Giấu anh vào nỗi nhớ của em
Vậy là đã gần qua hai ngày, cái ngày mà em biết trái tim anh đã không thuộc về em nữa. Một lời thú nhận từ anh làm trái tim em như vỡ ra từng mảnh.
Anh nói rằng trái tim anh đã thay đổi vì nhiều lý do, rằng hãy cho anh thời gian để làm cho trái tim ấy quay trở về bên em ư? Trước hết anh hãy nhận từ em một lời xin lỗi, vì không làm cho người yêu mình yêu mình cũng là có lỗi, em hay trách móc, đã từng có lỗi với anh, đã từng làm anh tổn thương, vết thương ấy của anh chưa lành, em biết chứ. Em đã rất cố gắng làm tất cả để chúng mình được hạnh phúc, vậy mà cũng không thể giữ được trái tim anh. Giờ thì anh đã không còn yêu em nữa, anh có vì lòng thương, vì trách nhiệm mà cố gắng, mà hi vọng làm cho trái tim anh quay trở về bên em thì cũng là điều không nên anh a. Bởi trong cuộc sống trái tim, đời người luôn song hành, làm sao có thể sống với một người mà mình không yêu được phải không anh, rồi cuộc sống sau này sẽ ra sao đây, rồi anh sẽ chán nản và lại mềm lòng trước người khác ư?
Thật cay đắng làm sao? Mà liệu anh có làm được cho trái tim ấy quay trở về bên em không hay chỉ là một lời nói để xoa dịu, để làm em yên lòng hơn. Anh ạ, anh có biết rằng hành động của con người là do trái tim mách bảo, lý trí vẫn không thể thắng được trái tim đâu anh. Em không cần lòng thương hại của anh, cái em cần là một trái tim biết yêu thương, quan tâm kia, không cần đâu anh, đừng dằn vặt mọi điều về em nữa và hãy hạnh phúc bên người đặc biệt của anh, bên người mà anh thực sự yêu thương. Hãy đi theo tiếng gọi trái tim mình anh ah, hãy yêu, quan tâm và làm cho người con gái kia thật hạnh phúc anh nhé, em thật lòng chúc phúc cho anh. Ngồi lại cơ quan viết gửi anh những dòng này, không biết ngày mai anh có đọc được không và có biết em viết gửi riêng anh không nhưng em vẫn muốn viết ra đây mong thỏa nỗi lòng. Cũng không biết rằng giờ này anh đang làm gì, đang làm việc hay đi chơi cùng người đó, em nhớ anh vô cùng, muốn gọi điện cho anh, muốn được gặp anh, được nói chuyện với anh biết mấy nhưng lý trí bảo em rằng hãy cho anh một khoảng trời riêng, đừng làm phiền anh nữa.
Video đang HOT
Những ngày tháng sau này với em sẽ thật khó khăn khi không có anh ở bên, em đang ngụp lặn trong cơn bão tố cuộc đời, nó có thể nhấn chìm em bất cứ lúc nào vì em thấy mệt mỏi vô cùng, em đã thực sự đuối sức rồi anh ah. Hai ngày này em đã cố gắng để tỏ ra không buồn, đến cơ quan vẫn vui vẻ cười nói, không muốn về nhà sớm vì mỗi phút em ở một mình là mỗi phút cơn bão lòng ấy lại mạnh mẽ gấp bội, đúng hơn là em sợ khi chỉ có một mình, rồi em lại lang thang trên những con phố đông người, hòa vào cùng dòng người tấp nập mà chẳng biết đi về đâu cho đến tối mới đăt chân về nhà, về nhà rồi lại là những giọt nước mắt, em lại khóc cho đến khi mệt quá thiếp đi, khi chợt tỉnh dậy vẫn chưa thể tin được mọi chuyện đã xảy ra, chưa tin được rằng thế là từ nay sẽ chằng còn anh ở bên nữa.
Cuộc sống này sẽ đến bao giờ đây, giờ đây em không biết đến bao giờ thì cơn bão lòng ấy mới có thể lặng được đây. Em sẽ cố gắng, sẽ mạnh mẽ để đi tiếp dù cuộc sống có ra sao? Giờ đây em sẽ không đi bên anh nữa mà sẽ chỉ lặng lẽ đi sau anh, dõi theo bước đường anh đi mà thôi. Em rất mừng và an tâm vì hiện tại anh đã có một vị trí rất tốt trong cơ quan. Anh đã cố gắng phấn đấu vì nó rất vất vả. Đây sẽ là một bệ phóng rất tốt để anh sẽ ngày càng tiến xa hơn. Một lần nữa chúc anh hạnh phúc anh yêu! Mãi mãi yêu anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bà xã hụt của anh
"Từ lúc quen anh đến giờ em luôn buồn, khổ. Anh đã gây ra cho cuộc đời em rất nhiều sóng gió". Mỗi lời em nói ra, mỗi giọt nước mắt em lăn tràn trên đôi gò má tròn trĩnh đáng yêu ấy, nó làm cho trái tim anh, cuộc sống của anh gần như rút ngắn lại, se thắt lại.
