Giới hạn nào cho chúng ta?
- Hãy để mọi thứ bình yên như nó vốn thế anh nhé! Cảm ơn anh vì còn giữ hình bóng em trong tim anh, nhưng em không muốn làm anh phải bận tâm nữa! Hãy cất giữ hình ảnh em vào một góc nào đó trong trái tim của anh để tìm cho mình hạnh phúc mới trọn vẹn hơn.
Em gặp lại anh khi em đang tay trong tay đi chơi với người yêu về! Em không thể làm ngơ khi gặp lại anh trong tình huống ấy. Chúng mình chào nhau như hai kẻ xa lạ, một thoáng đi lướt qua nhau! Tin nhắn của anh kịp gửi đến: “Em còn nợ anh một bữa cà phê…”. Và sau đó, chúng mình đã hẹn nhau ở quán gần nhà em!
Ngày đó, em chưa kịp mời anh cà phê, ngày đó lời hứa của em chưa được thực hiện được thì chúng mình phải xa nhau. Ngày đó chỉ vì một chút sai lầm của anh mà em đi, lòng còn vương đầy những thắc mắc, nghi ngại. Anh không níu kéo: “Lúc đó anh cứ nghĩ là mình không sai”. Ừ thì anh không sai nhưng em cũng chẳng thể quay về nữa. Sự thật mãi đến bây giờ em mới được rõ ràng nhưng em không còn muốn nói lại nữa. Nếu là ngày xưa anh chịu nói thật ra như thế, và nếu lúc xưa anh nghĩ được như bây giờ thì đâu đến nỗi như lúc này. Anh trách em sao thay đổi nhanh thế. Ừ, em là người dễ thay đổi, chẳng lẽ em cứ mãi nhớ đến hình bóng một người đã xa. Một người chỉ vì muốn chọc người con gái khác mà lấy em ra để thử lòng người. Vậy mà lúc đó anh vẫn cứ nói là anh không sai. Sự im lặng của anh lúc đó làm cho sự ra đi của em mang đầy trăn trở. Nhưng em vẫn không muốn giải đáp những thắc mắc của mình.
Chúng mình sẽ giữ được những kỷ niệm đẹp trong trái tim nhau!
Video đang HOT
Bây giờ anh xin lỗi em, anh hỏi có muộn quá không, em không biết. “Bây giờ em không còn phải trăn trở gì về anh nữa”. Anh thở dài sau câu trả lời có phần lạnh lùng của em. Anh nói anh vẫn không quên được em. Anh hỏi làm em thấy chạnh lòng “Liệu có khi nào em quay lại với anh không?”. Em đã có người yêu, anh ấy là người đã sát cánh bên em từ những ngày đầu em đau khổ vật vã vì nhớ anh, vì thất bại trong mối tình đầu tiên.
Anh lại thở dài…
Anh à, mọi thứ đã qua lâu rồi. Bây giờ em có cuộc sống khác ngày xưa, em cũng đã thay đổi. Em cũng không phủ nhận là có đôi lúc em nghĩ đến anh, mối tình đầu đã qua, và em cũng chưa bao giờ trách cứ anh điều gì hết cho dù khi xa anh em đã rất đau khổ. Hãy để mọi thứ bình yên như nó vốn thế anh nhé! Cảm ơn anh vì còn giữ hình bóng em trong tim anh, nhưng em không muốn làm anh phải bận tâm nữa! Hãy cất giữ hình ảnh em vào một góc nào đó trong trái tim của anh để tìm cho mình hạnh phúc mới trọn vẹn hơn.
Ngày xưa bên nhau anh thường hát bài “Giới hạn nào cho chúng ta” của Đàm Vĩnh Hưng cho em nghe. Cái gì cũng có giới hạn của nó, phải không anh? Có lẽ, khi biết dừng lại đúng lúc, chúng mình sẽ giữ được những kỷ niệm đẹp trong trái tim nhau!
Đưa tay đây anh sẽ chỉ cho em .. hạnh phúc!
Em...!
Đã bao giờ, em tự hỏi trong những hạnh phúc em đang đi tìm đâu mới là hạnh phúc em cần chưa?
Em đã bao giờ ,thử một lần suy nghĩ về những điều em đang cố gắng ,cho thứ hạnh phúc em gọi là hạnh phúc mong chờ chưa?
Đã bao giờ em nghĩ những gì mình làm là đúng hay sai, là sai lầm hay đúng đắn chưa?
Tôi biết ,em đã từng đi qua những tháng ngày đau thương không đáng có ,vì em đã yêu bằng một trái tim quá nhiều mộng tưởng.
Em cứ như nàng công chúa ,mãi sống trong thế giới cổ tích của mình mà không chịu bước ra cùng hiện thực.
Em đã mơ những giấc mơ đẹp quá, em đã tin những niềm tin lung linh quá, và em đã yêu một tình yêu mà em luôn hy vọng sẽ đẹp như những giấc mơ kia... Đấy chỉ là mộng tưởng thôi em...
