Giỏi quá cũng bị nhà chồng coi thường
Tôi không còn là người vợ hạnh phúc bên chồng nữa, không còn là cô con dâu giỏi được nhà chồng yêu quý nữa mà tất cả lời ăn tiếng nói của tôi đều phải dè chừng.
Cứ ngỡ, về nhà anh, sẽ được nở mày nở mặt vì công việc khá ổn định, thu nhập cao lại có vị trí trong công ty. So với chồng thì người làm vợ như tôi hơn hẳn, gia đình chồng nhất định sẽ yêu quý vô cùng. Nhưng, ngày vui không tày gang. Nào ngờ, suốt những ngày tháng sống cùng bố mẹ chồng là những ngày mệt mỏi, phải đấu tranh tư tưởng, làm sao sống cho hòa thuận, cả nhà vui vẻ.
Được đúng gần 1 năm, tôi mới nhận ra, ngoài mặt bố mẹ chồng làm ra vui vẻ, tự hào vì con dâu kiếm nhiều tiền nhưng sau lưng, họ toàn đi bịa đặt, nói chuyện tôi sai trái. Nhất là hàng xóm láng giềng, họ nhìn tôi bằng con mắt khác thường mỗi lần nhìn thấy tôi. Họ nghĩ tôi là kiểu người chỉ biết khoe khoang, không biết khiêm tốn. Mà những ngày về nhà chồng, tôi nào có khoe khoang gì. Lương bao nhiêu thì chồng nói với mẹ chồng, tôi có bao giờ hé răng nửa lời.
Chỉ khổ, từ ngày về nhà chồng được hơn 1 năm, chồng tôi bắt đầu không may mắn trong công việc. Mấy công ty anh làm, làm ăn thất bát, nên lương cũng không được cao, thưởng cũng không được như trước. Công việc của chồng thì bấp bênh, trong khi vợ thì cứ thuận lợi như thường.
Thì ra, người ta đồn đại, chồng tôi kém cỏi, không kiếm ra tiền, toàn nhờ vợ. (ảnh minh họa)
Có lần, tưởng có nhiều tiền, biếu bố mẹ, mẹ chồng sẽ mừng, ai ngờ bà nói tôi bẽ mặt. Bà bảo &’cô không cần phải khoe mình có tiền đâu, không cho tôi cũng có tiền tiêu. Tôi lâu nay sống nhờ con trai thì giờ vẫn vậy’. Nghe mẹ nói mà chua chát trong lòng.
Thì ra, người ta đồn đại, chồng tôi kém cỏi, không kiếm ra tiền, toàn nhờ vợ. Họ lại nói, giờ chồng tôi công việc lông bông, gia đình này kinh tế chủ yếu nhờ vào vợ. Vậy nên mẹ chồng rất tức.
Vì trong mắt mẹ chồng tôi, con trai bà là một người lý tưởng, giỏi giang, thành đạt lại đẹp trai. Tất nhiên, con dâu kiếm nhiều tiền thì mẹ chồng thích nhưng với điều kiện, con trai họ cũng phải giỏi thì họ mới hài lòng. Đằng này, từ ngày công việc không ra gì, bữa cơm nào chồng cũng càu nhàu, khó chịu. Anh có vẻ cũng tủi thân khi mỗi lần nói đến chuyện lương thưởng. Có lần, mẹ anh có việc gì đó, hỏi tiền anh, anh không có quay sang hỏi tôi. Vậy là, mẹ chồng anh tỏ thái độ khó chịu ra mặt vì thấy con trai bà phải hỏi tiền vợ. Chồng tôi cũng vì người ta nói nhiều là &’bám váy vợ’ mà bực tức, khó chịu, thành ra cay cú. Giờ thì, tôi cảm thấy cuộc sống trong gia đình chồng thật ngột ngạt.
Video đang HOT
Vì trong mắt mẹ chồng tôi, con trai bà là một người lý tưởng, giỏi giang, thành đạt lại đẹp trai.
