Giật mình với khả năng chịu đựng của cơ thể con người
Mức độ cực đại mà cơ thể con người có thể chịu đựng với nóng lạnh và đau qua những nghiên cứu khiến chúng ta giật mình
Mức độ cực đại mà cơ thể con người có thể chịu đựng với nóng, lạnh và đau qua những nghiên cứu khiến chúng ta giật mình.
Khi đau con người phải kêu lên, khi rét thì run và khi nóng thì vã mồ hôi. Tuy nhiên, mức độ cực đại mà cơ thể con người có thể chịu đựng với nóng, lạnh và đau qua những nghiên cứu khiến chúng ta giật mình.
Chịu được sức nóng 160 độ C
BS Nguyễn Ý Đức (Mỹ) cho biết, cũng như các động vật khác, khi sinh ra, con người đã được tạo hóa ban cho một hệ thống rất tinh vi để điều hòa và giữ nhiệt độ trong cơ thể ở mức độ bình thường trước những thay đổi đột ngột đến từ bên ngoài hay từ trong cơ thể.
Hệ thống này được sự phối hợp của bộ phận hypothalamus trong não bộ và của cơ bắp. Nhiệt độ trung bình của cơ thể thay đổi từ 36,2 độ C tới 37,6 độ C (tức từ 97 độ F tới 100 độ F). Độ F được các nhà khoa học Hoa Kỳ dùng, còn đa số các nước trên thế giới dùng độ Celsius với 0 độ là nhiệt độ nước đá, 100 độ là nhiệt độ nước sôi.
Nhiệt độ cơ thể chúng ta cũng thay đổi tùy theo thời gian trong ngày. Buổi sáng thấp vì cơ thể không được cung cấp năng lượng sau một đêm dài ngủ nghỉ; buổi chiều cao hơn vì các hoạt động trong ngày và thực phẩm tiêu thụ đã tạo ra nhiều nhiệt lượng. Nhiệt độ đo ở nách thấp hơn ở miệng và miệng lại thấp hơn ở hậu môn.
Thân nhiệt luôn luôn ở mức trung bình nhờ có sự cân bằng giữa tạo ra nhiệt và phân tán nhiệt. Nắng là ánh sáng mang thêm sức nóng của mặt trời trực tiếp chiếu xuống Trái đất. Nắng bức tăng dần từ sáng tới cao độ vào lúc trưa rồi giảm dần tới chiều và ban đêm.
Nhiệt độ trong không khí thường thấp hơn sức nóng mà ta cảm thấy vì ảnh hưởng của độ ẩm tương đối. Độ ẩm không khí càng cao ta càng cảm thấy nóng khó chịu hơn.
Một người biểu diễn màn nhúng bàn tay vào chảo dầu sôi.
Hiện nay, nước ta đã bước vào mùa hè nóng bức khiến con người khó chịu và sinh ra các loại bệnh tật. Tuy nhiên, theo BS Nguyễn Ý Đức thì chúng ta đừng quá lo lắng mà hãy học bí quyết để làm mát cơ thể.
Tùy cơ địa và môi trường sinh sống mà con người có thể thích nghi. Thông thường, ở sức nóng 50 độ C đã khiến chúng ta ngột ngạt. Tuy nhiên, các nhà khoa học đã dăm lần bảy lượt làm thí nghiệm tăng nhiệt độ một cách từ từ và thấy con người có thể chịu đựng được tối đa đến 160 độ C, tức vượt quá độ sôi của nước đến 60 độ C.
Để kiểm chứng khả năng này, 2 nhà vật lý người Anh đã tự chui vào lò nướng bánh mỳ trong vài giờ đồng hồ. Kết quả thật đáng kinh ngạc khi họ vẫn sống sót. Kết luận được đưa ra là trong điều kiện lý tưởng môi trường khô ráo, con người có thể chịu được nhiệt độ cao tới 160 độ C. Vì sao lại như vậy?