Tôi biết em đã khóc cho những nỗi đau rỉ máu trong tim từng ngày, từng ngày qua...
Những nỗi đau chẳng ai làm chủ, những nỗi đau chỉ của riêng em và cũng chỉ mình em hiểu..
Em đã khóc như thể em đang trút đi nước mắt, em có biết tiếc không em những giọt yêu thương, em có biết tiếc những niềm vui bị chìm trong nước mắt...
Em có tiếc không em những ngày em nhìn đời qua đôi mắt khóc?...
Tôi hiểu, em luôn muốn tìm cho mình một chỗ dựa, một cái ôm, một bàn tay, tôi cũng hiểu em cần một ai đó nhiều hơn những gì em thể hiện, em yếu đuối gấp ngàn lần cái vẻ ngoài mạnh mẽ của em...
Nhưng sao cứ phải gồng mình lên như thế hả em?
Em đang cố làm chỗ dựa cho bao nhiêu người, nhưng chính em lại không có nỗi cho mình một điểm tựa, thì em sẽ ngã thôi em à...
Ngã vì gánh lên mình quá nhiều đau thương của đời...
Em đã bao bao giờ nhận ra mình mù quáng khi luôn tặng đi những yêu thương vẹn nguyên để rồi nhận về những mảnh vỡ nát tươm...
Em có biết em thật ngốc bởi sau mỗi lần đau, em lại yêu nhiều hơn và niềm tin cũng vì thế mà nhân lên...
Có thể em thích sống với những suy tư của mình, em muốn sống trong cuộc sống nội tâm của em mà chỉ mình em hiểu...
Em luôn muốn mọi người chia sẻ với em những vần đề của họ, em luôn muốn những người quanh em coi em là một ai đó họ cần khi tâm sự, nhưng những suy nghĩ của en, em chưa từng dám chia đi cho bất kỳ ai...
Em chỉ dám giữ nó cho riêng mình ... Em biết thế là ích kỷ không em?
Sao em cứ cố chấp giữ những mảnh vỡ yêu thương kia cơ chứ, chẳng phải tim em đang rách ra vì những vết cứa kia ư? Sao em không dám cho đi để về cùng thanh thản... Sao em lại sợ chính yêu thương em mong đợi?...
Em đã bao giờ nhận ra suốt những ngày qua em đi tìm một thứ chỉ nằm trong giấc mơ, trong khung tranh mông tưởng chưa?
Em có nhận ra, cuộc đời em với những tháng ngày đã qua luôn là những cái ngoái đầu để nhớ và những cái nhìn với theo...
Em luôn vô tình ngoái đầu laị phía sau, để rồi gặp một ai đó, một cái nhìn mà em luôn mải miết đi tìm những ngày sau đó, những cái chỉ đến duy nhất một lần...Và cũng là em luôn thích đứng nhìn ai đó từ phía sau lặng lẽ
Em luôn ở đâu đó phía sau nhưng lại chẳng bao giờ đủ can đảm để có thể ở bên ai đó, một cách song song, để một ngày giữa dòng người bon chen, bóng hình đó vút xa khỏi tầm mắt em, và em lại tiếp tục đi tìm hình dáng em vô tình để lạc...
Em cứ mãi nhìn với theo khoảng không trống vắng trước mắt em, em cứ mãi tìm cho dù là không thấy...
Đã bao giờ thử một lần tập quên những cái nhìn : một lần rồi nhớ mãi kia chưa?
Đã bao giờ em thử tiến lên để đứng cạnh ai đó em yêu thương chưa?
Đừng mãi làm cái bóng đi sau ai đó mãi thế em, thử bước lên đứng trước hạnh phúc của mình một lần đi em!~...
Em sẽ thấy cuộc đời em không chỉ mãi là những cái nhìn ngoái lại và những lần với theo thế nữa...
...Sao em lại yêu những cảm xúc của mình nhiều như thế?
Sao em lại yêu những giấc mơ kia đến thế?
Sao em cứ để những thứ chỉ thoáng qua kia in hằn mãi trong trí nhớ...
Đó chỉ là một cái nhìn, một cảm xúc đã qua, một giấc mơ chẳng thể thành hiện thực thôi em à!...
Tạm cất chúng đi ngay cả khi chúng là những kỷ niệm rất nhiều và rất đẹp... Gói gọn chúng vào miền quá khứ đi em...
Đưa - tay - đây, tôi kéo em về cùng hiện tại...
Đưa - tay - đây, tôi chỉ em lối đến yêu thương...
Cảm ơn anh vì đã yêu em - Cảm ơn anh vì đã đến bên em trong những tháng ngày em buồn chán, cô đơn nhất. Cảm ơn anh vì đã thông cảm cho em, tha thứ cho em mọi lỗi lầm. Và cảm ơn anh vì đã yêu em... Em luôn miệng bảo rằng chúng ta chỉ mãi mãi là hai đường thẳng song, không bao giờ có điểm...