Giang hồ Sài Gòn (Kỳ 2): Du đãng Sài Gòn đụng dân chơi Đà Lạt
Như đã nói, hồi ấy có một số tay tài phiệt thường “tài trợ” cho dân du đãng, trong số đó đáng kể nhất là Hoàng Kim Qui, thường được gọi “vua kẽm gai”.
Đại Cathay và vợ thời hoàng kim
Đó là do Kim Qui làm giàu nhờ chiến tranh Việt Nam: Ông ta trúng thầu cung cấp toàn bộ dây kẽm gai để làm hàng rào ấp chiến lược, hàng rào phòng thủ cho đồn bốt, rào cản ngăn chặn sinh viên học sinh biểu tình tranh đấu… Về sau Kim Qui còn trúng thầu làm lưới sắt bảo vệ B40, nên lại càng giàu thêm.
Hoàng Kim Qui có một quí tử là Hoàng Kim Lân, thuộc loại công tử bột ăn chơi có hạng. Lân thường kết bạn với số con nhà giàu khác và các “dân chơi” nổi tiếng, ngày ngày lui tới các vũ trường, nhà hàng, tiêu tiền như rác, lâu lâu nổi hứng “chơi trội” để “giựt le”.
Có lần, buổi tối Lân vô một nhà hàng lớn nằm trên đường Lê Lợi, tuyên bố sẽ bao toàn bộ khách đang ăn trong nhà hàng, trả tiền cho hết thảy mọi người. Maitre d’hôtel lên thông báo trên micro, ai dè bữa đó có một toán biệt động quân từ chiến trường về Sài Gòn nghỉ phép vô quán nhậu từ xế chiều nay đã ngà ngà say. Bọn này nhao nhao phản đối: “Tụi tao có tiền, vô đây ăn uống. Lân là thằng nào mà dám trả tiền bao tụi tao?”. Lời qua tiếng lại, bọn lính rút lựu đạn ra. Lân đang cầm chiếc hộp quẹt máy châm thuốc lá hút nổi sùng lên, quăng bỏ luôn hộp quẹt máy, te te bỏ ra khỏi nhà hàng. Nhân viên cả nhà hàng vội nháo nhào đi tìm chiếc hộp quẹt vì hộp quẹt của Lân ai cũng biết làm bằng vàng 18.
Lân rất khoái chơi với bọn Đại Cathay. Thường hắn ký sẵn séc tại các nơi Đại Cathay thường lui tới ăn chơi, lâu lâu kiểm tra lại, khi nào thấy Đại và bọn đàn em xài gần hết lại ký tiếp.
Trong băng công tử bột của Lân có hai anh em người Hoa là Dách Bửu và Dì Bửu, là con của chủ nhà hàng Mékong. Khi ấy chủ Mékong không những có hai nhà hàng sang trọng tại Sài Gòn và Chợ Lớn, mà còn mở cả nhà hàng tại thủ đô Bangkok, Thái Lan, và tại thủ đô PhnomPenh, Campuchia. Đang lúc ăn nên làm ra, Mékong lập thêm một nhà hàng nữa ở Đà Lạt. Nhân dịp khai trương nhà hàng này, Dách Bửu và Dì Bửu mời Hoàng Kim Lân lên Đà Lạt dự lễ, nhờ Lân mời luôn Đại Cathay và một số tay em của hắn – mà hai anh em người Hoa này cũng đã biết sơ sơ qua giới thiệu của Lân và đôi lần gặp gỡ trên sàn nhảy.
Gặp hồi đang phấn khởi vui vẻ trước lời hứa giúp đỡ của “ông chủ”, Đại kéo luôn một lô đàn em thân tín lên cao nguyên đổi gió. Đi cùng tay trùm du đãng này có đến hơn chục tên: Lâm Chín ngón, Hải Súng, Cu Quì, Sáng, Phong, Năm Công… chất lên hai xe du lịch Mustang và Traction không hết, phải đi nhờ cả xe của Hoàng Kim Lân.