BS Nguyễn Ý Đức cho hay: “Con người có 4 cơ chế thoát nhiệt: bức xạ, dẫn truyền, đối lưu và toát mồ hôi. Nhưng khi trời nóng thì 3 cách: bức xạ, dẫn truyền, đối lưu sẽ chỉ làm nhiệt độ cơ thể tăng lên. Khi đó, mấu chốt chính là nằm ở mồ hôi. Khi mồ hôi bốc hơi, chúng hút nhiệt lượng ở khu vực không khí xung quanh da, làm vùng khí này có nhiệt độ hạ thấp xuống dưới gần mức nhiệt độ của cơ thể”.
Đó là khả năng chịu nóng khi nhiệt độ tăng dần đều. Còn việc nóng đột ngột thì con người chịu đựng có mức độ. Người viết bài này đã từng chứng kiến cảnh thầy Tào của người dân tộc Tày làm lễ cúng đi trên than đỏ, thậm chí nhúng tay vào nước sôi 100 độ C nhưng vẫn chịu đựng được dù phần da có bị bỏng tấy.
Video đang HOT
Wim Hof, 53 tuổi người từ Hà Lan đã 8 lần lập kỷ lục chịu lạnh.
Chịu lạnh ra sao?
Theo BS Nguyễn Ý Đức, con người nhận thức về cái lạnh bắt đầu hình thành khi các dây thần kinh trên da gửi các xung thần kinh về nhiệt độ của da lên não. Những xung thần kinh này không chỉ phản ứng với nhiêt độ của da mà còn phản ứng với tốc độ thay đổi nhiệt độ trên da.
Vì vậy, chúng ta cảm thấy rét hơn khi vừa nhảy vào nước lạnh so với khi đã ở trong nước lạnh một thời gian nhất định. Đó là khả năng thích nghi và điều này đã thu hút nhiều người trên thế giới thử xem cơ thể mình chịu lạnh đến nhiệt độ nào.
Câu chuyện của ông Wim Hof, 53 tuổi người từ Hà Lan đã 8 lần lập kỷ lục thế giới về khả năng chịu lạnh siêu phàm đã chứng minh điều đó. Người đàn ông này có thể đi dạo trên Bắc Cực với nhiệt độ lạnh giá là -20 độ C, lặn sâu dưới băng hơn 80m với một bộ đồ bơi bình thường và leo lên đỉnh Everest mà chỉ mặc một chiếc quần soóc. Ông cũng đã ngâm mình trong bể chứa đá cao 1,5m với khoảng thời gian là 1 giờ 12 phút.
Tuy nhiên, cơ thể con người sẽ bị tổn thương và dẫn tới tử vong do lạnh giá bởi hiện tượng máu giảm hoặc không thể lưu thông. Nếu con người phải chịu cơn gió lạnh -9,4 độ C thì mới xuất hiện sự tê cứng. Nhưng nhiệt độ không khí xuống dưới điểm đông 0 độ C thì đã tê cứng rồi.
Chịu đau cũng có gene
Không giống như “ngưỡng chịu đựng” về nóng và lạnh, khả năng chịu đau đớn của con người được các nhà khoa học tìm ra nguyên nhân bởi gene. Có những người chịu đau đớn rất giỏi, thậm chí có thể chịu đau đớn ở “ngưỡng đỏ”, tức có thể dẫn tới tử vong.
Nhưng cũng có người chịu đau rất kém. Những người này khi bị kim tiêm xuyên vào tay sẽ đau đớn bằng người chịu đau giỏi bị dao đâm vào ổ bụng. Cho nên, khả năng chịu đựng đau đớn mỗi người có khác biệt.
Các nhà khoa học tìm ra 4 gene liên quan đến cảm giác đau đớn mang tên COMT, DRD2, DRD1 và OPRK1. Qua khảo sát hơn 2.700 người được kê toa thuốc có chứa ma túy để đối phó với cơn đau mạn tính, yêu cầu bệnh nhân tự đánh số điểm cơn đau từ 1 – 10 theo mức độ từ nhẹ đến nặng rồi phân thành 3 nhóm.
