Giật chồng người khác, có hạnh phúc không em?
Chị không biết ở trong xã hội này có bao nhiêu người như em, cũng sống tầm gửi vào người đàn ông của đàn bà khác, nhưng chị xin khẳng định, những người như em không được tôn trọng.
Em tự vỗ ngực cho mình là người có học, có tri thức, có trình độ. So với người cùng lứa, có lẽ em hơn họ ở chỗ, em có một công ăn việc làm ổn định, có đồng lương tốt thậm chí là tốt gấp đôi người khác, có nhan sắc, có chiều cao và có cả địa vị. Em tự tin rằng, em là một cô gái thành đạt ở cái tuổi của em. Chỉ cần điểm này thôi, đi ra ngoài, người ta hỏi em làm gì, bao nhiêu tuổi, em tự tin đứng lên mà rõn rạc &’em làm quản lý, trưởng phòng…’. Ừ, chị cũng có thể tạm tin em có tài thật, có bản lĩnh thật, có hơn người thật nhưng có một thứ mà em vẫn mãi không thể bằng người ta, đó là đạo đức. Vì sao chị nói vậy, vì một người đi cướp chồng của người khác rồi lại tự hào, ung dung sống, không chút áy náy, một người như em chẳng thể mang ra so sánh với ai…
Chị không biết ở trong xã hội này có bao nhiêu người như em, cũng sống tầm gửi vào người đàn ông của đàn bà khác, nhưng chị xin khẳng định, những người như em không được tôn trọng. Dù em có dùng lời lẽ gì, chứng minh gì biện minh cho hành động của em đi chăng nữa, chị cũng không bao giờ thông cảm và tha thứ cho em.
Con người sinh ra vốn đã được sắp đặt và an bài. Em không tin đúng không, chắc chắn là vậy rồi nên thứ thuộc về người khác, em nhẹ nhàng cướp đi không chút do dự. Ngày em chưa có được chồng của chị, em và chị còn là hai người bạn thân. Chị tôn trọng em, yêu quý em, ca ngợi em với mọi người, với chồng chị rằng, em là một cô bé ngây thơ, trong sáng và tốt tính. Nhưng chính sự ngây thơ của em đã biến em thành con nai vàng ngơ ngác, dùng sự trong sáng ấy để hút hồn những gã đàn ông bên cạnh em, trong đó có chồng chị.
Chồng chị có lẽ là một người đàn ông không tốt, vô liêm sỉ, bỉ ổi nên mới ngã vào lòng người con gái là bạn thân của vợ như em. (ảnh minh họa)
Chị quý em, tin tưởng em nên thường xuyên mời em đến nhà chị chơi, cho em qua lại nhà chị như chị em vậy. Đến con của chị cũng quý em, cũng gọi em là dì. Thế nhưng, em lại dắp tâm cướp đi người mà chị thương yêu nhất.
Chồng chị có lẽ là một người đàn ông không tốt, vô liêm sỉ, bỉ ổi nên mới ngã vào lòng người con gái là bạn thân của vợ như em. Có thể chị đã chọn nhầm chồng nhưng cay đắng hơn là chị chọn nhầm bạn. Chị đã quá sai lầm khi coi em là bạn thân như chị em ruột. Chị sai lầm khi nghĩ, lòng tốt của con người sẽ được đáp lại, nào ngờ, đáp lại chính là sự trơ trẽn của em.
Video đang HOT
Chị không biết em đã dùng cách nào để cướp được chồng chị, khiến anh ấy bỏ vợ bỏ con chạy theo em, đẩy mẹ con chị ra đường. Có lẽ, em lại tài giỏi ở khoản này rồi, em dùng sự ngây thơ trong sáng của mình để lừa đàn ông.
Em ngụy biện rằng, em đã yêu người đàn ông ấy, si mê anh ta và em muốn cả đời này gắn bó vói anh ta. Em khăng khăng khẳng định, tình yêu không có lỗi, hạnh phúc là đấu tranh và giành giật, nên em cảm thấy tự mãn vì đã cướp được chồng của chị mà không tốn nhiều công sức. Em tự mãn rằng, bây giờ em có đủ mọi thứ, có cả người đàn ông em cần, luôn bên cạnh em, chia sẻ với em.