Dách Bửu, Dì Bửu đón tiếp giới du đãng rất long trọng, không thua gì so với các nhà chính trị sa-lông có máu mặt và khách nước ngoài đến dự lễ khai trương. Chúng được dành nguyên một tầng lầu riêng để tiện việc ăn ở, đi lại. Đúng thời gian ấy có đoàn cải lương từ Sài Gòn lên Đà Lạt lưu diễn tại nhà hát ngay khu chợ Hòa Bình thuộc trung tâm thành phố sương mù. Các kép chính trong đoàn vốn cũng không xa lạ gì với Đại Cathay vì Thành Được, Hữu Phước hay lui tới hút thuốc phiện (hồi đó thường gọi là “đoong thóc”) tại tiệm Khang Thành nằm gần góc đường Đồng Khánh và đã nhiều lần gặp Đại Cathay cùng đám nhà văn Duyên Anh, Hoàng Hải Thủy… cũng thường đến đây đi mây về gió.
Liên tiếp hai đêm, đoàn cải lương không ngớt kêu khổ vì đám du đãng Đà Lạt đến gây rối. Đám du đãng này đâu khoảng trên dưới 20 tên, do Xi Rỗ cầm đầu, câu kết với bọn lính địa phương quân. Băng nhóm Xi Rỗ không chỉ coi khu chợ Hòa Bình mà còn tung hoành khắp thị xã Đà Lạt, từ bến bãi xe đến nhà hàng, khách sạn, vũ trường… hễ ai dám không “nộp thuế” cho bọn chúng là gặp chuyện ngay.
Gặp đoàn cải lương, đêm nào chúng cũng đòi “coi cọp” (không mua vé), không chỉ cho riêng chúng mà còn cho cả bọn lính địa phương và… luôn họ hàng, bạn bè thân thuộc của chúng, với số người “ăn theo” lên đến hàng trăm. Đã thế, chúng lại yêu cầu ngược: Đoàn cải lương phải trả “tiền bảo vệ” cho mỗi suất hát. Bầu cải lương tuy méo mặt vẫn ráng è cổ ra chịu mà trong lòng tức anh ách.
“Tha hương ngộ cố tri”, bất ngờ đất lạ quê người gặp ngay Đại Cathay trùm du đãng – mà anh em văn nghệ sĩ khi ấy hay gọi là Zimbô – Hữu Phước và Thành Được đều vô cùng mừng rỡ (Đại có tên “Zimbô” vì vào khoảng thời gian 1965 ở Sài Gòn có chiếu một bộ phim Tarzan Ấn Độ với nhân vật chính là Zimbô rất ăn khách. Do Đại mang một phần tư máu Ấn – cha lai Ấn, mẹ Việt Nam – nên được mang tên này luôn). Cả hai tài tử cải lương đều xổ bầu tâm sự, than phiền không ngớt về dân chơi Đà Lạt chơi không đẹp và nhờ Đại ra tay giúp đỡ. Nghe qua lời kể, phần vì được nịnh phổng mũi, phần vì nghĩa khí giang hồ “kiến nghĩa bất vi vô dõng dã, lâm nguy bất cứu mạc anh hùng” (thấy việc nghĩa không làm là không phải kẻ dũng khí, gặp nguy chẳng cứu chẳng phải anh hùng), Đại Cathay ưỡn ngực hứa: “Để đấy tôi lo cho!”.
Chưa hết. Nghe tin nhà hàng Mékong khai trương làm lễ rất lớn, Xi Rỗ viết thư gởi đến chủ nhà hàng, yêu cầu nội nhật chiều hôm ấy phải gởi cho hắn một con heo quay, hai chai rượu ngoại và năm két bia (hồi đó chỉ có bia La Rue con cọp) để bọn hắn nhậu, ghi chú rõ ràng ở cuối thư “nếu không, chủ nhà hàng phải hoàn toàn chịu trách nhiệm” (?). Mời bọn Đại Cathay lên Đà Lạt dự lễ khai trương, đụng chuyện này mà nhờ vả đến thì thật là đắc sách, Dách Bửu và Dì Bửu đưa thư của Xi Rỗ cho Đại Cathay coi và “xin ý kiến chỉ đạo”. Vốn đã có sẵn chủ ý, Đại phẩy tay:
- Cứ gởi rượu, bia, heo quay cho chúng. Tôi sẽ nói chuyện phải quấy với thằng Xi Rỗ sau.