Số người tự nhận có cảm giác đau thấp chiếm 9%; nhóm có cảm giác đau trung bình chiếm 46% và nhóm có cảm giác đau cao chiếm 45%. Những người có gene DRD1 có cảm giác đau ít. Đối với nhóm có cảm giác đau trung bình, 2 gene COMT và OPRK1 thường thấy hơn. Trong khi đó, gene DRD2 thường phổ biến hơn ở những người có cảm giác đau nhiều.
Khả năng chịu đựng đau đớn của con người còn phụ thuộc vào yếu tố tâm lý, niềm tin. Điều này được chứng minh ngay ở những tù nhân chính trị mà thực dân Pháp và đế quốc Mỹ khi xâm lược Việt Nam đã bắt và tra tấn.
Những người tù chính trị, vì lý tưởng và niềm tin nên có thể chịu vượt qua cả “ngưỡng đỏ” của sự tra tấn. Thông thường, những cách làm cho con người đau đớn tột cùng như: Cưa răng, xuyên thanh sắt nung đỏ vào da thịt hay đánh dập xương sẽ khiến nạn nhân tử vong. Tuy nhiên, vì một niềm tin nào đó mà họ dễ dàng vượt qua, thậm chí cảm thấy ít đau đớn.
“Cơ thể con người là một tuyệt tác của tạo hóa. Trong đó, cơ thể có thể thích nghi với mọi điều kiện, từ nóng, lạnh đến cảm giác đau đớn. Tất nhiên, cũng có những “ngưỡng đỏ” khiến con người gục ngã. Nhưng với khả năng chịu đựng tối đa của con người ở mức nóng 1600C thì không phải sinh vật nào cũng làm được”.
BS Nguyễn Ý Đức
Trần Hòa
Theo_Kiến Thức
Cay đắng kẻ buôn người có vợ con bị bán
Mỗi khi nhắc đến vợ con, cái dáng cao to quá khổ của Sính lại đổ gập về phía trước. Tay đấm ngực, tay dứt tóc, Sính bảo tội lỗi là do mình mang về.
Vì tiền bán cả chị gái
Chỉ nhìn qua dáng vẻ bề ngoài cũng đủ biết Sùng Seo Sính, sinh năm 1987, trú tại thôn Đo Trung, Thái Niên, Bảo Thắng (Lào Cai) là một người bản xứa chính hiệu.
Dáng người nhỏ bé, gương mặt bè với nước da nâu xỉn, Sính có phần ngơ ngác, lạ lẫm khi trò chuyện với chúng tôi. Hỏi anh ta vào lớp xóa mù lâu chưa, Sính gãi đầu: "Không nhớ, nhưng cũng học được mấy quyển vở rồi".
Phạm nhân Sùng Seo Sính trong một buổi học xóa mù chữ.
Sính là con trai út của một gia đình khá vai vế ở xã Thái Niên, trên Sính là 8 chị gái thế nên ngay từ lúc lọt lòng mẹ, Sính đã được chiều chuộng. Cũng vì sự nâng niu ấy mà đến nay, Sính chẳng biết một chữ phổ thông nào, thế nhưng nói tiếng Kinh thì chẳng khác nào người Hà Nội.
Hỏi Sính sao nói giỏi thế mà không biết viết, anh ta gãi đầu cười: "Mình nói tốt vì hay đi hát karaoke thôi, hát với bọn con gái tay có móng đỏ, tóc gác bếp cháy vàng nên nói tốt thôi". "Không biết chữ sao hát được?", Sính ngước đôi mắt khó hiểu nhìn tôi cười xòa: "Cần gì biết chữ, nghe chúng nó hát mình hát theo, vài lần là thuộc mà, không như học ở trường".
Thì ra cái sự học ở trường với Sính mới khó chứ học mà vẫn được chơi, vui vẻ với gái thì Sính học nhanh lắm, chữ không biết nhưng bài hát nào cũng thuộc. Chỉ cần nghe tiếng nhạc dạo đầu là anh ta đã ư ử hát rồi. Sính bảo tại học ở trường cứ phải nghĩ mà chữ cái nào cũng có "ờ" đằng sau nên không sao nhớ hết.
