Giật mình vì con trai giống hệt người tình cũ của vợ
Sống với nhau 4 năm, vợ chồng Tuấn được hàng xóm láng giềng ca tụng vì tình cảm tốt đẹp, vì sự chân thành dành cho nhau.
Thật ra, nếu một người đàn ông rộng lượng có thể nghĩ đến những tháng ngày hạnh phúc bên gia đình mà bỏ qua cho chị. (ảnh minh họa)
Ấy vậy mà, một ngày anh Tuấn lôi vợ ra đánh tới tấp, tím tái mặt mày khiến ai cũng phải ngạc nhiên hoảng hốt. Việc mà trước giờ anh không bao giờ làm thì hôm nay anh làm gấp, làm tới. Nhiều người ngạc nhiên vô cùng vì tại sao anh lại nóng tính như vậy, vợ chồng có bao giờ cãi vã gì đâu.
Đúng là, xưa nay gia đình anh thuộc hàng gia đình văn hóa, vợ chồng sống hạnh phúc, cư xử nhẹ nhàng, yêu thương trân trọng nhau. Không phải chỉ là vỏ bọc, sang nhà anh chị thì rõ ngay. Ai cũng phải ngưỡng mộ vì cách anh chiều vợ, quan tâm vợ con. Rồi ra ngoài, nhìn vợ chồng họ lo cho nhau là biết. Nếu như họ thực sự không yêu thương nhau thì cũng không thể đóng kịch lâu như vậy để lừa thiên hạ.
Tình yêu hai người dành cho nhau thật sự thắm thiết, còn ngọt ngào hơn sau khi họ đã có chung với nhau một cu cậu khôn ngoan, lém lỉnh. Thằng bé ban đầu nhìn thì giống cha, sau người ta lại bảo giống mẹ, nhìn hoạt bát và nhanh nhẹn. Nói chung, vợ chồng hạnh phúc lại có thêm một thằng cu thì còn gì bằng. Anh được chị quan tâm và lo lắng. Con cái cũng được chăm sóc đầy đủ. Với vợ chồng trẻ thì hai người họ là một cặp hạnh phúc. Có nhà có cửa, con thì ngoan, chồng vợ lại yêu chiều lẫn nhau.
Tình yêu hai người dành cho nhau thật sự thắm thiết, còn ngọt ngào hơn sau khi họ đã có chung với nhau một cu cậu khôn ngoan, lém lỉnh.
Video đang HOT
Hôm nay, cu cậu tròn 3 tuổi, tưởng là ngày tháng hạnh phúc sắp tới còn dài. Ai ngờ, anh đùng đùng nổi giận đánh vợ tím mặt tím mũi. Hàng xóm không muốn can thiệp nhưng nhìn anh đánh vợ ác quá, buộc phải vào can. Anh vừa đánh vừa chửi &’cô ăn nằm với nó từ bao giờ, cô lừa dối tôi, con tôi mà lại giống nó như đúc à? Tôi nói cho cô biết, có khôn thì khai ra không nếu sự thật phơi bày, cô chết với tôi’.
Hóa ra là, thằng cu con trai hai người giống hệt tình cũ của vợ. Bao nhiêu ngày đi nhậu nhẹt cùng bạn bè, chẳng biết bạn bè điều tra thế nào lại phát hiện ra, khuôn mặt của thằng cu giống hệt với người yêu cũ trước đây của vợ Tuấn. Họ vì thương bạn bị cắm sừng nên còn tìm ảnh của anh chàng người yêu cũ đó. Đúng là giống nhau như lột. Bây giờ thì Tuấn mới hay.
Trước đây, anh cũng biết vợ mình từng có người yêu cũ 3 năm, nhưng mà anh chẳng bận tâm tới quá khứ. Chỉ cần hai người yêu thương nhau là được. Với lại, vợ anh quá tốt, quá chu toàn, anh làm sao mà không tin vợ được. Bây giờ thì anh lại nghĩ, chắc vì cô ấy cảm thấy có lỗi với anh nên mới sống tử tế như vậy. Càng ngắm anh càng thấy sự thật này không thể sai được. Vì người cũ của vợ giống đến từng nét một. Hàng xóm cũng phải thừa nhận rằng, thằng cu bé mà giống cái người gọi là tình cũ của vợ anh như đúc. Nhưng chẳng thể nói được gì từ đó cả. Vì căn bản, con người ta không thể xác minh sự thật chỉ bằng việc đó.
Trước đây, anh cũng biết vợ mình từng có người yêu cũ 3 năm, nhưng mà anh chẳng bận tâm tới quá khứ.
Anh và chị đã có với nhau bao nhiêu tháng ngày ngọt ngào lại gặp phải chuyện này. Chỉ là, khi bị anh vạch trần, chị không nói gì. Người vợ thì cứ cúi mặt như chịu tội, còn anh Tuấn thì hăng máu, chỉ muốn nhảy bổ vào đánh vợ. Có lẽ, người đàn ông cảm thấy ức hận, cảm thấy cay cú, khó chịu vì mình đã dành quá nhiều tâm huyết cho một người đàn bà nhưng cuối cùng, cô ta lại lừa anh, khiến anh cảm thấy mất mặt với bà con thiên hạ. Còn gì cay cú hơn là đi nuôi con của tình địch mà cứ ngỡ con mình rồi hi sinh chăm sóc vì con?