Em đang sống hạnh phúc, em vẫn nói vậy. Dù một lời xin lỗi em cũng không thốt ra, bởi em tự tin rằng, em chẳng sai trái gì trong chuyện này cả. Một người đàn ông yêu em và em cũng yêu anh ta, em sẵn lòng làm vợ của người đó, mặc sự đau khổ của chị và con chị. Em không nghĩ đến tình nghĩa chị em mình suốt mấy năm qua. Em hiếu thắng, em đã làm được, em tự hào lắm phải không em?
Nếu như em có chút lương tâm, có chút sĩ diện và vô liêm sỉ, có lẽ em phải cảm thấy xấu hổ vì chuyện này chứ không tự mãn vậy đâu em. (ảnh minh họa)
Chị bây giờ là kẻ bơ vơ, là người đàn bà bất hạnh nuôi con một mình còn mang trong lòng mối hận thù cả người đàn ông mình yêu và người mà mình coi là em gái. Còn em tự mãn, em giàu có, em khoe khoang với bạn bè sự ranh mãnh của em. Chị chỉ xin nhắc em một điều, em đang sống với người đàn ông là chồng của chị, của người coi em như em gái.
Nếu như em có chút lương tâm, có chút sĩ diện và vô liêm sỉ, có lẽ em phải cảm thấy xấu hổ vì chuyện này chứ không tự mãn vậy đâu em. Chị không biết, em có hạnh phúc thực sự hay không, hay là em chỉ giả bộ, chỉ phô trương cho người khác nhìn vào và ngưỡng mộ em? Nếu em thấy hạnh phúc, thấy sung sướng và không một chút áy náy, hối hận về việc làm của mình thì… chị ngưỡng mộ em! Nhưng hãy cẩn thận em nhé, vì hôm nay em cướp của người, có một ngày, có người sẽ cướp mất của em, đời là thế mà em…
Theo Eva
Khi người yêu mình phản bội
25 tuổi, tôi già dặn, hằn sâu hơn với ngôn ngữ như của một bà mẹ và nhắc đến cuộc tình của mình giống như nói về kẻ bội bạc sau hôn nhân...
Tôi khóc đấy, tôi đang phải khóc vì một cuộc đời sớm bất hạnh. Tuổi thơ tôi không khốn khó nghèo nàn, thời thiếu nữ cũng chỉ thấy niềm vui và thứ ánh sáng màu hồng của gia đình, ba mẹ và cả tình yêu thương anh chị em tôi!. Tôi cứ ngỡ mình sẽ thành công chúa, bước ra như cổ tích, có va chạm cuộc đời thì cũng xứng đáng tơ duyên mang tới chàng hoàng tử tài giỏi. Ở tuổi dậy thì khi đọc một cuốn sách, coi một bộ phim nhẹ nhàng thôi cũng khiến lòng mơ mộng mãi.
Nhưng bây giờ tôi đã trở thành kẻ thất bại, cái chữ tình yêu trở thành nghiệp chướng và hạnh phúc là thứ xa xỉ nhất mà tôi không bao giờ chạm tay vào được... Bạn sẽ hỏi tôi là ai? Bao nhiêu tuổi? Đã xảy ra gì mà khiến tôi cảm thấy bất mãn?
Vâng, tôi là một cô gái bình thường như bao người khác thôi, nhưng tôi có chút duyên thầm, vài tài lẻ đủ để làm xiêu lòng những anh chàng khác, còn tuổi tôi ư? Khi đi ngang một người phụ nữ, sự thất bại là quá sớm khi tôi nói về tuổi tác...
Hạnh phúc là thứ xa xỉ nhất mà tôi không bao giờ chạm tay vào được...
Tôi đã từng hãnh diện, tự hào xen lẫn kiêu ngạo, tôi đã từng mơ mộng, đắm chìm trong thế giới huyễn hoặc của sách và truyện nên có lẽ tôi vội vàng, tôi cảm tính và chấp nhận canh bạc cuộc đời mình rất sớm... Lâu, rất lâu rồi tôi không còn kể về quá khứ, cũng thôi không nhớ nữa về những kỉ niệm ngọt ngào để thêm nuối tiếc... Tôi làm thế để không cho phép mình ân hận về những cái xưa cũ, không bao giờ quay đầu nhìn lại để cảm nhận thật nhiều cái nỗi đớn đau đó. Cuộc sống mới của tôi bắt đầu với vài vết thương, không nhiều, nhưng rất sâu để lại cho tôi sau mỗi cuộc tình...
