Giật mình khi nghe con tỉ tê: ‘Cậu sờ ‘chỗ ấy’ của con, còn cho con ‘tuti’ nữa mẹ ạ’
Cô hỏi: “Cậu chơi cùng con có sờ bím con không?”. Con vô tư trả lời: “Có mẹ ạ!”. “Cậu còn cho con tu ti để đi ngủ nữa?”. Trái tim cô như bị ai cứa nát.
Em trai cô năm nay đã lên lớp 8, người cao lồng ngồng nhưng tính còn trẻ con, chưa biết quan tâm đến người khác, vẫn đang mải chơi với mấy thằng nhỏ cùng xóm. Còn con gái cô năm nay vừa tròn 3 tuổi, đi đâu cũng được khen ngoan, ít nhõng nhẽo. Chồng cô đi làm xa nên mẹ con cô chuyển về ở với ông bà ngoại.
Cô sẽ vẫn tiếp tục nghĩ em trai cô đang còn khờ khạo cho đến hôm vừa rồi cô chứng kiến cảnh hai cậu cháu chơi với nhau. Thường ngày, cô đi làm về muộn nên về đến nhà là ngồi vào bàn ăn tối luôn cùng gia đình. Ăn tối xong bố mẹ cô luôn giữ thói quen đi bộ một vòng nên cô luôn trông con, tranh thủ chơi cùng con, hỏi han chuyện học hành ở lớp cho đến lúc ông bà về rồi mới bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Hôm đó, vì muốn nghỉ ngơi sớm, cô nhờ em trai chơi cùng con gái để cô đi tắm. Trước khi đi tắm, cô đã dặn dò kĩ càng rằng cậu cháu chơi với nhau phải ngoan, không được trêu chọc nhau. Hai đứa dạ vâng rồi lại tiếp tục cười đùa với nhau nên cô cũng yên tâm phần nào.
Tắm xong, cô đi vào thì thấy con gái mình đang nằm ngửa trên người cậu nó, quần được kéo cao lên đến bẹn. Cô thoáng giật mình nghi ngờ và mắng hai đứa sao chơi trò gì quái đản vậy. Cô còn dặn thêm là lần sau chỉ được chơi đồ chơi chứ không chơi trò đó nữa.
Vì vẫn đang lo sợ điều gì đó không hay xảy ra, lúc ngồi chơi cùng con cô có hỏi dò. Và cô đau đớn, tổn thương khi nghe được những lời nói hồn nhiên của con gái. Cô hỏi: “Cậu chơi cùng con có sờ bím con không?”. Con vô tư trả lời: “Có mẹ ạ!”
Trái tim cô như bị ai cứa nát. Đứa con gái bé nhỏ của cô, đứa con gái phải sống xa bố đã thiệt thòi đủ thứ. Đứa con gái luôn cố gắng làm vui lòng mẹ không hề biết đến những hành động có chủ đích của cậu nó.
Cô hỏi con thêm về chuyện cậu đã sờ lần nào chưa thì mới được biết đây không phải là lần đầu. “Cậu còn cho con tu ti để đi ngủ mẹ ạ?”, nghe câu nói của con mà cô cảm thấy bất lực. Cô là một người mẹ, đã cố gắng bươn chải để con có cuộc sống tốt hơn, đã cố gắng tìm hiểu, học hỏi để giúp con ăn uống, dạy dỗ theo khoa học. Cô cố gắng kiềm chế cơn nóng giận không biết bao nhiêu lần để giải thích cho con về những điều không tốt.
Video đang HOT
Chỉ một phút lơ là của mẹ, một người nào đó có thể để lại vết nhơ vĩnh viến không thể xóa trong đời con (ảnh minh họa)
Những hình ảnh đó cứ luẩn quẩn trong đầu cô ngày này qua ngày khác, hiện hữu cả khi cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ và là điều cô nghĩ đến đầu tiên khi thức giấc. Cô không thể để mọi chuyện đi quá xa, cô cần phải làm gì đó để em trai cô nhận thức đúng về vị trí của nó và cháu gái. Cô cần tách đứa con gái bé bỏng của cô ra khỏi những hiểm nguy không đáng có này.
