Giết người rồi ngủ say bí tỉ cạnh nạn nhân
Giết người xong, hung thủ gục xuống… ngủ ngon lành tại sân nhà nạn nhân.
Dẫu nguyên nhân chính của hành vi thủ ác là ma men dẫn lối, bị cáo Sùng A Phình (sinh năm 1988, ở xã Tả Giàng Phìn, huyện Sa Pa, tỉnh Lào Cai) vẫn phải lãnh án tù chung thân về tội “Giết người”.
Trai bản thành… “thú hoang”
Cũng như bao chàng trai Mông ở bản Tả Phìn xinh đẹp mộng mơ, trước đây Sùng A Phình vốn là người hiền lành, chất phác, ngoài làm ruộng rẫy thì chỉ quen làm khèn bán ở các buổi chợ phiên. Năm 22 tuổi, Phình được cha mẹ cưới hỏi cho một cô gái khỏe khoắn, xinh đẹp nhà ở huyện Tam Đường (tỉnh Lai Châu) làm vợ.
Từ ngày có vợ, Phình được bố mẹ cắt đất, làm cho một ngôi nhà riêng ở ngay sát nhà bố mẹ đẻ. Cưới đầu năm, cuối năm vợ chồng Phình chào đón đứa con đầu lòng ra đời. Hạnh phúc đối với Phình những tưởng tròn đầy như vầng trăng giữa tháng treo trên đầu núi. Không ngờ, tai họa ập xuống đời Phình bất ngờ do “ma men” dẫn lối đưa đường.
Trưa ngày 14/3/2012, bố mẹ vợ của Phình từ Lai Châu sang nhà ông Sùng A Hòa (là bố mẹ đẻ của Phình) chơi, nhân tiện đến thăm con cháu. Có ông bà thông gia đến chơi, vợ chồng ông Hòa làm cơm rượu mời khách và gọi vợ chồng Phình sang nhà cùng ăn cơm. Mọi người quây quần vui vẻ cùng ăn cơm uống rượu. Vò rượu mỗi lúc một vơi trong khi câu chuyện ngày càng rôm rả.
Đang ngây ngất trong niềm vui lẫn hơi men của rượu bỗng tai ông Hòa bập bùng nghe thấy tiếng chửi mắng của ông Dinh nhà sát cạnh nhà mình, nghĩ ông Dinh chửi mình ông Hòa bước thấp bước cao đi sang sân nhà ông Dinh hỏi người hàng xóm: “ Sao mày lại chửi tao?”. Tuy nhiên, sự thực là ông Dinh đang chửi vợ chứ không phải chửi ông Hòa. Nay bỗng thấy ông Hòa mặt đỏ phừng phừng, nồng nặc hơi rượu sang “gây sự” nên ông Dinh đáp: “Tao chửi vợ tao, không chửi mày”.
Ông Dinh lúc đó đang bực bội vì cãi nhau với vợ lại gặp phải ông Hòa say rượu sang cà khịa nên hai ông hàng xóm quay ra cãi nhau.
Lúc đó Phình đang ngồi ở góc nhà làm khèn vì dù đang ăn cơm uống rượu nhưng chợt nhớ ra cái khèn đang làm dở nên hắn ta “dở chứng” cầm con dao để làm cho xong. Nghe thấy tiếng bố mình to tiếng ngoài ngõ, Phình ngật ngưỡng đi ra sân định can ngăn bố và ông Dinh, tay vẫn cầm con dao tự chế. Khi ra đến nơi, Phình thấy hai ông bố đang cãi nhau, còn Sùng A Rủa – con trai ông Dinh – thì cầm đoạn củi đi từ trong nhà ra nhưng ông Tráng là người cùng thôn giằng lấy vứt đi.
Phình cho rằng anh Rủa cầm thanh củi là định đánh bố mình nên chẳng nói chẳng rằng, hắn lao vào đâm Rủa một nhát chí mạng khiến Rủa ngã xuống trước cửa nhà. Thấy Rủa ngã xuống, Phình vẫn như con thú hoang say máu tiếp tục cầm dao đâm vào người ông Dinh khiến ông lão hàng xóm loạng choạng được vài bước thì ngã xuống, tử vong tại chỗ. Do quá say xỉn nên khi gây án xong, Phình cũng chỉ đi loạng choạng được vài bước thì ngã xuống cạnh chum nước ở góc sân nhà ông Dinh, rồi ngủ mê mệt không biết gì.
Cả đời ân hận
Đến khi công an ập vào bắt khẩn cập, Phình vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ và tỉnh rượu. Gã trai bản bật khóc rưng rức khi biết trong cơn say, hắn đã vung 3 nhát dao vào người ông hàng xóm khiến nạn nhân Dinh chết do sốc mất máu cấp, trụy tim mạch chưa hết, Phình còn đâm Rùa 5 nhát dao khiến thanh niên này tổn hại 44% sức khỏe vĩnh viễn.