(Ảnh minh họa)
Tôi không còn là người vợ hạnh phúc bên chồng nữa, không còn là cô con dâu giỏi được nhà chồng yêu quý nữa mà tất cả lời ăn tiếng nói của tôi đều phải dè chừng. Nói gì cũng phải để ý thái độ của người này, người kia. Chỉ sợ nói hớ một câu thì lại thành khoe khoang, khoác lác. Nghĩ mà chán cảnh này…
Tại sao, một người phụ nữ giỏi giang như tôi lại bị nhà chồng ghét, coi thường, lại bị chê bai đủ thứ, trong khi, ra ngoài xã hội, tôi được người khác ca tụng rất nhiều. Thật buồn cho kiếp đàn bà giỏi làm dâu và lấy phải người chồng kém cỏi, lại còn không có chính kiến…
Theo Phununews
Run sợ mỗi khi đêm xuống vì đòn thù thâm hiểm của chồng
Anh cấu xé, dằn vặt tôi trong đau đớn, cả thể xác lẫn tinh thần. Đêm nào anh say là đêm đó, tôi phải phục vụ anh trong nước mắt tuyệt vọng.
Chào các độc giả mục tâm sự, câu chuyện mà tôi sắp kể ra dưới đây chính là cuộc sống mà tôi đã và đang phải chịu đựng. Hi vọng rằng, những lời chia sẻ sẽ giúp tôi vơi đi nỗi lòng và có thể kiếm tìm được một lối thoát cho bản thân mình.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một miền quê nghèo ở miền Trung. Bố mẹ tôi làm giáo viên tiểu học, từ nhỏ tôi đã được cưng chiều hơn các bạn cùng lứa và được mẹ chăm lo cho ăn học đàng hoàng. Chính vì vậy mà tôi khá năng nổ, ưa nhìn và được nhiều người theo đuổi.
Trong đó, có anh - chồng tôi bây giờ, là một người cùng làng, không có gì nổi bật. Anh hơn tôi hai tuổi nhưng học trước tôi một khóa, sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh thi đại học 2 năm liền không đỗ rồi vào Bình Dương học trung cấp và làm công nhân ở trong đó luôn.
Lúc anh trở về là khi tôi đã làm một cô sinh viên ở thành phố, thi thoảng chúng tôi vẫn hay liên lạc qua điện thoại. Bằng cảm nhận của một người con gái, tôi biết anh thích tôi từ khi tôi còn là đứa trẻ học cấp 2. Anh cố thi đại học hai năm liền dù kết quả 3 môn chưa đến 10 điểm để mong rằng, có thể đậu đại học và xứng đáng với tôi hơn.
Tôi không biết rằng, anh lại yêu tôi say đắm đến như vậy. Tôi vốn dĩ chỉ coi anh như một người anh, người bạn cùng quê nên mọi chuyện đều vô tư tâm sự hết.
Ảnh minh họa
4 năm học đại học, anh vẫn mãi theo tôi như một người đứng đằng sau. Không dưới 5 lần anh tỏ tình và ngỏ ý muốn cưới tôi làm vợ nhưng đều bị tôi từ chối. Bởi tôi lúc đó chỉ xem anh như một người bạn chứ không thể là người yêu vì thua kém tôi mọi mặt. Thêm nữa, tôi khi ấy đang mải mê với một mối tình sinh viên sâu đậm. Tôi thờ ơ trước sự quan tâm, chăm sóc chân tình của anh để ngả vào vòng tay của một người đàn ông khác.
Cái người mà tôi nhất quyết đòi lấy làm chồng lại gặp phải sự phản đối kịch liệt từ phía gia đình tôi. Gần 4 năm yêu nhau, tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ là của nhau mãi mãi. Thế nhưng, vì gia đình phản đối, tôi cuối cùng đã chọn chữ hiếu rồi chia tay dù đã trao cho người ấy tất cả.
Ngày tôi chia tay trong nước mắt, anh (chồng tôi bây giờ) lại gọi điện và tôi chia sẻ tất cả. Khi ấy, anh vẫn đang xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc.
Từ đó, thi thoảng anh lại nhắn tin nói chuyện với tôi, thế nhưng anh lại rụt rè trong cách nói chuyện tình cảm nên tôi chẳng ấn tượng gì.