Cô không thể hiểu nổi, cuộc sống này rồi sẽ phát triển như thế nào khi xã hội càng ngày càng có nhiều hơn những vụ hiếp dâm, lạm dụng và xâm hại tình dục, nhất là đối với trẻ con. Quả là đau đớn khi đứa con gái mình mang nặng đẻ đau, ôm ấp, dạy dỗ lại bị một người nào đó để lại trong cuộc đời một vết nhơ không bao giờ xóa nhòa được.
Bảo Linh
Phụ nữ chẳng cần gì ngoài một người chồng đủ tinh tế
Đàn ông đừng nghĩ nhiệm vụ của phụ nữ chỉ là sinh con đẻ cái cho gia đình, rồi còn lại mọi chuyện cứ để họ tự cân gánh lấy. Làm chồng như vậy là thất bại. Tư duy như vậy là ngu dại lắm rồi!
Đàn ông đừng nghĩ nhiệm vụ của phụ nữ chỉ là sinh con đẻ cái cho gia đình, rồi còn lại mọi chuyện cứ để họ tự cân gánh lấy. Làm chồng như vậy là thất bại. Tư duy như vậy là ngu dại lắm rồi!
Ngày xưa mẹ bảo, khi mẹ sinh tôi, từ cả tuần trước đó cho tới lúc mẹ vào viện, ba vẫn luôn túc trực cạnh giường mẹ không rời nửa bước. Mẹ đi thì ba đỡ, mẹ nằm thì ba xem chừng, mẹ thức ba chẳng dám ngủ.
Sau khi tôi chào đời, ba một tay lo cho mẹ từ bữa cơm, giấc ngủ, giặt giũ từng cái quần, cái áo của phụ nữ sau kì thai sản. Ba tới lui bệnh viện gần như thường xuyên, ba không để mẹ phải nằm yên trong đấy một mình.
Ba nói chẳng có gì phải ngại, mẹ là vợ của ba, sinh con ra đã chịu nhiều tổn đau và vất vả lắm rồi.
Ngày nay chị gái kể tôi nghe, đã từng có khoảng thời gian sau khi sinh đứa con đầu tiên, chị bị rơi vào tình trạng mệt mỏi và lo lắng cực độ.
Đó là những tháng ngày đau khổ nhất trong cuộc đời làm mẹ của chị. Có lúc chị cảm thấy thương con mình vô cùng, đến độ chẳng muốn mẹ chồng hay chồng chị đụng vào đứa bé. Nhưng có khi, chị chỉ cảm thấy căm hận hòn máu đỏ hỏn ấy cực cùng. Bản năng làm mẹ và suy nghĩ tiêu cực cứ tranh giành cấu xé tâm tưởng chị.
Nhiều hôm nửa đêm, chị nghe như có ai đó đang nói bên tai chị, là hãy ẵm đứa bé đem bỏ ngoài đường đi. Con chị càng khóc, một mình chị bế bồng chăm sóc con thì sự thôi thúc đó lại càng mãnh liệt. Nhưng đức tin của người mẹ nằm sâu trong chị, lại không để chị tự ý làm hại con mình.
Chị bảo những ngày đấy, đầu chị nhức đến độ vỡ tung ra, cơm không muốn ăn, nhìn con đói chị nhói lòng, nhưng sữa của chị không đủ cho con ăn. Chồng chị mỗi lần nhìn vợ với ánh mắt trách móc như kiểu "đàn bà gì mà mỗi việc tạo sữa cho con bú cũng không làm được" khiến chị lại càng cảm thấy tự ti và mặc cảm. Chồng chị càng hỏi han, chị lại càng muốn phá tan không gian ngập đầy nắng khóc - cười của con nít.