Rồi lại Sính lại viện lý do đi bộ đến trường xa, trong lớp chẳng được đi lại mà giờ ra chơi thì chẳng có trò gì vui cả. Nói tóm lại là một mớ lý do khiến Sính chẳng thiết tha gì đến trường, cứ ở nhà lông bông xin tiền bố mẹ đi chơi và uống rượu.
18 tuổi Sính trở thành đàn ông khi kéo được một cô gái bản bên về làm vợ. Con nhà giàu lại nổi tiếng ăn chơi nên Sính có nhiều bạn gái nhưng thế mà mãi mới lấy được vợ vì cô nào cũng chỉ thích một thời gian lại thấy không ưng nữa. Sính bảo vợ này xinh lắm, anh ta phải rình mãi mới kéo được về nhà mình.
Vợ Sính con nhà nghèo nên rất chăm chỉ, hiền lành, ngay tối hôm bị Sính bắt về làm vợ, anh ta gọi ngay thầy mo về cúng để "vợ có bỏ trốn thì cũng cúng ma nhà mình rồi, không ai dám lấy nữa". Hỏi Sính có yêu vợ không, anh ta cười, khoe hàm răng trắng: "Mê chứ, nó xinh thế mà lại ngoan nữa".
Vợ đẹp lại chăm, chồng đi chơi gái tối ngày mà chẳng hề phàn nàn trách mắng, thảo nào Sính ưng bụng là phải.
Nhà giàu, con một lại được chiều, Sính chỉ về nhà những khi hết tiền còn thời gian chính là la cà hàng quán và tán gái. Trong một lần ngồi chơi ở chợ đường biên, Sính được một người đàn ông Trung Quốc gạ đưa phụ nữ sang bán, chỉ cần một người thôi cũng thừa tiền uống rượu.
Nghe họ nói nếu tìm người sang gả chồng cũng được, Sính nghĩ ngay tới chị mình. Chị của Sính là Sùng Thị Cởn, sinh năm 1983, xinh xắn nhưng ở góa mấy năm nay rồi. Nghĩ Cởn còn trẻ thế, ở không phí quá, chi bằng đưa qua Trung Quốc vừa lấy được chồng mà Sính cũng có tiền uống rượu. Thế là Sính xin số điện thoại của người đàn ông kia.
Nhà chị gái cách một quả đồi, khi Sính đến, Cởn đang băm chuối cho gà. Sính bảo Cởn rằng đã tìm được chồng cho rồi, thu xếp quần áo để phiên chợ sau anh ta dẫn đi xem mặt.
Biết tính em trai, Cởn gật đầu nhưng rồi nghĩ tới đứa con nhỏ, người đàn bà góa bụa liền hỏi: "Thế còn con Mẩy, ai nuôi?", Sính đáp: "mang cả nó đi luôn". Mẩy là con gái Cởn, lên 8 tuổi, đang sống với mẹ. Chuyến đó mẹ con Cởn được Sính đưa ra đường biên, trao tay cho người đàn ông kia để về làm vợ.
Về phần Sính được trả công 20 triệu đồng. Có món tiền lớn trong tay, Sính thích quá, tiếp tục dắt mối và chỉ một thời gian ngắn sau đã bán 3 mẹ con cho chị Lý Thị Diêu cho một người đàn ông Trung Quốc, lấy 10 triệu đồng. Sau 2 lần đưa người đi bán, Sính bị bắt và bị tuyên phạt 21 năm tù.
Vợ con bị lừa bán mới ân hận
Về Trại giam Ninh Khánh cải tạo, Sính được về đội đan cói. Hỏi Sính có nhớ nhà không, anh ta gật đầu rồi khẽ nói giọng buồn bã: "Nhà xa quá nên chẳng có chị nào xuống thăm, nhưng mà cũng không muốn gặp ai đâu, ngại lắm".
Kể cũng đúng thôi vì Sính đang tâm bán cả chị gái và cháu ruột thì làm gì còn mặt mũi nào mà gặp người thân. Mãi thời gian gần đây, Sính có đồng hương, qua người cùng làng anh ta mới biết vợ con mình cũng bị bán mất, giờ không tin tức.
