến bây giờ tôi vẫn chẳng hiểu nổi: mẹ chồng chấm tôi ở điểm gì?
Ngày ấy mang tiếng là con gái chuyên văn nhưng trông tôi chẳng có tí dáng dấp nào, da đen nhẻm vì suốt ngày phải phơi muối cho cha (Quê tôi ở gần biển Đồng Châu, một vùng biển nhỏ thuộc huyện Tiền Hải, Thái Bình), cắt tóc nam ngắn cũn cỡn và lúc nào cũng lê dép quèn quẹt. Còn anh lại là “con vàng con bạc” của cô giáo tôi. Anh hơn tôi ba tuổi, học trường chuyên trên thành phố. Anh học chuyên Pháp, “ ho ra ngoại ngữ, thở ra ngoại ngữ” còn tôi thì chủ trương : “Không gì đẹp và giàu có bằng tiếng Việt”.
Dạo ấy vào dịp cuối tuần, mấy đứa chúng tôi hay đến nhà cô ôn thi đội tuyển văn, đấy cũng là dịp anh về thăm nhà. Mấy đứa cứ nhìn thấy anh là mặt đỏ tưng bừng như gấc, riêng có tôi là vẫn tỉnh bơ như củ khoai lang. Cô hay trêu: “Sau này cái Hoa (tên tôi), làm con dâu cô nhé!”. Cả lớp cười ầm ầm còn anh ném cho tôi cái nhìn thờ ơ như quả mơ có hột. Lúc ấy, tôi chỉ biết cúi gằm mặt, vân vê đuôi áo.
Trước khi tôi tốt nghiệp đại học, chúng tôi giống như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau. Thi thoảng vào những dịp lễ tết, tôi vẫn đến thăm cô, qua những câu chuyện vội vã giữa hai cô trò, bao giờ cô cũng đan cài thêm một vài thông tin về anh với niềm tự hào vô bờ bến và một câu nhắn nhủ đầy ngụ ý: “Mày chỉ được nhận trầu cau nhà cô thôi đấy!”.
Thế rồi, duyên phận như muốn chiều lòng người, tôi và anh nên đôi thành lứa thật. Bấy giờ trong gia đình anh, chỉ có mẹ chồng là quý mến tôi, còn lại họ hàng nội ngoại gần xa ai cũng chê tôi đủ mọi mặt, từ gia cảnh cho đến ngoại hình. Nhưng buồn hơn cả là một năm đầu sau hôn nhân, anh vẫn chưa thể yêu tôi.
Trước khi kết hôn, anh đã nói rõ với tôi là người con gái anh yêu và muốn lấy làm vợ không phải tôi. Nhưng người phụ nữ bạc tình ấy đã bỏ anh chạy theo một gã đàn ông lắm tiền nhiều của nào đó. Anh không còn tin vào tình yêu nữa, bây giờ anh chỉ muốn yên bề gia thất để cho cha mẹ đỡ phiền lòng. Anh hỏi tôi có muốn lấy anh không? Chẳng hiểu sao khi ấy tôi lại gật đầu…
Thời gian qua đi, tôi cố gắng phấn đấu trong công việc để trở thành giáo viên giỏi của trường, đồng thời hoàn thành tốt vai trò của người con dâu trưởng trong gia đình. Mọi người trong nhà anh dần dần đã có cái nhìn trìu mến hơn với tôi, chỉ riêng anh vẫn mãi để tôi đợi chờ một tiếng yêu. Năm 2003, tôi sinh con gái đầu lòng. Hạnh phúc như nhân đôi khi anh bế con trao cho tôi cùng với tiếng yêu đầu tiên. Lúc ấy tôi đã đề vào trang nhật ký những dòng chữ không tên:
“Hạnh phúc khi có con bên đời.
Là lần đầu tiên, cha con nắm tay mẹ và ôm mẹ vào lòng bằng cả trái tim nóng ấm.