Chị không nói gì thì lại càng chứng tỏ chị thừa nhận. Khổ thật, sao lại có chuyện đó. Chị vốn là người phụ nữ tuyệt vời trong mắt người khác. Chu đáo, ân cần, lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười. Chuyện chăm sóc chồng con thì khỏi phải nói, khó ai bằng chị. Cũng có thể, đó là cách sống để bù đắp cho chồng hi biết mình sai.
Hàng xóm cũng không còn nghe chị nói chuyện gì từ hôm đó. Cũng không thấy chị sang chơi và không thấy anh chị ân cần với nhau. Cũng chẳng thấy tiếng đánh chửi gì. Nhưng vài ngày sau, người ta lại thấy chị xách vali và cùng con đi ra khỏi nhà. Còn anh Tuấn, một mình sống lặng lẽ trong căn nhà ấy.
Họ hiểu, tất cả chuyện anh Tuấn dự tính là sự thật. Chắc là anh đã đi xét nghiệm ADN để có kết quả chính xác nhất. Dù sao thì xét nghiệm cũng là cách tốt nhất để tìm ra sự thật. Hoài nghi thì rõ rồi nhưng phải làm cách nào đó để chắc chắn rằng, việc anh từ bỏ vợ con không phải là sai lầm.
Thật ra, nếu một người đàn ông rộng lượng có thể nghĩ đến những tháng ngày hạnh phúc bên gia đình mà bỏ qua cho chị. Nhưng Tuấn thì không. Máu htinận trong người anh đang dâng lên cuồn cuộn. Anh chẳng thể nuôi ong tay áo như vậy. Nghĩ thương con vì dù sao cũng mấy năm gắn bó, chăm sóc con nhưng suy cho cùng, nuôi một đứa con không phải con mình, lúc nào cũng bị ám ảnh bởi hình ảnh của người cũ của vợ thì làm sao mà chịu được. Sĩ diện đàn ông không cho phép anh làm vậy. Đúng là, thật khó thể khiến Tuấn bao dung mà tha thứ. Còn người đàn bà có thể phạm sai lầm nhưng chuyện bắt chồng nuôi con của người khác thì thật khó chấp nhận. Nếu không được tha thứ thì cũng đành chấp nhận bước đi…
Theo VNE
Điều ngọt ngào nhất
Ngày xưa, anh và em đã từng có rất nhiều kỷ niệm tình yêu đẹp đúng không?
"Những lúc khi anh đang buồn chỉ cần trông thấy em là trong anh như tan đi hết nỗi buồn, những lúc trên đường đời anh đi phải gặp những khó khăn anh suy nghĩ về tình yêu của đôi mình... Được yêu em, với riêng anh là hạnh phúc"
Ngày xưa, anh và em đã từng có rất nhiều kỷ niệm tình yêu đẹp đúng không? Tự nhiên chiều nay em ngồi một mình nhớ lại những kỷ niệm ấy mà khoé mắt cay cay, hình như nước mắt lại rơi. Thật sự, ngày xưa tình yêu của anh và em rất đẹp, rất đẹp. Vì tình yêu của chúng ta quá đẹp nên giờ đây khi anh đã thay đổi mà em thấy buồn đến thế. Một nỗi buồn thật lớn đến chính bản thân em cũng không biết diễn tả như thế nào nữa. Không hiểu sao chiều nay từ lúc em xem lại hai tấm ảnh của chúng ta chụp cùng nhau hồi đi Đền Hùng mà tất cả những kỷ niệm cứ lần lượt đổ về theo nhau. Nghĩ đến em vừa buồn cười, vừa hạnh phúc và vừa rơi nước mắt. Anh biết tại sao em lai rơi nước mắt không? Vì anh là người mà em yêu thưong nhất, tin tưởng nhất trong cuộc đời này vậy mà cũng có thể lừa gạt em, cũng có thể thay đổi. Vậy thì em có thể tin tưỏng vào điều gì nữa đây? Tình yêu thật sự rất đáng sợ đúng không anh?
Em đã rất muốn cầm điện thoại để gọi điện và nhắn tin cho anh. Nhưng em đã cố gắng kìm nén lại... Giá mà lúc này anh có thể cảm nhận được cảm giác này và gọi lại cho em thì tốt biết bao nhỉ? Tại sao lúc nào em cũng muốn được nói chuyện với anh đến vậy? Cho dù em có bận mấy em cũng vẫn có thời gian để quan tâm đến anh. Chắc vì em đã yêu anh quá nhiều, nhiều tới mức trở thành một căn bệnh nặng rồi mà chính bản thân em không thể nào tự điều trị cho mình được. Khi mà không tìm được anh thì em sẽ phát điên lên. Chỉ vì em sợ rằng suốt cuộc đời nay anh sẽ không bao giờ nói chuyện với em nữa. Tại sao em lại sợ mất anh đến thế?