Vợ Sính là Hảng Thị Sảo, sau khi chồng đi tù vì tội bán người, Sảo luôn bị dân làng kỳ thị, xa lánh. Đứa con trai của Sình là Sùng Anh Điêu, ngày bố bị bắt mới 3 tuổi, giờ cũng chỉ quanh quẩn xó nhà vì chẳng đứa trẻ nào trong bản chơi với. Đã bao đêm Sính lo vợ mình xinh đẹp thế, có khi bỏ đi lấy người khác lâu rồi, ai ngờ...
"Em mất vợ thật rồi, ra tù chẳng biết về đâu nữa rồi", Sình khóc rồi đấm ngực thùm thụp. Anh ta bảo tại mình hay uống rượu, hay ra chợ đường biên nên bị con ma rừng làm cho lú lẫn mới bán cả chị gái, cháu ruột. Rồi Sính đổ lỗi cho những cô "gà móng đỏ" ở những quán hát, vì họ khéo xin tiền nên Sính mới tham tiền,...Để cho Sính khóc chán, đổ lỗi cho người khác chán, cuối cùng anh ta cũng tự nhận là mình xấu.
"Em là người xấu bụng cán bộ ạ. Em bán người ta lấy tiền thì có kẻ khác lại làm thế với vợ con em thôi. Nhưng mà em ức vì em làm điều xấu thì phải đi tù còn kẻ kia thì chưa", Sính nói. Hỏi anh ta biết kẻ bán vợ con mình là ai không, Sính lắc đầu: "Chỉ có vợ em biết nhưng nó đã trốn về được đâu".
Về đội mây tre đan cải tạo, công việc của Sính là chẻ giang, tước lạt. Quen ăn chơi từ nhỏ nên ngày đầu cầm dao, được một lúc Sính đã thấy mỏi tay. Phải mất một tuần, Sính mới thấy cái tay hết mỏi, cái lưng cũng không còn đau như trước. Giờ thì Sính thạo việc chẻ lạt lắm rồi. Anh ta khoe ngày nào cũng đạt định mức, có lần còn được cán bộ biểu dương.
"Giá như em đừng vì tiền thì giờ này nương rẫy, trâu bò nhà em vẫn có vợ chăn thả. Thằng con em có khi cũng đi học rồi", Sính nói giọng tiếc rẻ.
Được biết sau khi Sính bị bắt, vì sợ bị làng phạt vạ nên vợ Sính dẫn con bỏ sang Lai Châu sinh sống. Hai mẹ con dựng một cái lán ở trên rẫy, vừa làm nương, thả trâu vừa ăn ngủ luôn tại đó. Vì lán của vợ con Sính ở nơi heo hút nên hai người bị bọn xấu bắt đi mất một thời gian, người ta mới biết. Kể từ đó không ai biết họ ở đâu, lưu lạc ở phương trời nào.
Hỏi Sính nếu quay ngược được thời gian, Sính có còn thích đi hát nữa không, anh ta cười hề hề: "Hát vui chứ nhưng mà em không bán ai nữa. Em chỉ lấy tiền nhà đi chơi thôi". Xem ra cái sự ân hận của người ít học nó chỉ đơn giản như vậy. Sính không biết ăn nói văn hoa, cứ bụng nghĩ nào nói vậy.
Điều mà chúng tôi cảm nhận được trong khi trò chuyện với người thanh niên này là Sính đã biết sợ, đã muốn được về nhà dù biết sẽ phải đi nương vất vả. Vậy cũng là đủ với một người sống ở vùng sâu vùng xa và không biết chữ như Sính.
Theo nguoiduatin
1,5 tỷ người có thể sẽ chết nếu tiểu hành tinh FN53 bay qua Trái Đất Các nhà thiên văn học cảnh báo rằng, trong tuần này, một loại tiểu hành tinh 1999 FN53 có kích thước 1 dặm (khoảng 1,5 km) sẽ bay qua Trái Đất trong vòng 4 ngày. Loại tiểu hành tinh này ước tính có khả năng vượt trội hơn hẳn so với những tiểu hành tinh trước đó. Về kích thước, nó gấp đôi...