Gió mùa về, lòng người ấm áp mà sao quá xa vời…
Ngày đầu gió mùa về, ngoài đường vắng tanh, gió lạnh cứ thế thổi làm bay tóc cô gái. Thêm cả những giọt mưa bay bay, có hạt mưa vô tình rơi nhẹ vào đôi mắt kính làm nhoèn đi.
Ngày đầu gió mùa về, ngoài đường vắng tanh, gió lạnh cứ thế thổi làm bay tóc cô gái. Thêm cả những giọt mưa bay bay, có hạt mưa vô tình rơi nhẹ vào đôi mắt kính làm nhoèn đi. Bước chân đi thật chậm, chiếc tai nghe với bài hát quen thuộc cứ thế vang bên tai. Cơn gió ngoài kia không ngừng thổi, mỗi lúc như mạnh hơn. Lòng cô gái dâng lên bao cảm xúc khó tả. Biết yêu hay ghét gió mùa đây? Gió mùa lạnh, cảm giác cô đơn ngập tràn, đem đến những hi vọng mong manh rồi cũng lạnh lùng cuốn nó đi mất. Nhưng mùa về mang theo những cơn gió, những cơn mưa bay bất chợt, bước chân dưới những hạt mưa nhẹ rơi cho lòng bao cảm xúc thú vị, để rồi nụ cười bất chợt xuất hiện trên đôi môi mà chẳng cần đến ai đó đã rời xa cô gái khi gió mùa bắt đầu về.
Tuổi 18, cái tuổi mà tâm hồn cô gái biết nhạy cảm và dâng lên nhiều cảm xúc. Tạm gác lại những áp lực nặng nề của năm học cuối cấp, cô gái mang trong mình chút gì đó suy tư, suy tư về gió mùa – những cơn gió se se lạnh của tiết trời cuối năm.
Những ngày sau đó, gió mùa lại thổi, nhưng chẳng phải cơn gió đầu mùa nữa. Phải rồi! Ngày hôm nay khác với những ngày đầu gió mùa hôm qua.
Ngày đầu gió mùa về, ngoài đường vắng tanh, gió lạnh cứ thế thổi làm bay tóc cô gái. (Ảnh minh họa)
Gió khẽ đùa lòng người, cứ thế lạnh buốt hơn. Không còn những hạt mưa tí tách rơi làm nhoèn đi đôi mắt kính ấy. Cũng chẳng cần đi ngoài đường thật khuya mới nhận ra cái lạnh rõ rệt của gió mùa của những ngày đầu tháng 12. Ai đó có biết không? Nơi đây bàn tay cô gái đã sưng đỏ lên vì những làn gió biết đùa giữa quãng đường vắng từ trường về nhà. Lớp áo bông dày, hay đôi giày thể thao tưởng như ấm áp cũng chẳng thể nào dấu đi được những cái run người khe khẽ
Video đang HOT
Phải rồi! Ai mà chẳng như vậy chứ!
Bước đi ngoài đường một mình khi bầu trời đã phủ kín một màu đen tĩnh mịch trong những ngày gió mùa về mà. Cảm giác này không phải của riêng một người, và càng không phải riêng mình cô gái kia. Không còn mang những suy nghĩ riêng tư khác lạ: thích mưa, thích đi một mình trên đường khuya gió lạnh, thích thấy những ánh đèn pha mập mờ lung linh sau đôi kính nhoèn đi vì ướt. Cảm xúc này mang những nét chung hơn thì phải, những nét chung, nét vô tư của các cô gái tuổi biết yêu! Biết yêu mùa gió lạnh!