Video đang HOT
Tại phiên tòa sơ thẩm của TAND tỉnh Lào Cai, Sùng A Phình bị đưa ra xét xử về tội “Giết người” với tình tiết tăng nặng định khung là giết người có tính chất côn đồ và giết nhiều người. Bữa đó, cô vợ mới 20 tuổi của Phình cũng bế đứa con mới lẫm chẫm biết đi đến tòa để đứa trẻ được gặp cha. Nhìn cảnh gia đình nhỏ của họ gặp nhau mừng tủi trong phút sum họp ngắn ngủi trước vành móng ngựa, ai cũng thấy bùi ngùi. Giá như hôm đó Phình đừng uống rượu say, đừng để cho ma men cướp đi nhân tính thì vợ đẹp, con ngoan của hắn ta đâu phải chịu nỗi đau khổ hôm nay.
Xét hành vi của bị cáo là đặc biệt nghiêm trọng, gây hậu quả vô cùng đau xót khiến một người hàng xóm vô tội mất mạng, một người khác thành tàn phế lẽ ra phải nhận mức án nghiêm khắc nhất của pháp luật nhưng xét thấy Phình nhân thân tốt, lại là người dân tộc thiểu số hiểu biết hạn chế nên HĐXX đã tuyên phạt Sùng A Phình mức án tù chung thân về tội “Giết người” cộng mức bồi thường cho các bị hại tổng cộng 106 triệu đồng.
Theo xahoi
Trở về từ xứ người sau 18 năm sống cảnh "nô lệ"
18 năm sống kiếp "nô lệ" ở chốn địa ngục xứ người là quãng thời gian chị Huệ không bao giờ quên. Giờ đây, khi đã trở về trong vòng tay yêu thương của gia đình, những cơn ác mộng vẫn liên tiếp ùa về ám ảnh chị.
Ôm đứa con trai mới 4 tuổi vào lòng, những giọt nước mắt cay đắng tủi hờn cứ lăn dài trên gương mặt chị Nguyễn Thị Huệ ở xóm Đông Triều, xã Quỳnh Dị (Quỳnh Lưu, Nghệ An). Chị nghẹn ngào chia sẻ về những tháng ngày sống mà như chết nơi xứ người.
Đêm định mệnh
Gia cảnh nghèo khó, bố lại bị mù, chị Huệ đã phải bỏ học từ nhỏ để phụ giúp mẹ nuôi 3 đứa em thơ. Mới lên 10, Huệ đã phải lăn lộn kiếm sống bằng nghề buôn bán vặt ở chợ. Một buổi tối cách đây tròn 18 năm, khi đó Huệ mới 17 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của người con gái, một người bạn là phụ nữ lớn tuổi mới quen rủ chị đi giúp việc kiếm ít tiền rồi "hùn vốn" cùng bà ta đi buôn.
Đang túng thiếu, nghe vậy Huệ cũng muốn đánh liều đi một chuyến mong đổi đời.
Chị Huệ bên đứa con nhỏ ngậm ngùi kể về những ngày tháng cay đắng tủi hờn đã qua của mình.
Gom góp những đồng bạc lẻ dành dụm làm lộ phí, chia tay gia đình, Huệ quyết chí "đi làm ăn xa" với những lời hứa ngọt ngào của người bạn mới quen. Tối hôm đó, người phụ nữ ấy đưa Huệ lên quốc lộ 1A bắt xe chạy ra Bắc. Sáng hôm sau thì xe tới một nơi lạ hoắc, người phụ nữ đưa Huệ vào một nhà trọ. Tại đây Huệ thấy có khoảng 5 - 7 phụ nữ khác.
Mãi sau này chị mới biết nơi chị được đưa đến khi đó là Móng Cái (Quảng Ninh) và những người phụ nữ đang "tụ họp" đó là những người cùng cảnh ngộ với mình, cũng bị lừa đưa đến đó chứ không phải là "bạn làm ăn" như chị tưởng.
Quãng đời tăm tối nơi xứ người
Ngay trong đêm đó, một số đối tượng đã áp giải Huệ cùng những người khác lên một chiếc xe nhỏ đi qua một trạm gác rồi lại chuyển sang một chiếc xe lớn hơn. Đi hết ngày thì tới một nơi khác lạ lẫm và chúng bàn giao chị cho một người đàn bà lạ. Lúc đó người phụ nữ kia tuyên bố: "Tất cả bọn mày đều đã được bán làm vợ cho người Trung Quốc, nếu đứa nào không nghe sẽ bị bán vào nhà chứa và phải làm gái mại dâm... Đứa nào khôn thì nghe lời, số bọn mày còn may mắn chứ nếu gặp người khác thì đã vào nhà chứa gái mại dâm từ lâu rồi".
Khi đó Huệ mới biết mình cùng những người phụ nữ kia đã bị bán sang Trung Quốc.