Là lần đầu tiên, cha gọi mẹ “vợ ơi” thay vì cái tên “Hoa” cụt lủn.
Là lần đầu tiên trong đêm mẹ không còn giật mình tỉnh giấc khi cha quờ quạng gọi nhầm tên ai đó trong chiêm bao.
Video đang HOT
Là lần đầu tiên, cha để ảnh mẹ trong ví: tay mẹ ôm con và miệng cha khẽ mỉm cười”.
Thế nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, ba năm yên ấm sớm qua đi, để nhường chỗ cho những sóng gió cuộc đời. Tôi vẫn nhớ như in mùa hè năm 2006, nắng gắt gỏng và cáu bẳn như một mụ già độc ác…
Và em lại ngủ yên trong giông bão cuộc đời… (Ảnh minh họa)
Vài ngày trước khi anh mất, anh nói với tôi là phải đi công trình ở Vũng Tàu khoảng năm tháng. Tôi vội vã chuẩn bị hành lý cho anh mà không biết rằng, đấy là lần cuối cùng được nhìn thấy anh.
Ba ngày sau, ngày 8 tháng 6 năm 2006, khi tôi đang đứng lớp thì nhận được điện thoại của cơ quan anh gọi đến báo tin: anh mất tích ngoài biển trong lúc đi tắm chung cùng đội. Đất dưới chân tôi như sụp đổ, nhưng tôi tự trấn an mình là anh chỉ mất tích thôi chứ chưa chắc đã chết, nên ngay chiều hôm ấy, tôi vẫn có đủ sức khỏe và sự minh mẫn để theo cha chồng lên đường vào Vũng Tàu tìm anh.
Suốt cả quãng đường dài không lúc nào tôi ngừng cầu nguyện mong sao anh còn sống. Nhưng khi đến nơi, đứng trước sóng nước mênh mông, nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu trắng đục, lòng tôi như tan nát.
Một ngày sau, gia đình tôi cùng các đồng nghiệp của anh cày nát bãi biển Vũng Tàu nhưng vẫn không tìm thấy anh. Trong những giấc ngủ chập chờn vì tác dụng của thuốc an thần, tôi mơ thấy anh trong tư thế ngồi bó gối, đang trôi nổi bồng bềnh giữa làn nước lạnh giá của biển khơi. Tỉnh dậy, tôi xin phép cha chồng mời sư thầy lập đàn cầu siêu cho anh. Sáu giờ chiều ngày 10 tháng 6 năm 2006, chúng tôi tìm thấy xác anh. Chồng tôi chết ngồi, trên gương mặt anh sự hoảng loạng dường như chưa bao giờ biến mất. Tôi ngất lịm ngay sau đó…
Gia đình tôi đưa anh về nhà trong cỗ áo quan mới mua vội. Đưa tang anh xong, mẹ chồng tôi ốm liệt giường. Còn tôi không một ngày nào thôi nghĩ đến cái chết. Tôi không đủ tự tin và dũng cảm để bước qua sự mất mát và nỗi đau quá lớn này. Nhưng rồi tôi buộc lòng phải tiếp tục đứng lên, không cho phép mình được yếu đuối, bởi tôi còn có con gái. Con tôi không thể nào mồ côi cả cha lẫn mẹ. Và hơn tất cả là đúng lúc tôi muốn buông xuôi mọi thứ để theo chân anh về thế giới bên kia thì tôi biết tin mình có thai. Em bé đã được năm tuần tuổi.
