“Giao ban” em gọi tên người cũ
Tôi gặp em trong một đêm lửa trại tại trường đại học, lúc đó tôi vừa chân ướt chân ráo vào trường nên mọi thứ còn bỡ ngỡ, em là sinh viên năm cuối của khoa. Tôi còn nhớ rất rõ, trong đêm lửa trại ấy, em đã tình cờ đến bên tôi, dựa vào vai tôi, vì em tưởng tôi là bạn cùng lớp của em. Sau sự cố nhầm lẫn tình cờ ấy, không ngờ sau này chúng tôi lại là người yêu của nhau.
Ảnh minh họa
Bạn bè em vẫn thường nói, em là miss của khoa đấy, có nhiều người theo đuổi lắm, làm sao mà với tới được. Quả thật, với dáng vẻ mảnh mai, nước da trắng mịn, đôi mắt biết nói, đôi môi biết cười của em, cộng với cách ăn nói dịu dàng đã khiến biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi và tôi cũng đã bị em hớp hồn từ cái đêm hôm đó, đêm đầu tiên chúng tôi gặp nhau qua ánh lửa bập bùng trong tiết trời se lạnh của thành phố cao nguyên. Sau đêm ấy chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau, cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm học tập, cùng nhau đi dạo phố và tình yêu của chúng tôi đến thật tình cờ.
Rồi tôi là thầy của em, được phân dạy lớp em, nhưng ở đời này có biết bao nhiêu người đố kỵ với em, trong quãng thời gian yêu em có biết bao lời dị nghị về tình cảm của chúng tôi, người này nói ra, người kia nói vào, em và tôi đã không ít lần xao động, chúng tôi đã không vượt qua được dư luận và đã chia tay nhau đến cả gần một năm.
Tôi rất đau khổ vì quyết định của em, dù rất yêu em nhưng tôi vẫn đồng ý để em ra đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Bẵng đi một thời gian, sau bao ngày không liên lạc với em, thì một hôm tôi nhận được tin nhắn của em, rằng muốn gặp tôi. Em nói vừa mới chia tay người yêu, vì người yêu trẻ con quá, nên em xin tôi quay lại với em. Em nói đã không ngại dư luận nữa, không sợ lời qua tiếng lại nữa và quyết định tiến đến hôn nhân với tôi. Vì yêu em mà tôi đã đồng ý để em quay về bên tôi.
Video đang HOT
Em và tôi đã có những giây phút thật hạnh phúc, đi đâu làm gì cũng có nhau. Em giỏi nấu nướng nội chợ nên chúng tôi thường có những bữa cơm thật ấm cúng như một gia đình nho nhỏ. Những lúc đó, chúng tôi lại quấn quýt vào nhau sau bữa cơm. Nhưng dù có đam mê đến đâu, tôi vẫn giữ cho em và không muốn làm ảnh hưởng đến em, vì vậy mà giữa chúng tôi chưa một lần đi quá giới hạn. Em thường nói tôi là công công vì ở bên em mà không biết làm gì cả. Em hay trêu tôi, lính tráng gì mà có mỗi cái gối cũng không thể vượt qua…Nhưng rồi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chuyện gì đến cũng đã đến… Lần đầu tiên ấy quả thật đối với tôi là một kỷ niệm ngọt ngào mà có lẽ không bao giờ tôi quên được, dù ngay cả bây giờ tôi đã có gia đình nhưng người đó không phải là em, cái lần đầu tiên ấy nó làm tôi nhớ mãi. Tôi đã quyết định lấy em và đã nói chuyện với hai bên gia đình, dự định hôn lễ sẽ được tổ chức cuối năm sau đó.