18 năm đứa con mất tích là 18 năm người mẹ tảo tần và người cha già mỏi mòn trông ngóng.
"Sau đó em được bán cho một người đàn ông bệnh hoạn hơn em khoảng 20 tuổi. Trước đó hắn đã có 1 vợ và có 1 đứa con nhưng đứa con cũng bị bệnh như hắn nên người vợ đã bỏ đi. Em được bán để làm vợ thế chỗ...", Huệ bùi ngùi nhớ lại quãng đời tăm tối.
Những ngày tháng sau đó Huệ sống như một người nô lệ trong nhà gã "chồng hờ". "Năm đầu tôi bị nhốt suốt ngày đêm trong buồng, khi nào cũng có người canh chừng, đến bữa ăn họ mang cơm cho ăn, vì sợ tôi bỏ trốn. Đến chuyện đi vệ sinh hay tắm rửa cũng có người đứng trông...", Huệ kể lại.
Được một thời gian sau, Huệ được chúng áp giải ra đồng làm việc quần quật. Lúc nào cũng phải làm việc, mệt quá ngồi nghỉ một tý là chúng đánh đập. Nhất là người chồng bệnh hoạn suốt ngày rượu chè say lại lôi Huệ ra đánh. Hết ngày này sang tháng khác, Huệ sống như một người câm lặng.
"Được hơn 8 năm thì gã chồng bệnh hoạn chết. Lúc đó cứ ngỡ mình sẽ được giải thoát, nhưng không ngờ còn bị canh gác chặt hơn. Họ canh chừng em cận thận để chờ cơ hội sang tên cho người khác, để lấy lại số tiền mà họ đã mua em về...!", những giọt nước mắt Huệ lại trào ra.
Cuộc "vượt ngục" và ngày trở về ngỡ như mơ
Không chấp nhận số phận, Huệ quết tâm bỏ trốn. Để thực hiện âm mưu "vượt ngục", Huệ âm thầm tích góp tiền làm lộ phí, học ngôn ngữ của người dân bản địa. Lợi dụng thời cơ Huệ lẻn đi và cứ thế chạy cho đến lúc đôi chân mỏi nhừ mới dừng lại. Thoát khỏi gia đình kinh sợ đó, Huệ nhờ chút vốn liếng và tiếng bản địa đã phiêu bạt khắp nơi, làm đủ mọi thứ nghề để có thể mưu sinh.
Sau đó không lâu, trong lúc đi làm Huệ quen với một người đàn ông Việt Nam là dân cửu vạn. Hai người có tình cảm và sống với nhau như vợ chồng, có với nhau một đứa con nay đã hơn 4 tuổi.
Đứa con 4 tuổi của chị Huệ cùng bà ngoại.
Thêm 4 năm phiêu bạt cùng đứa con thơ, chị tích góp được ít tiền và khao khát được trở về quê nhà. Huệ dò hỏi, tìm đường và cuối cùng chị đã đặt chân đứng ở khu vực cửa khẩu Móng Cái (Việt Nam). Nghe những người xung quanh nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt, chị òa khóc sung sướng.
Giờ đây đã trở về an toàn trong vòng tay người thân, chị Huệ tâm sự: "Tôi chỉ mong những người phụ nữ đừng nhẹ dạ cả tin như tôi, đừng nghe những lời phỉnh của người lạ. Phụ nữ Việt Nam bị lừa bán sang đó hầu hết là bị ép làm vợ của những gia đình nghèo, bệnh tật, hay những người đàn ông cao tuổi thôi".
Bà Nguyễn Thị V - mẹ chị Huệ tâm sự: "Hôm con nó về cả gia đình, bà con làng xóm ai cũng không tin đâu. Bởi đã 18 năm rồi con Huệ nhà tôi có liên lạc gì đâu. Anh em, xóm làng ai cũng bảo nó chết rồi. Giờ đưa tay sờ thấy nó và cháu tôi mới dám tin là nó sống trở về đây. Ôi niềm vui này thật vô bờ bến".
Giờ đây khi đã sống trong vòng tay yêu thương của gia đình, người thân nhưng trên gương mặt của chị Huệ vẫn vương nét lo âu. Những tháng ngày cơ cực, khổ nhục bên xứ người, chị không thể nào quên.
(Tên nhân vật đã được thay đổi)
Theo Dantri
TĐC thủy điện Khe Bố: Bi hài cảnh "định cư trước, hạ tầng sau" Dự án thuỷ điện Khe Bố được Thủ tướng Chính phủ phê duyệt tại QĐ số 1793/TTg-CN ngày 7/11/2006, dự kiến thực hiện trong 4 năm. Theo đó, gần 600 hộ với khoảng 2.700 nhân khẩu thuộc 8 xã của huyện Tương Dương phải di dời đến nơi ở mới, nhường chỗ cho lòng hồ. Thế nhưng, trong quá trình người dân ổn...