Mẹ đẻ khuyên tôi nên phá bỏ cái thai. Tôi còn nhớ nguyên văn câu nói của mẹ khi mẹ vừa nắm tay tôi vừa nói qua làn nước mắt: “Chồng con đã mất, chỉ riêng việc chăm sóc con gái thôi, con cũng đã vất vả lắm rồi. Nếu bây giờ có thêm một đứa nữa, gánh nặng ấy làm sao con kham nổi. Rồi còn tương lai của con nữa, con chưa đầy ba mươi tuổi, chẳng lẽ con định ở vậy suốt đời sao? Gái một con trông mòn con mắt, gái hai con…”. Mẹ tôi bỏ lửng câu nói ở đấy. Tôi hiểu lòng mẹ, nhưng lúc ấy tôi có một linh cảm chắc chắn rằng, đứa bé nhất định là con trai. Nó chính là món quà vô giá mà anh gửi lại cho tôi.
Sau nỗi đau mất chồng, tôi dần lấy lại thăng bằng cuộc sống, để vừa chăm lo cho con gái, vừa nuôi dưỡng cái thai trong bụng. Trước đây, kinh tế không phải là nỗi lo lớn của tôi nhưng bây giờ tất cả tôi đều phải tự lực cánh sinh. Tôi nhận dạy thêm các lớp ôn thi đại học và chuyển cấp để kiếm tiền nuôi con.
Rồi ngày sinh nở cũng đã đến, tôi và gia đình háo hức chờ đón con. Nhưng… lại một lần nữa số phận tàn nhẫn lại đổ xuống đầu tôi. Con trai bé nhỏ của tôi ngay khi mới chào đời đã bị bệnh tim bẩm sinh.
Bán đi căn nhà nhỏ mà hai vợ chồng khó khăn lắm mới xây dựng được, cộng với khoản tiển vay mượn của người thân, bạn bè, tôi quyết định làm phẫu thuật cho con. May mắn là ông trời còn có mắt, ca phẫu thuật cuối cùng cũng thành công. Ngày ôm con vào lòng, nghe tiếng con khóc òa giữa lồng ngực, tôi tưởng như mọi nỗi bất hạnh của đời mình trong bỗng chốc đều tan thành hư không.
Đồng lương giáo viên cấp 3 ít ỏi, cùng với khoản tiền dạy thêm không thể bảo đảm đầy đủ cho tôi nuôi hai con khôn lớn. Tôi đã từng nghĩ đến việc bỏ nghề để đi làm kinh tế. Nhưng điều đó gần như là không tưởng, tôi không có khả năng kinh doanh và hơn tất cả là tôi vô cùng yêu nghề. Nhưng sau cùng, may mắn lại một lần nữa mỉm cười với tôi… đó là nhờ nhiều năm đạt giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh và xét hoàn cảnh gia đình khó khăn, sở quyết định cử tôi đi học cao học – đây là một cơ hội lớn đối với bản thân tôi.
Gửi lại hai con nhỏ cho bà nội và bà ngoại chăm sóc, tôi lên Hà Nội ôn thi vào hệ thạc sĩ của trường Đại học Sư phạm. Những ngày ôn thi, nỗi nhớ con luôn quay quắt cồn cào nên cứ mỗi cuối tuần, tôi lại bắt xe khách vượt quãng đường hàng trăm cây số để về thăm các con.
Đỗ cao học với số điểm xuất sắc, tôi được ở trong ký túc xá của trường. Sáng tôi đi học, chiều thì đi dạy ở một trường dân lập, đêm về lại đi gia sư thêm, tới khuya mới có thời gian nghiên cứu bài vở, nhưng vẫn đảm bảo kết quả học tập tốt. Cuộc sống với tôi không hề đơn giản và dễ dàng chút nào, nước mắt như cơm bữa và nỗi cô đơn luôn luôn thường trực, song vẫn cứ buộc mình phải vươn lên trên tận cùng mọi bất hạnh… Bởi tôi không chỉ sống cho riêng mình!
” Và em lại ngủ yên trong giông bão cuộc đời.
Trong đêm không anh chỉ có tiếng các con khóc đòi ba, tiếng chân mẹ tha thẩn ngoài thềm nhà gọi anh từ đất, từ lá xanh rụng rơi, từ nước mắt màu tóc bạc.