Sau hai tháng đấu tranh và chịu đựng tất cả một mình, chị cũng tự vượt được qua, và cũng may mắn rằng chị chưa làm gì tổn hại đến hòn máu của mình.
Chứng trầm cảm sau sinh có thể khiến người mẹ rơi vào trạng thái tuyệt vọng, đau khổ, hoảng sợ, thậm chí là tự làm tổn thương bản thân mình hoặc đứa bé bất cứ lúc nào. Đàn ông lần đầu tiên ẵm con, họ cảm thấy vỡ òa và hạnh phúc. Nhưng đó cũng có thể là lúc, người phụ nữ đang sống trong chính guồng cảm xúc hỗn loạn của mình.
Phụ nữ, dù là đẻ mổ hay sinh tự nhiên, thì lúc nào cũng phải chịu trên người những vết sẹo chất chồng như thế.
Phụ nữ, 9 tháng trời mang nặng đẻ đau, sinh cho chồng mình đứa con, lại còn phải gồng gánh những héo mòn lên thân tâm son trẻ. Mỗi một lần sinh nở là sức khỏe hao tổn, quả tim chẳng còn đủ đầy sức sống như ngày xưa nữa, vẻ ngoài lại thêm phần nhợt nhạt hơn.
Đàn ông đừng nghĩ chỉ cần ẵm bồng đứa nhỏ trên tay là xong việc, mà phải biết tiếc thương cho những lần vợ mình đau đớn, phải biết chăm bẵm cho những hôm người phụ nữ cạnh bên mềm yếu trong lòng.
Đàn ông đừng nghĩ nhiệm vụ của phụ nữ chỉ là sinh con đẻ cái cho gia đình, rồi còn lại mọi chuyện cứ để họ tự cân gánh lấy. Làm chồng như vậy là thất bại. Tư duy như vậy là ngu dại lắm rồi!
Đơn giản thế này thôi, trước khi cưới hay sau khi kết hôn, trước khi có thai hay sau kì sinh nở, đừng bao giờ bỏ rơi phụ nữ một mình, cũng đừng mặc kệ cô ấy cô độc với những lặng thinh.
Phụ nữ có thể trở nên tự ti với thân hình đổi khác của mình sau khi sinh, cũng có thể trầm lặng và tâm trí nặng nề vì bao nhiêu mặc cảm.
Đừng nghĩ khi phụ nữ sinh con rồi, thì đó là nghĩa vụ và bổn phận của người vợ bắt buộc là như thế. Nên hiểu một lần phụ nữ "vượt cạn" là một lần cô ấy trải qua cơn tái sinh, chết đi sống lại lần nữa. Những thua thiệt và đau đớn đó, ai cùng cô ấy san sẻ cho vừa?
Đừng chỉ có khả năng làm nên tạo vật, mà lại bất lực trước những lần chăm lo và gìn giữ. Phụ nữ sinh ra không phải là công cụ để bọn đàn ông duy trì nòi giống. Nếu không cho vợ mình được những yêu chiều và tử tế, thì ngày xưa đừng mạnh mồm hẹn hứa hay thề nguyền.
Đàn ông có tâm, sẽ không để người phụ nữ mình yêu phải chịu nhiều buồn tủi.
Đàn ông thật lòng, tự biết sẻ chia an ủi cho những điều phụ nữ chưa từng nói ra.
Phụ nữ chẳng cần nhà cao cửa rộng, vinh hoa phú quý, chỉ cần một người chồng đủ tinh tế để biết đưa tay nâng đỡ họ an yên đi hết quãng đường trần.
Theo Người đưa tin
Uất hận khi con chồng đòi lấy tài sản Tôi không nghĩ rằng gần đến cuối dốc của cuộc đời này tôi lại tay trắng, bị con chồng đuổi ra khỏi nhà vì chúng muốn chiếm hết toàn bộ gia tài của chồng tôi. Nói ra rất bẽ bàng, tim tôi đau, nhói lên từng cơn. Tôi chưa bao giờ nghĩ những hy sinh, vất vả của mình được đền đáp, nhưng...