Suốt gần một năm sau, chúng tôi sống như vợ chồng, cuộc sống thật khó khăn song cả hai đều vui vẻ và hy vọng vào một đám cưới sắp đến. Nhưng rồi, trong một lần làm chuyện ấy em đã gọi tên người tình cũ khi cảm xúc thăng hoa. Em không còn đủ lý trí để nhận ra người mình sắp cưới là ai, em vô tình gọi tên người cũ trong những giây phút thiêng liêng ấy. Đó là người mà em đã trao sự trong trắng của người con gái, cũng là người mà em vừa mới chia tay khi quay lại với tôi. Em đã thú nhận tất cả là em không còn trong trắng và cảm thấy không xứng đáng với tôi, nhưng khi ở bên tôi, em không kìm nén được cảm xúc mỗi khi chúng tôi làm chuyện ấy. Đã không ít lần em gọi nhầm tên tôi bằng tên người tình cũ, cứ mỗi lần như thế, em lại khóc lóc, xin lỗi tôi và hứa không để xảy ra nữa. Nhưng tôi biết em không quên được mối tình đầu ấy, mối tình của một cô gái mới lớn yêu tha thiết và sẵn sàng dâng hiến cái quý giá nhất của mình cho tình yêu. Cũng chỉ vì giận dỗi mà em bỏ người yêu để quay lại với tôi, thật sự em không thể quên được người ấy.
Cũng biết quá khứ của em qua bạn bè em, rằng khi yêu người đó, em đã sống như thế nào, nhưng vì cứ nghĩ tình yêu chân thành của mình sẽ làm em quên đi mối tình cũ ấy nên tôi cho qua hết. Nhưng có lẽ tôi đã sai khi đã đồng ý để em quay lại với tôi. Để bây giờ em lại lừa dối tôi vì quá đau khổ nên quay lại với tôi để trả thù người yêu. Em làm chuyện đó với tôi cũng để trả thù người yêu. Tôi đã cố gắng khuyên em nên suy nghĩ thật chín chắn trước khi có một quyết định chính thức, em cũng hứa sẽ có gắng quên đi kỷ niệm đó. Nhưng tôi biết em không thể quên được, vì cứ mỗi lẫn chúng tôi làm chuyện đó, trong lúc “thăng hoa” em lại gọi tên người tình, nhưng không phải là tôi…
Em không thể quên được người ấy, tôi khuyên em nên trở về bên người ấy, cho dù đau khổ đến mấy tôi cũng không thể chấp nhận được em, tôi nói lời chia tay và cầu mong em được hạnh phúc. Giờ đây, ngồi bên cạnh tôi không phải là em nữa nhưng những kỷ niệm về em vẫn còn ám ảnh, cho dù tôi cố quên đi. Người ta vẫn thường nói, để quen một người chỉ cần mất một phút, nhưng để quên một người phải mất cả đời, câu nói ấy quả thật là đúng biết bao.
Tôi đã có một gia đình hạnh phúc với một tình yêu mới, một ngôi nhà hoa hồng và những đứa con dễ thương và tôi thầm cảm ơn em vì ngày đó em đã nói thật với tôi.
Theo Vietnamnet
Phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau
Sau một lần cãi vã, chúng tôi chia tay nhau. Lần cuối cùng ấy, tôi đã trót mang giọt máu của anh ta trong mình. Để dụ dỗ tôi phá cái thai, anh ta bảo "phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau" và hứa hẹn đủ điều.
Tôi và người yêu tôi yêu nhau đã 7 năm. Dù yêu nhau lâu như vậy nhưng chúng tôi đều đang còn trẻ. 16 tuổi gặp nhau tại trường phổ thông, chúng tôi đem lòng yêu mến nhau từ đó. Tôi là mối tình đầu của anh ấy. Đến thời điểm này, hai chúng tôi đều đã ổn định công việc. Tôi làm kế toán một công ty tư nhân còn anh ấy làm cảnh sát khu vực tại nội thành Hà Nội.
Yêu nhau lâu vậy, chúng tôi dự định tầm 24 hoặc 25 tuổi sẽ kết hôn. Người tính không bằng trời tính. Tôi phát hiện anh ta lằng nhằng với một cô gái khác và chúng tôi đã cãi nhau một trận rất to. Không thể thỏa hiệp, chúng tôi đã quyết định sẽ chia tay nhau. Trước đây, tôi đã rất nhiều lần tha thứ cho anh ấy, nhưng lần này thì mọi thứ không thể duy trì được nữa. Tôi chỉ không ngờ, lần gặp nhau cuối cùng đó tôi đã có thai.