Anh còn nhớ không? Ngày em học năm cuối đại học, anh rất hay lên trường thăm em. Ngày ấy, anh còn đang làm ở dưới Hà Nội. Mỗi một lần được gặp anh, em đều phải trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc từ lo lắng, bất an cho đến vui vẻ và hạnh phúc. Em nhớ có một lần anh đi ô tô lên thăm em mà em nấu cơm chờ mãi mà không thấy anh đâu cả. 9h tối rồi mà vẫn không thấy anh đâu? Trái tim em nóng như lửa đốt, em hết đi ra lại đi vào. Rồi em lên cổng chờ anh mãi, em chỉ sợ có chuyện gì đó rồi anh lại không lên với em nữa. Rồi từ xa, em thấy bóng ai đó quen quen... Trong lòng thấy vui vui, anh kia rồi. Em không để ý, nước mắt đã rơi từ lúc nào rồi. Em chỉ muốn lại đấm anh mấy quả vì đã làm em phải lo lắng. Lần nào gặp anh, em cũng phải trải qua nhiều khó khăn như vậy rồi mới gặp được anh đấy...
Số phận đã cho anh và em gặp nhau nhưng không cho anh và em ở bên nhau mãi mãi (Ảnh minh họa)
Đó là lần anh lên chơi với em mà em cảm thấy hạnh phúc nhất đấy. Cả một ngày thứ bảy em thức dậy em có cảm giác bình yên và hạnh phúc vì em yên tâm rằng trọn vẹn một ngày hôm nay anh sẽ ở bên cạnh em. Nhìn thấy anh ngủ, ôm anh trong vòng tay mà sao em cảm thấy bình yên đến thế. Có là cảm giác mà em thích nhất trong cuộc sống bộn bề khó khăn này. Anh và em cùng nhau đi chợ, cùng nhau nấu cơm. Cảm giác ấy sao mà bình yên và hạnh phúc đến thế? Em còn nhớ buổi chiều thứ bảy hôm ấy, anh đã đèo em bằng xe đạp đi chợ để mua quần áo cho anh. Trời! Sao mà trẻ con và vui đến vậy? Được chọn quần áo cho người mình yêu lần đầu tiên em cảm nhận được cảm giác hạnh phúc đến thế! Anh bảo chỉ cần là em chọn thì cái gì anh cũng thích. Sao mà hồi ấy anh chiều và yêu em đến thế? Mình cùng nhau đạp xe trên con đường trải dài hoa sữa và cây trứng cá. Thật lãng mạn đúng không anh? Hôm đó em đã rất vui và hạnh phúc. Tại sao chúng ta lại có thể có những kỷ niệm đẹp đến thế nhỉ? Chiều nay ngồi nghĩ lại thực sự em đã rơi nước mắt rất nhiều và em muốn nói cho anh biết cảm giác ấy mà sao không thể. Có lẽ nào anh đã quên?
Có những kỷ niệm đẹp sẽ theo người ta đến suốt cuộc đời đúng không anh? Anh và em còn rất nhiều, rất nhiều kỷ niệm đẹp nữa nhưng mà em không thể kể hết được. Chứ em nhớ rất rõ, em nhớ rõ từng ngày tháng em được gặp anh. Chắc trên quả đất này anh sẽ không bao giờ tìm được ai yêu anh hơn người yêu xinh xinh này đâu. Em không thể nào quên và cũng không bao giờ quên được. Sẽ không bao giờ có ai trong cuộc đời này có thể làm em hạnh phúc hơn anh cả. Anh biết hạnh phúc đối với em là gì đúng không?
Anh và em mãi mãi ở hai phía chân trời. Anh không bao giờ có thể đến với em được. Chúng ta mãi mãi không thể ở bên cạnh nhau được cho dù em có cố gắng thế nào đi nữa? Đây là điều mà em cảm thấy đau khổ nhất trong cuộc đời này mà không ai và không điều gì có thể bù đắp được cả. Số phận đã cho anh và em gặp nhau nhưng không cho anh và em ở bên nhau mãi mãi thì đành phải chấp nhận thôi đúng không anh? Em đã yêu anh quá nhiều cho đến khi em biết anh thay đổi thì mọi thứ trong em đã vụn vỡ hết chỉ còn lại tình yêu đẹp trong em thì em luôn giữ gìn. Em đã dành cho anh tất cả mọi thứ đẹp nhất trong cuộc đời em rồi, chính vì điều đó mà em tự bảo bản thân mình sẽ không bao giờ được phép tha thứ cho anh.
Theo VNE
Ngã ngửa con gái hẹn hò với sếp của bố Cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình trạng khó xử như bây giờ. Tôi năm nay đã ngoài 40, có 2 đứa con gái, một đứa năm thứ 2 đại học, một đứa mới vào cấp 2. Cả đời tôi cố gắng phấn đấu vì vợ vì con, những mong cho vợ con có một cuộc sống tốt...