Và dường như mỗi lúc gió ngoài kia khẽ thổi, khao khát yêu thương lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn trong lòng cô gái thì phải? Giá mà gió mùa biết ấp ủ đôi vai kia, biết giữ ấm cho đôi bàn tay khỏi sưng đỏ, biết xua đi những cái hắt hơi mà bạn bè ví như con mèo hen bị cảm lạnh.Thì có lẽ cô gái còn yêu những ngày đầu tháng 12 này hơn nữa
Bước đi ngoài đường một mình khi bầu trời đã phủ kín một màu đen tĩnh mịch trong những ngày gió mùa về mà. (Ảnh minh họa)
Bởi lẽ, gió mùa chẳng bao giờ bỏ quên cô gái, gió mùa chỉ tạm rời xa cô gái để nhường chân cho tia nắng ban mai những ngày hè mơ mộng, và rồi lại trở về ôm lấy cô trong những ngày cuối năm hiu quạnh này. Khác xa với người nào đó, lạnh lùng, vô tâm và cả vô tình, bước đi xa, cứ thế đi xa mãi mà chẳng một lần quay nhẹ đầu nhìn lại, nhìn về một cô gái của mùa gió ^^
Giá mà người nào đó giống như gió mùa kia. Có lạnh lùng, có cách xa, nhưng rồi cũng có lúc nào đó bất chợt nghĩ về cô gái yêu mùa gió lạnh.
“Gió lạnh nhưng vẫn làm mờ đi khoảng cách…
… lòng người ấm áp mà sao quá đỗi xa vời…”
Theo Guu
Tôi cần một bờ vai...
Tôi sợ cảm giác đi trên phố đông người mà chỉ có bản thân mình trơ trọi và lạc lõng. Tôi sợ giữa những cảnh huyên náo ấy, tôi bị người đời lãng quên và chìm dần vào quá khứ. Tôi sợ cảm giác những người xung quanh dù đang ở rất gần mình nhưng tâm hồn họ lại luôn nguyền rủa, ghét bỏ. Tôi sợ cảm giác bản thân phải đối diện với bóng tối.
Tôi thấy ngổn ngang giữa cuộc đời.Bản thân đôi lúc không tự kiểm soát được chính mình.Tôi có những lúc rất mạnh mẽ, rất kiên cường.Có những biến cố trong cuộc đời đã từng làm tôi khụy chân xuống, từng làm tôi chìm đắm trong cõi u mê.Tôi vẫn còn quá trẻ và còn quá nhiều ước mơ, khát vọng đang chờ tôi phía trước.
Tương lai tôi vẫn sẽ bước tiếp.Tôi tin. Tôi có một niềm tin vào con người mình.
Tôi là một con người khép kín.Tôi thích đọc truyện một mình. Tôi thích nghe nhạc một mình. Tôi thích viết truyện một mình.Tôi thích tự bản thân gắng dậy sau nỗi đau đớn và sự thất bại. Nhưng tôi sợ cô đơn.
Tôi sợ cảm giác đi trên phố đông người mà chỉ có bản thân mình trơ trọi và lạc lõng.Tôi sợ giữa những cảnh huyên náo ấy, tôi bị người đời lãng quên và chìm dần vào quá khứ. Tôi sợ cảm giác những người xung quanh dù đang ở rất gần mình nhưng tâm hồn họ lại luôn nguyền rủa, ghét bỏ. Tôi sợ cảm giác bản thân phải đối diện với bóng tối.
Tôi cần một bờ vai. Một bờ vai ai đó cho tôi có thể dựa vào. Tôi cần một cái ôm khi tôi bật khóc và ngả vào lòng họ, cứ thế cứ thể lặng im rồi tôi sẽ lại nhìn họ mỉm cười.
Tôi cũng có lúc yếu đuối. Tôi khóc, tôi gục ngã, tôi tổn thương. Tâm hồn là sự cảm nhận đồng điệu giữ lí trí và con tim.Trong con người ta vẫn luôn tiềm ẩn những góc khuất của tâm hồn, những mảnh vỡ của lí trí.
Yêu thương sống và cho đi.Yêu thương là chân thành và giản đơn. Tôi yêu cuộc sống bởi cuộc sống tạo nên tôi của ngày hôm nay.
Theo Guu
Ngày gió mùa về Ấm áp khi được ở nhà, được ngồi bên mâm cơm nóng hổi mẹ nấu, được chui vào trong chăn ôm mẹ thủ thỉ đủ các chuyện trên đời, Ấm áp khi được tụ tập cũng bạn bè bên nồi mía hấp nghi ngút khói, cùng ôn lại những chuyện ngày bé. Ấm áp khi được khoác vai nhau đi dưới biển đêm,...