Bạn sẽ nghĩ phải chăng tôi hào phóng, cho đi, nhận lại tình cảm một cách dễ dàng! Không bạn ạ, nếu chỉ có thế tôi không biết hận, nếu chỉ có thế thì với tính cách của tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng bài học về thứ tha và chấp nhận. Nếu chỉ có thế lẽ nào vì tình yêu vô tội mà tôi trách cứ người khác? Cái quan trọng ở đây chính là khi yêu, tôi đặt cả niềm tin cho người ấy! Tôi hiểu được, yêu là tin tưởng, là đặt mình vào đối phương để nghĩ... Tôi là vậy đấy, coi người khác như mình và mình cũng giống như họ nên tôi san sẻ, gánh hết những khó khăn, vất vả vì nghĩ họ cũng đang làm như thế!
Mối tình đầu, tôi ngốc nghếch và mất mát, tôi trở thành tì vết, hệ lụy của những nỗi nhọc nhằn và mầm mống của sự bất hạnh bắt đầu. Mối tình thứ hai và có lẽ cũng là cái kết của cảm xúc vì giờ đây, tôi không còn ngây thơ, khờ khạo hay vẫn mơ mộng về một trái tim hồn hậu đầy bao dung của một người đàn ông nào khác. 25 tuổi, để tôi già dặn, hằn sâu hơn với ngôn ngữ như của một bà mẹ và nhắc đến cuộc tình của mình giống như nói về kẻ bội bạc sau hôn nhân...
Có phải đâu đây tôi nghe được lời của người nào đó về yêu thương, về sự mong manh vô hình của cảm xúc và cũng được nghe lời khuyên nhủ, đừng làm đau mình thêm em gái nhé... Thật lạ, tôi không biết chị, nhưng có thể chị cũng đang cảm thương cho một cô em gái nào đó, giống như tôi, giống như những người chỉ biết yêu hết mình và yêu bằng một trái tim hi sinh vậy đó!
Đừng làm đau mình thêm em gái nhé...
Đi qua rồi, cái vết xe đổ của thời quá khứ, ánh mắt tôi dường như đăm chiêu hơn, xa xăm hơn và luôn chực khóc... Hôm nay, tôi đang đọc một tác phẩm "Không khóc ở Kuala Lumpur", tôi cảm thấy lòng mình thật trĩu nặng... Lẽ nào tình yêu thật vô tình, lẽ nào đàn ông thật vô cảm như nhau hay vì bây giờ người ta quá quan trọng cảm xúc, quan trọng cái giá trị nhầm tưởng là vô hình đó nhưng lại là yếu tố quyết định sao? Ô hay, khi người ta bất giác nhận thấy không còn tình cảm hiện diện giữa đôi bên thì ép uổng làm sao? Hay yếu ớt, níu kéo... để vô tình xấu đi trong mắt người đối diện?
Thật lạ, tôi cũng là tay sai của những hành động đó, rũ bỏ bản thân mình, chỉ biết yêu đương hoang tưởng về sự trở về của anh, người đàn ông phản bội. Vậy sao hôm nay tôi bình thản nói về chuyện hợp tan, chia ly của những người lụy tình? Vâng, đúng vậy, khi đi qua vùng cay nghiệt về trạng thái tình yêu bi lụy đó thì người ta sẽ đứng lên rất mạnh mẽ, rất nhiệt thành và sẽ có đủ sức mạnh vượt lên đau đớn cũ... Cho dù vết thương chẳng bao giờ mất sẹo, cho dù có vết thương có được tôi che đậy thật kĩ thì khi trái gió trở trời nó vẫn tấy đau, uất, nghẹn lại... thì cho gửi tới người đàn ông nào đó sẽ là chồng tương lai của tôi sau này một câu xin lỗi: "Tất cả chỉ vì em đã quá tin tưởng khi yêu anh"
Theo VNE
Cùng là người Việt Nam, sao bạn lại kỳ thị tôi? Tôi sinh ra trong một gia đình khó khăn, mang trong mình dòng máu của một dân tộc thiểu số. Đó là cơ duyên, một cơ duyên đã giúp tôi sớm chín chắn và trưởng thành trong cuộc sống. Các em học sinh người dân tộc Chăm Tôi sinh ra không được đẹp, không được trắng như các bạn. Khi đi học, bạn...