Anh thật vô dụng, khi không thể đem đến cho em một cuộc sống đầy đủ như bao người khác, trong những giây phút nao lòng ấy, nước mắt bỗng tuôn tràn anh buột miệng nói lên một lời điên khùng "Nếu em quen anh mà phải buồn khổ và thiếu thốn đến như vậy, tôi thì em hãy đi tìm người khác hơn anh để lo cho cuộc sống của em ... " Em đã ôm chặt anh hơn và nói rằng: "Anh ơi, đừng nói như thế em thương anh nhiều lắm, em sẽ không bỏ anh đâu". Ấy thế vậy mà chỉ sau vài ngày suy nghĩ, anh đã mất em thật rồi. Lòng đau như cắt anh như khóc thét lên tại sao lại như thế, lúc anh cần em nhất để anh vượt cạn em đã ra đi nhưng anh không hề dám oán trách em một lời nào hết, anh đã cố níu kéo.
Nhưng có lẽ đã quá muộn màng khi em nói lời cay đắng "Bây giờ tôi không còn khờ dại như lúc trước rồi, đầu tôi giờ có sạn rồi", thật đáng buồn. Nỗi buồn ở đây không phải là tôi mất em, nhưng tôi buồn ở đây là tôi và em đã có một thời gian khá dài bên nhau nhưng em không nghĩ tại sao tôi làm như thế và với tôi em như một cô bé chập chững vào đời muốn làm một người lớn hiểu hết tất cả và chính mình. Có lẽ những giờ phút cuối cùng trước khi bước lên đài vinh quang cho này đã là một sự kết thúc để có em, hạnh phúc cùng em tôi đã phải mất rất nhiều thứ.
Mọi thứ gần như đã có tất cả, từ áo cưới, xe hoa, cổng hoa chỉ còn đợi cuộc vượt cạn cho thử thách cuối cùng này. Vậy mà em luôn trách tôi không bao giờ, thấy anh khen em dù là lời khen cho có thôi anh chẳng bao giờ mở lời. Em có bao giờ nghĩ tôi luôn và thường khen em nhưng em có bao giờ nhận ra không, mỗi khi đi mua sắm bất cứ thứ gì tôi thường tận tay chọn những cái đẹp nhất để dành cho em.
Tôi khen em không phải là tặng em quà cáp, cái tôi mong muốn là những gì tôi tặng em để làm em đẹp hơn, quyến rũ hơn trước mọi người và những lời khen của mọi người chính là lời khen của tôi dành cho em. Em càng đẹp càng dễ thương tôi càng được hãnh diện, nói ra thì cũng nên nói vào, nhiều lúc em thấy anh không bao giờ nhìn mặt em nói chuyện hay anh đang cố lãng tránh hay dấu diếm em điều gì ... Thật tình thì ra đường anh cũng chẳng dám nhìn ai, vì sợ nhìn họ sẽ đem ra so đo này nọ và anh không dám nhìn vì sợ nhìn thấy người nào đẹp hơn em anh sẽ bị hớp hồn mà chê bai hay quan tâm đến họ. Khi đối diện với em anh càng không dam nhìn thẳng, không phải em xấu, em rất đẹp với cặp mắt to, đôi lông mày cong, cái miệng nhỏ tròn đỏ mọng, một khuôn mặt xinh tròn thật thánh thiện và hơn hết là em có một giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào đủ làm mê hoặc lòng người. Những cái đó đã làm em trở nên lợi hại hơn nếu những người nào thấy em và nghe em nói chuyện và nếu ai đó gặp em một lần rồi chắc họ sẽ nhớ em mãi mãi.
Anh rất sợ khi nhìn mặt em, vì chưa nhìn kỹ anh đã yếu em và khổ sở đến tế nào khi mất em, nếu anh nhìn em kỹ hơn anh sẽ sống làm sao khi em rời bỏ anh như thế. Em có bao giờ nghĩ đến điều đó chưa ? Nhưng có lẽ giờ đây anh mất em rồi, mất thật rồi. Mọi cố gắng của anh có lẻ là vô nghĩa. Điều cuối cùng anh có thể làm được là cầu chúc cho em tìm được một người yêu em thật lòng có khả năng lo lắng cho em thật là tốt, Minh Trúc ! Gởi đến người tôi yêu thương với tất cả tấm lòng (Bà xã hụt Minh Trúc)
Theo Bưu Điện Việt Nam
Kỷ niệm ngọt ngào Em nói yêu anh sau bao nhiêu lần hò hẹn, sau bao nhiêu lần gặp gỡ, sau bao nhiêu lời yêu anh nói với em. Đó là lời yêu duy nhất được lưu lại qua email. Nó làm anh hạnh phúc choáng ngợp, làm cho anh nghĩ không phải là sự thật. Tất cả sẽ thật là ngọt ngào nếu chỉ là như...