Video đang HOT
Khoảng 8h tối hôm ấy, Đại Cathay kéo nguyên băng ra bến xe gần chợ Hòa Bình tìm Xi Rỗ, thì Xi Rỗ đang ngồi nhậu với bầy lâu la ngay quán nhậu kế bến xe chớ đâu. Ngoài khoảng hơn chục tên du đãng xứ hoa anh đào còn có cả tiểu đội địa phương quân cũng túm tụm uống rượu, bia với mồi là con heo quay béo ngậy. Súng cạc-bin, ga-răng dựa ngay bên bàn nhậu. Riêng Xi Rỗ cởi trần trùng trục mặc dù trời tối Đà Lạt trời lạnh, có lẽ một phần hắn muốn khoe thân hình lực lưỡng cuồn cuộn cơ bắp, một phần do nhờ rượu tỏa năng lượng sưởi ấm cơ thể (?).
Đại Cathay dẫn đầu băng du đãng Sài Gòn, tiến thẳng đến trước tiệc nhậu, lớn tiếng (tuy hắn dễ dàng nhận ngay ra Xi Rỗ với khuôn mặt rỗ đặc trưng):
- Ai là Xi Rỗ đâu?
Thấy có kẻ kêu đích danh mình, lại có vẻ hống hách, Xi Rỗ không thèm đứng dậy, hếch mặt, tay không buông ly rượu đang uống dở:
- Tao đây! Có chuyện gì vậy?
Đại Cathay gằn giọng:
- Tao muốn nói chuyện với mày về vụ nhà hàng Mékong và đoàn cải lương. Mày có biết tao là ai không?
Xi Rỗ hừ một tiếng, dằn mạnh ly rượu xuống bàn:
- Biết chớ! Biết cả chuyện mày lên đây đã mấy ngày rồi mà không lại chào tao. Giờ mày muốn gì?
Đại Cathay cố nén giận:
- Nhà hàng Mékong và đoàn cải lương là chỗ bạn bè của tao, mày vuốt mặt phải nể mũi.
Xi Rỗ vụt đứng dậy:
- Mày là cái thá gì mà tao phải nể? Rừng nào cọp nấy. Sài Gòn của Đại Cathay. Đà Lạt này của Xi Rỗ, không được lôi thôi gì hết!
Nãy giờ đã hầm hầm trong bụng, Sáng người nhái nghe đến đây tức khí móc luôn khẩu Colt 45 giấu bên hông ra, thẳng tay quật bá súng vô sau ót Xi Rỗ.
Theo Xahoi
Những bóng hồng một thời làm điên đảo giang hồ Sài thành
Dù là hoa lạc giữa rừng gươm nhưng những mỹ nhân này cũng từng là nguồn cơn khiến giới lưu manh Sài Gòn trước giải phóng bao phen nổi sóng.
Trang - mỹ nhân làm đổ gục tay giang hồ số 1 Sài thành
Người đẹp làm đổ gục tay giang hồ số 1 Sài Gòn
Từ những năm 70 thế kỷ trước, Trang - với nhan sắc làm đổ gục tay giang hồ số 1 Sài Gòn là Vũ Đình Khánh - tức Sơn Đảo, và đốn gục luôn ông trùm mới phất trong thế giới buôn bán xì-ke là Y cà lết - tức Phạm Bá Y, chắc hẳn là đẹp lắm.
Khi Sơn Đảo và Y cà lết cùng theo đuổi một mục tiêu, một cuộc chạm trán ắt có đã xảy ra vào ngày Tết. Đến nhà Trang trước từ sáng sớm, Y cà lết tíu tít quanh mỹ nhân.
Sơn Đảo đến sau như Thủy Tinh, hết sức cay cú. Y cà lết chìa tay ra cho tình địch. Thay vì bắt tay, Sơn Đảo tát luôn vào mặt Y cà lết kèm theo câu gằn: "Mày là cái thá gì mà đòi bắt tay tao...". Ôm hận quay về, Y lên kế hoach hạ sát Sơn Đảo.
Bàn bạc với em ruột là Phạm Văn Xã tức Xã Xệ, Y cà lết cho người theo dõi Sơn Đảo ngày đêm để tìm cơ hội. Không hề biết mối nguy hiểm chết người đang đeo bám sau lưng, Sơn vẫn lao vào các cuộc ăn chơi.