Anh ấy không chối bỏ nhưng tỏ thái độ rất giận tôi vì đã không phòng tránh cẩn thận. Trước đây, tôi vẫn chủ động phòng tránh kỹ càng. Lần này, do tâm lý xác định là chia tay, chẳng cần đề phòng gì nữa nên tôi đã ngừng uống thuốc. Tôi rất đau khổ và tự trách móc bản thân đã để xảy ra chuyện này khi hai đứa quyết định chia tay.
Ảnh minh họa.
Rồi gia đình hai bên biết chuyện, bố mẹ anh ấy và gia đình tôi đã gặp nhau 2 lần để bàn chuyện nhưng cả hai lần anh ấy đều vắng mặt. Sau khi im lặng và trốn tránh không gặp gỡ tất cả mọi người, kể cả gia đình anh ấy, gia đình tôi và tôi. Anh ta quyết định gặp tôi và tuyên bố là không muốn cưới vì chưa sẵn sàng.
Muốn con mình sinh ra được khai sinh đầy đủ nên tôi đề nghị anh ta đăng kí kết hôn, không cần cưới. Dù vậy, anh ta nhất quyết từ chối với lí do anh ta là công an, phải làm thù tục thẩm tra lý lịch rất mất thời gian. Tôi thừa biết, đó chỉ là lí do để anh ta chối bỏ đứa con, trốn tránh trách nhiệm của mình. Đồng thời không muốn ràng buộc gì với tôi và đứa con.
Tôi buồn và suy nghĩ rất nhiều.Thời gian mang thai, tôi nghén và không ăn uống được. Anh ta không bội bạc đến mức không nhắn tin, hỏi han, quan tâm hay mua đồ ăn chăm tôi dù cũng chỉ được... 2 lần. Nhưng tôi hiểu anh ấy muốn gì. Anh ta chỉ muốn dỗ dành tôi để tôi phá bỏ cái thai. Vì nếu tôi sinh con, anh ấy sẽ bị đuổi ra khỏi ngành nếu không chịu đăng ký kết hôn. Ấm ức, tôi nói anh ta nhiều câu không ra gì.
Điều tôi không thể tưởng tượng nổi là anh ấy buông 1 câu đầy thách thức: Tôi không cưới, cũng không đăng ký, nhà cô muốn kiện thì cứ kiện, thằng này không cần. Nghe xong, tôi thực sự thất vọng và đã khóc rất nhiều.
Ba ngày sau, tôi nhắn tin cho anh ấy nói rằng sẽ bỏ cái thai để tìm một tương lai mới bên người đàn ông tử tế khác. Anh ta giả đò nhắn tin lại bảo nếu tôi bỏ thai rồi thì quay về tiếp tục yêu anh rồi năm sau cưới. Tôi thừa biết đấy chỉ là lời có cánh để tôi an tâm. Thực tế, tôi quyết định sẽ không làm chuyện tội lỗi và giữ em bé lại nhưng anh ấy thì không biết gì và vẫn đinh ninh là tôi sẽ bỏ con.
Hiện giờ đã 1 tuần hai chúng tôi không liên lạc gì với nhau nữa. Bố mẹ anh ấy cũng không còn gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe và đi khám của tôi. Dù buồn nhưng tôi cảm thấy mình vẫn còn may mắn khi gia đình luôn ở bên và tạo điều kiện để tôi có đủ khả năng làm mẹ đơn thân. Tôi không còn yêu, cũng không còn muốn cưới đề chung sống với người đàn ông bội bạc đó, Nhưng tôi không muốn đứa con mình sinh ra chịu thiệt thòi, điều tiếng và giấy khai sinh của con bị trống. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Cai game cho chồng bằng cách trở thành game thủ Giờ tôi mới hiểu cái cảnh "có chồng hờ hững cũng như không" khi suốt ngày chồng chỉ chăm chăm vào máy tính để chơi game, mặc vợ kêu gào thảm thiết. Cuộc sống đúng là chẳng đơn giản chút nào, giữa cuộc sống độc thân và đã có gia đình quả thực khác nhau. Không ít người vỡ mộng khi bước vào...