Em lang thang giữa miền tang tóc, gánh cùng đời cơn ác mộng chẳng có phút bình yên…
Anh ở đâu ngoài khơi xa, bỏ mình trong những con nước trắng?
Tiếng kinh cầu siêu gào thét bên bờ cát đá hoang vu…”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gia đình sỉ vả vì tôi muốn lấy người da đen
Hễ cứ gặp tôi ở đâu là họ chì chiết, chửi mắng với những lời lẽ thậm tệ khiến tôi phải rùng mình.
Tôi là phụ nữ, năm nay 37 tuổi và đã sang định cư ở nước ngoài cách đây hơn 20 năm. Ngày đầu ở xứ người cũng có nhiều khó khăn nhưng rồi cũng qua. Sau 10 năm, tôi lo hết giấy tờ cho mẹ và các em cùng sang để gia đình đoàn tụ. Và nay thì mọi người ai cũng có cuộc sống ổn định về mọi mặt.
Hiện tại, tình hình gia đình tôi rất căng thẳng vì tôi dám cả gan yêu và muốn kết hôn với một người da màu. Chúng tôi đã quen và yêu nhau được 7 năm rồi. Mặc dù vậy, gia đình vẫn không đồng ý và tìm mọi cách ngăn cản, kể cả chửi bới, lăng mạ tôi rất thậm tệ. Chắc không còn từ gì mà mẹ, chị và các em chưa nói ra với tôi dù tôi đã cưu mang mọi người suốt một thời gian dài sống ở đây.
Tuy là người da màu nhưng bạn trai tôi không đen sì và xấu xí đâu. Ngược lại, tướng mạo anh rất ổn, thậm chí đẹp trai hơn Tiger Wood. Anh có học thức đàng hoàng và công ăn việc làm chắc chắn, có chỗ đứng vững chắc trong xã hội. Anh còn độc thân và chưa vướng mắc chuyện tình cảm với ai. Anh không cờ bạc, rượu chè, thuốc lá và có lối sống giản dị.
Anh hơn tôi 2 tuổi nhưng cũng có một căn hộ riêng mua trả góp, có tiền gửi tiết kiệm, sang năm được lĩnh khoảng 100.000 USD. Lương của anh cũng hơn 4.000 USD/tháng. Ngoài ra, anh cũng được công ty cấp cho một ngôi nhà và một chiếc xe để di chuyển. Tiền điện, nước của ngôi nhà đều được công ty chi trả hết. Tôi nói thế không phải để khoe khang gì cả mà chỉ mong các bạn hiểu và có cái nhìn đầy đủ hơn cho chuyện của tôi.
Nhờ trời, tôi gặp nhiều may mắn trong công việc làm ăn nên đến ngày hôm nay cũng có một số tài sản giá trị. Vì thế, gia đình tôi không chấp nhận cho tôi kết hôn với anh bạn da màu này. Khổ nỗi ở nơi tôi sống ít người Việt. Nếu có thì toàn các cậu mải chơi, không chịu làm ăn gì, suốt ngày lê la cờ bạc, hút hít thôi. Còn nói về học vấn thì 9.5/10 anh đều bỏ ngang, lười lắm. Vả lại, nếu họ cũng không lấy tôi đâu vì các anh ấy về Việt Nam kiếm vợ dễ dàng lắm. Sang đây còn bắt nạt được vợ chứ lấy tôi thì không bảo đâu tôi nghe đấy được.
Tôi cũng có ý tìm người Việt nhưng có lẽ số tôi không có may mắn nên không tìm thấy người chồng Việt như mong muốn của mình, dù cũng không đòi hỏi tiêu chuẩn quá cao. Khi tôi quen anh bạn da màu này và có ý tiến tới hôn nhân thì gặp sựu phản đối quyết liệt của gia đình. Vì vậy nên tôi cũng không công khai mối tình của mình cho tất cả mọi người được biết.