Một tối, Sơn đi cùng Ba Gà, một trùm cờ bạc khu Cầu Sạn trên chiếc Yamaha 125 mới cáu cạnh. Khi bước ra từ vũ trường, Sơn phát hiện 2 bánh xe bị xì. Không hề cảnh giác, Sơn dắt xe băng qua đường tìm chỗ vá vỏ. Sơn không hề kiểm tra để biết rằng, nắp chụp bugi xe cũng bị nhét giấy.
Y cà lết bám theo trên chiếc Honda 67 xoáy cẩu xập tăng ga vút lên. Xã Xệ nhảy xuống đường hoàng rút khẩu Colt 45 ra nhắm vào ngực Sơn bóp cò! Trúng đạn nhưng Sơn vẫn phóng tới phía Xã Xệ. Viên thứ 2 găm vào cổ gây đứt động mạch cảnh. Sơn quỵ xuống. Ba Gà gọi taxi chở Sơn đến Bệnh viện Quân y dù và Sơn chết lúc 2h sáng.
Y cà lết và Xã Xệ trốn luôn lên Đà Lạt, tránh khỏi sự lùng sục của cánh du đãng khoác áo lính dù vốn xem Sơn Đảo như đại ca. Cho đến tận ngày giải phóng, phe Sơn Đảo vẫn không thể trả được mối thù.
Phạm Bá Y và Xã Xệ ngựa quen đường cũ, bèn vác súng đi ăn cướp. Mọi chuyện êm xuôi cho đến khi vợ Xã Xệ mang chiếc máy ảnh có một không hai hiệu Leika đi bán với giá 3.000 USD. Công an tóm gọn cả 2 anh em và cả Y lẫn Xã đều đền tội nơi pháp trường.
Người đàn bà làm cả 2 tay giang hồ dữ dằn nhất Sài thành mất mạng
Người đàn bà thứ hai làm cả 2 tay giang hồ dữ dằn nhất Sài Gòn (trước 1975) mất mạng trong cùng một ngày là Lệ Thanh. Là gái snack bar, Lệ Thanh vốn tham lam vô độ như cái thế giới mà cô sống khi đó.
Khi quân dù được phân công luân phiên về đóng ở vườn Tao Đàn và dinh Độc Lập để chống đảo chánh, băng sĩ quan lực lượng dù bắt đầu bung ra hoạt động tại Sài Gòn. Đứng đầu là trung úy Hợi, kế tới là Kha, thiếu úy Thanh, Hồ Tường, Ngọc Tường...
Mục tiêu béo bở nhất Sài Gòn chính là khu vực Tự do (Đồng Khởi bây giờ) với hàng loạt snackbar, vũ trường, restaurant... gần như chỉ dành riêng cho quân Mỹ và quân các nước Đồng minh.
Ngặt một nỗi, khu vực này nằm trong tay của lực lượng người nhái thuộc hải quân. Nhờ là cận vệ cho Nguyễn Cao Kỳ, Châu Nhị được xem là thủ lãnh của nhóm người nhái gồm: Trọng Tấn, Tầm, Tòng bác sĩ, Vincent... Cuộc đàm phán nhanh chóng kết thúc với việc phân chia quyền lợi vui vẻ cả hai bên.
Tuy nhiên Lệ Thanh, vốn xuất thân ngay vùng tranh chấp mờ mắt vì quyền lợi đã thỏ thẻ với Hợi "điên" (kẻ đang sống già nhân ngãi-non vợ chồng với thị): "Băng người nhái đang ngán cánh lính dù của anh, tội gì phải chia chác...
Trải đệm (từ lóng, có nghĩa là thanh toán, xử lý) toàn bộ người nhái, thâu tóm luôn cho rồi!". Hợi nghe lời nhân tình bèn tổ chức một cuộc gặp với Châu Nhị. Trước giờ hẹn, Hợi, Kha, Thanh... ập vào, xả sạch đạn của 3 khẩu súng CAR 15 lên người Châu Nhị.
Sau khi hạ thủ, Hợi chạy ra cửa tẩu thoát. Không hổ danh lực lượng tinh nhuệ binh chủng người nhái, Trọng Tấn chụp súng ruleau bên cạnh nã luôn 4 phát vào gáy Hợi "điên", vì biết chắc Hợi luôn mặc áo giáp chống đạn. Chỉ trong một ngày, hai cọp dữ mất mạng vì lời nói của một mụ đàn bà!