Hay chăng, tôi không nhận ra tình cảm anh muốn thể hiện để rồi lại rơi vào vòng tay của một người con trai khác. Đó là người làm cùng cơ quan của tôi. Người ta hiền lắm, thường bị tôi trêu chọc. Giữa lúc đau khổ vì chia tay mối tình đầu trong nước mắt thì lại gặp người đó. Chúng tôi trò chuyện mọi thứ và anh luôn lắng nghe, thấu hiểu đến lạ lùng.
Thời gian trôi đi, tôi đã chấp nhận đến với người mới và chuyện gì đến rồi cũng đến, tôi chẳng biết là mình có yêu người ta hay không, hay chỉ vì người ta quá giống người yêu cũ, hay chỉ là vì tôi thiếu vắng tình cảm.
Thế nhưng, khi tôi bất chấp tất cả để mong mỏi có thể lập gia đình lúc đã 25 tuổi thì người ta nói lời chia tay, lý do vì gia đình phản đối. Nhà tôi và nhà người ấy quá xa nhau, mẹ người ấy muốn có dâu con gần nhà. Hai người đàn ông đã đi qua cuộc đời tôi như thế, quá đau đớn, nghiệt ngã.
Rồi anh lại xuất hiện sau bao nhiêu năm, sau khi tôi đã hiến dâng cho hai người đàn ông trước. Anh nói anh còn yêu tôi, anh chấp nhận tất cả, quá khứ không là gì cả, anh chỉ cần tôi ở hiện tại và tương lai. Tôi cảm động đến rơi nước mắt và đặt trọn niềm tin ở anh.
Tôi quyết định làm đám cưới với anh khi đã bước sang tuổi 28. Ở quê, cái tuổi của tôi được xếp vào hàng gái ế. Đám cưới diễn ra trong sự vui vẻ và hạnh phúc của tất cả mọi người. Sau bao nhiêu năm, có lẽ đây là duyên số, chúng tôi nợ nhau nên phải ở bên nhau để trả nợ.
Tôi bắt đầu cuộc sống mà chưa bao giờ tôi nghĩ đến nó sẽ là của mình. Bao nhiêu hy vọng vụn vỡ, bao niềm tin sụp đổ, tất cả chỉ còn đau khổ và nước mắt.
Tôi cảm tưởng như trong anh tồn tại hai con người hoàn toàn trái ngược nhau. Khi tỉnh táo, anh rất yêu chiều tôi và con gái. Nhưng cứ hễ có men rượu vào, anh biến thành một con người hoàn toàn xa lạ.
Ảnh minh họa
Anh cấu xé, dằn vặt tôi trong đau đớn, cả thể chất lẫn tinh thần. Đêm nào anh say là đêm đó, tôi phải phục vụ anh trong nước mắt tuyệt vọng. Dường như, anh lấy tôi là để trả thù hơn là cho niềm tin như lúc trước.
Đã nhiều lần, tôi muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này nhưng rồi không thể nào làm được, tất cả vì con. Tôi cố chịu đựng, cố gắng bồi đắp và toàn tâm dành hết tình cảm cho gia đình bé nhỏ, mong một ngày sẽ làm anh thay đổi. Nhưng tôi đã nhầm.
Hơn 1 năm qua, tôi như sống trong địa ngục, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ anh uống rượu say về dằn vặt, đánh đập, hành hạ tôi. Tôi không sợ mất anh, tôi chỉ lo con mình không còn được một gia đình vẹn tròn như những đứa trẻ khác.
Nhiều lần tôi muốn buông xuôi tất cả nhưng rồi lại chẳng thể nào làm được. Tôi đã và đang chịu đựng tất cả vì đứa con của mình. Tôi phải làm sao để có thể sống tiếp đây? Liệu tôi có nên tiếp tục hay dừng lại? Hãy cho tôi vài lời khuyên lúc này.
Lamtuanh/Netnews
Điều ghê sợ ẩn giấu trong chiếc hộp của cô ôsin trẻ Tò mò, tôi tiếp tục mở chiếc ví (cũng để ở trong chiếc hộp kia ra xem) và thấy tim mình như thắt lại khi bắt gặp bức ảnh của chồng tôi được cô giúp việc cài ngay ngắn ở ngăn giữa ví. Tôi năm nay 32 tuổi, còn chồng tôi kém tôi một tuổi. Chúng tôi đã kết hôn được 7 năm,...