Năm ngoái, tôi đi chơi với anh bạn hai ngày hai đêm. Tôi gọi điện thoại về báo cho mẹ tôi biết để mọi người đừng lo lắng thì bị mẹ tôi chửi nào là con chó, mày phĩnh bụng ra rồi phải không... Bà còn bảo rất hối hận vì đã đẻ ra tôi để ngày hôm nay tôi đi bêu riếu gia đình, bôi tro trát trấu lên cả nhà. Họ sẽ rất xấu hổ và không bước ra đường nữa nếu tôi cứ cố tình lấy anh bạn da màu. Mẹ tôi còn từ mặt tôi và nếu lấy anh ấy thì ngay cả đám ma của bà, bà cũng không cho phép tôi đến đưa tang. Nếu tôi cố tình đến thì linh hồn của bà sẽ uất ức mà bay luẩn quẩn ở đó.
Một người bạn yêu quý tôi đã góp ý với bà nhưng bà không nghe. Người ấy còn viết cho bà một lá thư phân tích phải trái nhưng thay vì cảm thông cho tôi thì mẹ tôi lại cầm tờ thư ấy sang chỗ tôi làm việc và chửi bới ầm ĩ trước mặt tất cả mọi người, kể cả người làm của tôi. Tôi xấu hổ quá, lái xe đi chỗ khác để tránh không to tiếng thì bà lại dang tay đứng chắn trước đầu xe, không cho tôi đi mà bắt đứng ở đó để nghe chửi. Hai lần như vậy và tôi cứ đi đâu thì bà lại đi theo sau để sỉ vả tôi. Bực mình quá tôi chỉ nói nhẹ nhàng lại thì bà bảo tôi hỗn hào. May thay, có người đến kéo mẹ tôi về. Chưa xong, khi về nhà, bà còn viết thư nhét vào phòng tôi với lời lẽ sỉ vả tôi. Nhưng tôi cũng không chấp nhận làm gì cả.
Thời gian đi, tôi về Việt Nam chơi một mình để có thời gian suy nghĩ và quyết định cho cuộc đời mình. Khi trở lại thì chúng tôi quyết định làm đám cưới. Vì ngày cưới sắp đến nên tôi muốn đến nhà anh để xem sự thật về cách ăn ở, cuộc sống của anh như thế nào chứ không phải vì "chuyện ấy". Tôi ở đó hai ngày và khi trở về nhà mình, anh chị và các em xúm vào chửi tôi. Chị tôi bảo tôi là cần trai lắm rồi nên bỏ nhà đi như vậy, bảo tôi làm nhục mọi người. Vì một thằng đen mọi mà tôi giũ bỏ cả gia đình. Tôi rùng mình khi nghe đến những lời nói đó. Chị ấy còn nói thế này: "Sau này mày có con với nó thì mày sẽ đẻ ra một lũ đen bẩn thỉu ngồi lê la ngoài đường, mũi to đùng và tóc xoăn tít. Còn thằng chồng mày sẽ say rượu bét nhè giống như bọn mọi đen". Tôi nói bạn tôi được học hành, giáo dục tử tế nhưng họ vẫn nhất định chửi, át cả lời tôi.
Tôi chẳng còn gì để nói nữa cả vì môi lần giải thích, mọi người không ai chịu nghe. Tất cả chỉ biết chửi bới tôi. Riêng có người bố của tôi thì nói với tôi rằng: "Con cảm thấy hai đứa thực sự yêu thương nhau, hợp nhau thì tiến tới đi. Con gái có thì, đã 37 tuổi rồi chứ còn trẻ gì nữa". Một năm nay, tôi không gặp mẹ vì bà đã tuyên bố từ tôi. Vả lại, bà cũng nhiều lần chửi bới, quá mức chịu đựng của tôi.