Mỹ nhân một thời làm điên đảo giới "giang hồ khoác áo lính" của miền Nam
Cũng thời kỳ đó, tại Sài Gòn rộ lên những băng nhóm nữ quái hoạt động dữ dội không thua gì cánh đàn ông. Đứng đầu là băng Lamour với thủ lĩnh là Nguyệt Lamour. Những mỹ nhân xinh đẹp dưới trướng có thể nhắc đến Nga Sou.
Vốn là một cô gái dân chơi theo cách yêu cuồng sống vội của phong trào hippy, Nga nhanh chóng hòa vào thế giới thượng lưu và chơi khá thân với Cao Văn Dũng, con trai đại tướng Cao Văn Viên. Là công tử thuộc dạng nhất nhì miền Nam, các thể loại giang hồ làm sao dám động đến Nga, cục cưng của Dũng.
Nga đẹp và sống xả láng nên nổi danh trong giới quý tộc Sài Gòn. Với phong cách bạt mạng ấy, cộng thêm nhan sắc rực rỡ của các thành viên, chỉ trong một thời gian ngắn, băng Lamour nổi như cồn. Những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng mặc cho lệnh giới nghiêm và các cuộc thanh toán như phim găng tơ Mỹ đã làm các băng cạnh tranh phải rụt rè khi nghĩ đến chuyện va chạm với băng Lamour.
Thế nhưng ngoài Nga Sou và chục cô có nhan sắc khác, những mỹ nhân ma chê quỷ hờn cũng nhào vào tìm nơi giải trí và tá túc. Nổi bật trong băng Lamour theo kiểu có nhan sắc của một gã đàn ông xấu trai có thể kể đến Sương Lamour.
Theo đóm ăn tàn một thời gian và được quý tử Dũng bảo kê khỏi bị pháp luật sờ gáy, Sương trở về với bảng thành tích dày cộp những vụ đâm chém. Lấy chồng để an phận nữ nhi thường tình? Không! Sương lấy một gã giang hồ khác cũng thuộc diện số má là Đức năm nghệ và từng một thời tung hoành cùng với Minh Samasa ở Vũng tàu.
Trở lại chuyện Nga Sou, mỹ nhân số một của băng Lamour, sau khi kết hợp được với 2 mỹ nhân "mặt gạch" khác là Tâm và Sương (một người khác) đã thống trị toàn bộ giang hồ nữ quái. Do có nhan sắc và cũng sẵn sàng nói chuyện với những kẻ không ưa bằng dao lê, Sương khét tiếng thời bấy giờ mà ngay cả những nam tử Hán cũng e ngại khi phải đối đầu!
Đến tận ngày cuối cùng của chế độ cũ, Nga Sou và 2 bóng hồng sát thủ vẫn tiếp tục tổ chức những vụ cướp tiền vàng của hàng loạt người di tản để thỏa mãn cơn nghiện ma túy trót dính vào từ thời còn xuân sắc.
Sau ngày giải phóng, băng Lamour tất nhiên tan rã, kẻ vào tù người đi kinh tế mới. Bây giờ, để gặp lại Nga Sou chỉ cần đến gần góc đường Trần Quang Khải - Hai Bà Trưng, quận 1, sẽ nhìn thấy một phụ nữ gầy gò lui cui sắp xếp từng bao thuốc lá vào tủ cho con gái ngồi bán. Chẳng ai ngờ đó lại là một mỹ nhân một thời làm điên đảo giới giang hồ khoác áo lính của miền Nam...
Theo Xahoi
Thiếu nữ bị người yêu thiêu chết: Khi tình yêu thành lửa hận Trưa 26/12, vừa thấy thi thể con gái Trần Thị Triều Tiên (24 tuổi, Thanh Khê, Đà Nẵng) - nạn nhân vụ tẩm xăng, thiêu sống - chuyển về nhà, bà Dương Thị Thanh (mẹ Tiên) lên cơn trụy tim, khóc ngất. Nước mắt, nỗi đau, tiếc thương ngập phòng tang thiếu nữ trẻ. Căn nhà Tiên nằm sâu kiệt 136 Thái Thị...