Hiện tại, tôi đã dọn nhà ra ở riêng, không động chạm tới ai hết. Trước khi đi, tôi cũng để lại căn nhà của tôi làm cho mọi người sử dụng bình thường, thậm chí tiền điện hàng tháng tôi vẫn đóng góp đầy đủ. Dù ở riêng, không gặp mặt thường xuyên nhưng nếu anh chị em chạm mặt ở đâu thì y như rằng lại cãi nhau và cuối cùng đều quay về chủ đề cũ.
Mọi người bảo tôi bị bạn trai lấy hết của cải nhưng thực ra, tôi đã đến phòng công chứng và có cả luật sư lo hết giấy tờ rồi. Của cải của ai người đó giữ. Chồng hoặc vợ sẽ không có quyền gì trên số tài sản riêng đó và anh bạn tôi đã đồng ý ký hết những gì tôi muốn. Thế nhưng gia đình tôi vẫn lo sợ.
Tôi không hiểu tại sao gia đình lại không tin tưởng tôi trong khi tôi đã ngần này tuổi đầu rồi. Tôi kiếm được số tài sản không nhỏ thì tôi đâu có ngu dại gì nữa. Vả lại, tất cả mọi người trong gia đình là do tôi thu xếp, lo giấy tờ để qua đây. Mọi việc tôi phải gánh hết mà bây giờ mọi người phủi tay và chửi tôi tơi bời.
Anh tôi nói mẹ chửi tôi cũng vì thương tôi, muốn tốt cho tôi thôi. Bây giờ tôi không qua lại nữa thì tôi là đứa con bất hiếu. Tôi thật phân vân quá. Tôi nên làm thế nào đây? Anh bạn tôi bảo tuỳ tôi quyết định chứ trong chuyện này, anh không nên góp ý cho tôi. Dù quen nhau 7 năm nhưng cho đến hôm nay, chúng tôi vẫn chưa quan hệ tình dục lần nào.
Tôi rất mong các bạn cho tôi một lời khuyên vì chúng tôi sắp tiến hành đám cưới. Tôi bối rối quá, không biết mình có quyết định sai không khi lấy anh. Các em tôi cũng chửi tôi nhưng tôi đã quá mệt mỏi rồi, không muốn nghĩ gì thêm nữa. Dù sắp cưới nhưng tôi vẫn cầu xin trời phật rằng nếu chúng tôi không có duyên phận hoặc nếu lấy nhau mà không hạnh phúc thì trời phật hãy tách chúng tôi ra để đừng ai phải chịu thiệt thòi, đau khổ về sau.
Tôi bổ sung thêm một chi tiết cho câu chuyện để các bạn giúp tôi có lời giải đáp. Đó là gia đình tôi luôn tỏ thái độ phản đối quyết liệt việc tôi lấy người ngoại quốc. Mọi người trong nhà ép tôi phải lấy người Việt Nam. Anh tôi bảo: "Trên thế giới chỉ có bác học người Việt Nam chứ làm gì có bác học da đen". Họ không hiểu cho tôi. Tôi đã 37 tuổi rồi và quen anh bạn này đã 7-8 năm. Tôi biết người Việt, người Tây hay người da màu nào cũng có người tốt, người xấu. Tôi không có may mắn lấy được người Việt Nam nhưng tại sao mọi người cứ dằn vặt, chì chiết tôi, không để cho tôi yên. Gặp tôi ở đâu là kiếm chuyện chửi bới, sỉ nhục. Tôi thật sự mệt mỏi quá.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi có nên cho chồng biết tôi có con với sếp Tôi có thai, vừa mừng vừa lo, mừng vì điều mong mỏi bấy lâu nay đã đến và lo là tôi biết con tôi không phải của chồng. Tôi lập gia đình được 8 năm nhưng vẫn chưa có em bé, vì do chồng bị TTY mà kinh tế vợ chồng tôi không có để làm TTON, tôi đã cho chồng uống đủ...